Sau Khi Trói Buộc Với Hệ Thống - Chương 2
7
Sắc mặt của Thẩm Tranh hiện rõ sự kinh ngạc và tức giận.
Cũng đúng, đột nhiên trở thành bố, cho dù là ai cũng không chấp nhận được.
Tôi xấu hổ kéo tã lên cho đứa bé, yên lặng kêu gọi hệ thống: “Bố đứa bé tìm tới cửa, làm sao bây giờ?”
“Cũng không thể để anh ta cởi quần, để cho tôi xem có nốt ruồi hay không.”
Hệ thống thở hổn hển: “Trật tự!”
Ngay sau đó, một giọng nam trầm bỗng nhiên xen vào, mang theo sự tức giận không dễ nhận ra.
“Khương Tảo Tảo, em muốn nhìn mông của tôi đến vậy sao?”
Tôi không nghĩ nhiều, trả lời theo phản xạ tự nhiên: “Không phải tôi muốn xem, là đứa nhỏ cần xem mông của bố nó.”
Phản ứng lại, tôi mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Thẩm Tranh làm sao có thể nghe được tôi và hệ thống đối thoại?!
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Tranh đã đứng bên cạnh tôi, đang nhìn tôi và con trai từ trên cao.
Mặt Thẩm Tranh không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn qua đứa bé trong lòng tôi, lại lẳng lặng nhìn mặt tôi.
Như là đang đánh giá, hay là đang xác nhận điều gì.
Rất nhanh, anh ta mở miệng: “Khương Tảo Tảo, em thật to gan!”
“Cưỡng bức anh, còn dám lén lút sinh con sau lưng anh.”
Tôi lẩm bẩm trong lòng:
“Không phải tôi cưỡng bức anh, tôi chỉ muốn làm nhục anh một chút, là anh chủ động đưa lên.”
“Hơn nữa cũng không phải tôi muốn sinh, chỉ là hệ thống cho tôi quá nhiều.”
Mặc dù từ đầu tôi thật sự là vì tiền.
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được bên cạnh có người thầm vỡ vụn.
Thẩm Tranh vẻ mặt kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “… Tôi chủ động đưa lên?”
“Rõ ràng là em bỏ thuốc tôi…”
Giọng nói của anh ta cực kỳ tủi thân, làm như tôi là tội nhân gây ra tội ác tày trời vậy.
Chỉ là cái lỗi này tôi cũng cõng không nổi, rõ ràng chính là lỗi của hệ thống!
Thuốc mê cũng có thể hạ thành thuốc tình, nghiệp vụ này cũng quá kém! Đánh giá kém!
Hệ thống vội vàng phản bác: “Đó là thuốc mới, sai sót là rất bình thường.”
Tôi: : “À, bình thường đến mức sinh ra một đứa bé.”
Hệ thống: “Cái kia không phải do nam chính không kiềm chế được sao!”
Thẩm Tranh có thể nghe được tôi cùng hệ thống đối thoại: “…”
8
Một giây sau, Thẩm Tranh chen vào một câu: “Vậy xem ra đều là lỗi của anh.”
Tôi cùng hệ thống đồng thanh: “Không sai, đều do nam chính kiềm không được.”
Sau khoảng một phút, tôi và hệ thống mới phản ứng lại.
“Anh thật sự có thể nghe được chúng tôi nói chuyện?”
Thẩm Tranh nhấc khóe môi, nở nụ cười vô hại với tôi.
“Đúng vậy.”
“Các người đang nói cái gì, tôi biết rất rõ ràng.”
“Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?”
Tôi vô thức gọi hệ thống: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hệ thống rơi vào trầm mặc: “Không biết, từ lúc nào mà nam chính có thuật đọc suy nghĩ?”
“Cô chờ một chút, để tôi đi điều tra xem có sơ suất gì.”
Nói xong, hệ thống ting một tiếng, biến mất ở trong đầu của tôi.
Tôi lúng túng sờ sờ mũi, muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì cho phải.
Cho đến khi tầm mắt nhìn đến đứa bé đang ngủ say trong ngực, tôi thử thăm dò đưa tay ra ngoài.
“Bố đứa bé, hay là anh ôm đứa bé một chút?”
Thẩm Tranh lập tức cứng ngắc, chân tay luống cuống nhìn tôi.
“Khương Tảo Tảo, tôi, tôi, không biết ôm trẻ con.”
Tôi: “Đồ ngốc, anh phải dùng một tay nâng đầu và cổ thằng nhóc, tay kia nâng mông nó.”
Cái này còn phải nhờ có hệ thống đã cung cấp kiến thức cho tôi.
Thẩm Tranh làm theo lời tôi nói, tuy rằng đã thành công ôm lấy Tiểu Bảo, nhưng tư thế kia nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Đứa nhỏ cũng nhận ra điều gì đó, miệng mím lại, oa oa bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Thẩm Tranh: “…!”
“Khương, Khương Tảo Tảo, làm sao bây giờ, cục cưng khóc, tôi, tôi không biết phải làm sao.”
Thẩm Tranh bối rối luống cuống, khuôn mặt đẹp kia bởi vì sốt ruột mà ửng đỏ lên, nhìn qua như muốn … khóc.
Tôi vội vàng ôm con vào trong ngực, trong lòng lại nổi lên một gợn sóng lạ.
Vẻ mặt như sắp khóc của Thẩm Tranh trông khá đẹp, đặc biệt giống với dáng vẻ khi bị tôi làm cho khóc khi trước.
Một giây sau, Thẩm Tranh vẻ mặt xấu hổ và tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Khương Tảo Tảo, em đang suy nghĩ cái gì không sạch sẽ vậy!”
Tôi: “……”
Nguy rồi, quên mất Thẩm Tranh có thể đọc suy nghĩ!
9
Tôi xấu hổ đỏ mặt, vội vàng xua tay, ý đồ tự chứng minh mình trong sạch.
“Tôi không có ý đó.”
Thật sự là Thẩm Tranh quá đẹp, nhất là ở trên giường, thật sự rất quyến rũ.
Tôi thì lại chẳng có gì nổi bật, nhưng lại giỏi chuyện chăn gối, quả nhiên không thể không nhớ lại.
Nhưng nếu Thẩm Tranh thật sự có thể đọc được suy nghĩ, tôi ở trước mặt anh ta chẳng phải là bí mật gì cũng không giữ được sao?!
Một giây sau, Thẩm Tranh nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén khiến sống lưng tôi không khỏi lạnh buốt.
“Khương Tảo Tảo, nói đi, trong lòng em nghĩ nhân vật phản diện cùng hệ thống là có ý gì?”
Tôi: “…!”
Ôi trời ơi, vậy nếu anh ta biết chuyện tôi ngủ nhầm người, chẳng phải là sẽ đem tôi băm thành tám mảnh sao?
Tôi cứ suy nghĩ trong lòng, hoàn toàn không để ý khuôn mặt như biến thành màu đen của Thẩm Tranh.
Anh ta nghiến răng, từng câu từng chữ đều lên án tôi: “Ngủ nhầm người sao?”
“Khương Tảo Tảo, em muốn ngủ với ai?”
“Tôi chính là nạn nhân đáng thương, không chỉ bị em hạ sai thuốc, còn mất đi sự trong sạch…”
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi không thể không thừa nhận, Thẩm Tranh đích thật là một nạn nhân đáng thương.
Tôi chột dạ ôm chặt đứa bé.
“Cái kia, cái kia, thật ra tôi vốn muốn tìm nhân vật phản diện Lục Diêm Thanh không có nốt ruồi phía sau mông kia.”
“Ai, ai biết người không có nốt ruồi sau mông …… Là anh.”
“Cái này, cái này cũng không thể trách tôi.”
“Tôi dựa vào thông tin hệ thống cung cấp khi làm nhiệm vụ.”
“Ai biết hệ thống không đủ lớn…”
Thẩm Tranh nắm chặt tay, âm thanh phát ra thành tiếng.
Tôi hạ thấp giọng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt u ám của anh ta.
Cho đến khi anh ta mở miệng lần nữa.
“Em vốn định ngủ với… Lục Diêm Thanh?”
Hai mắt tôi sáng ngời: “Đúng đúng đúng, chính là Lục Diêm Thanh.”
“Nhưng tôi không muốn ngủ với hắn, chỉ là muốn trêu đùa hắn, tìm cái chết.”
Tôi nghiêm túc chứng minh cho chính mình.
Ai biết, trêu đùa tìm đường chết lại không thành.
Còn đem chính mình không thoát ra được.
10
Nghe tôi nói xong, mặt Thẩm Tranh càng u ám hơn.
Sợ anh ta không tin, tôi kể rõ cho anh ta biết sự việc hệ thống bảo tôi tìm đường chết.
“Nếu không tin, anh có thể đi hỏi hệ thống.”
Hắn cau mày, giọng nói vẫn mang theo sự hoài nghi.
“Ý em là, thế giới của tôi là một cuốn truyện.”
“Mà tôi là nam chính, Lục Diêm Thanh là nhân vật phản diện?”
Tôi gật đầu.
“Chỉ là tôi không biết rõ cụ thể quyển truyện này về cái gì, hệ thống cũng không có nói cho tôi biết, tôi cũng lười hỏi.”
Đúng lúc đó, hệ thống đột nhiên trở lại.
“Khương Tảo Tảo……”
Hệ thống run rẩy.
Tôi chợt cảm thấy không ổn.
“Vậy, cái kia……”
“Tôi dẫn cô đi nhầm thế giới rồi.”
“Nơi này là một thế giới truyện có cùng tên với nam chính Thẩm Tranh.”
“Không phải thế giới chúng ta làm nhiệm vụ kia.”
Nghe xong hệ thống nói, cả người tôi đều muốn nổ tung.
Cho nên, thế giới này căn bản không có Lục Diêm Thanh, càng không có nhân vật phản diện?!
Hệ thống nhỏ giọng “Ừ” một cái, vẻ mặt rất lo lắng.
Tôi: “……”
“Ừ ừ, ừ cái đầu anh!”
“Anh là hệ thống, anh lại còn có thể xuyên nhầm thế giới?!”
Tôi kiềm chế lửa giận.
Hệ thống: “Khương Tảo Tảo, đừng nóng giận, đừng nóng giận, tức giận hại thân.”
“Cô biết không, người ta mới nhậm chức, nghiệp vụ khó tránh khỏi có chỗ không tốt, thông cảm thông cảm cho người ta nha~”
Giọng điệu giả tạo của hệ thống khiến cho tôi cảm thấy ngứa ngáy chân tay.
Tôi hít sâu một hơi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tưởng rằng ngủ nhầm người, sinh nhầm con, không ngờ ngay cả thế giới cũng nhầm.
Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì, mà lại bị ràng buộc với một hệ thống không đáng tin như vậy?
Hệ thống không được tự nhiên ho khan.
“Hiện tại tôi là hệ thống giáo dục trẻ con, về sau chúng ta tập trung vào nuôi dạy trẻ.”
Vậy Thẩm Tranh làm sao bây giờ?
Tôi vô thức hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là mang theo đứa bé cùng nhau chạy, chẳng lẽ cô muốn cùng anh ta nuôi đứa bé ư?”
Tôi ngay lập tức lắc đầu theo phản xạ.
Chỉ riêng việc tôi “sỉ nhục” anh ta, anh ta cũng sẽ không buông tha tôi, tôi cũng không hy vọng anh ta sẽ nể tình đứa con mà tha mạng.
Vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Vì thế, ngay trước mặt Thẩm Tranh, tôi và hệ thống bắt đầu âm thầm thảo luận kế hoạch chạy trốn.
Thẩm Tranh nghe hết âm mưu của chúng tôi: “……”
Anh ta cười lạnh một tiếng, giữ chặt cổ tay của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Tảo Tảo, muốn mang theo đứa bé rời đi, không có cửa đâu!”