Sau Khi Trói Buộc Với Hệ Thống - Chương 1
1
Sau khi chết tôi xuyên sách, bị ràng buộc với hệ thống.
Hệ thống yêu cầu tôi hãy công lược nhân vật, và phản diện trong sách là cách nhanh nhất.
“Khi điểm tự hủy đạt một trăm, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”
Tôi thực sự không thể nghĩ ra mình đã tạo nghiệp gì trong đời này, bèn hỏi lại: “Chỉ cần tìm đường chết là được sao?”
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ có một điều ước.”
Tôi cảm thấy hơi ngượng: “Vậy tôi có thể ngủ với anh ta không?”
“Ôi không, là tình yêu cưỡng ép.”
Hệ thống: “… Cái gì?’
Tôi rất dễ tiếp thu, lập tức nghĩ ra cách làm bậy: “Dù gì cũng phải gây chuyện, có gì nhanh hơn tình yêu cưỡng ép chứ?”
“Cô nghĩ xem, một phản diện danh giá lại bị làm nhục trên giường, nếu bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của hắn để đâu?’
“Nhưng hệ thống yên tâm, tôi sẽ không động đến hắn, chỉ là chơi đùa một chút thôi.”
“Nếu thực sự ngủ với phản diện, có lẽ tôi sẽ mất mạng mất.”
Hệ thống: “…Cũng đúng.”
“Hơn nữa, nếu chúng ta hợp tác, nhất định có thể làm được mà không bị ai phát hiện.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ bay ra nước ngoài, để phản diện tìm khắp nơi. Đợi thời cơ đến, tôi sẽ xuất hiện rồi tự sát trước mặt hắn.”
“Với cơn tức giận không có chỗ phát tiết, không phải nhiệm vụ đã hoàn thành sao?”
Hệ thống gật đầu: “Có lý! Có lý!”
2
Dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, tôi đến khách sạn nơi nhân vật phản diện Lục Diêm Thanh đang ở.
Theo cốt truyện, mỗi cuối tuần nhân vật phản diện sẽ đến phòng tổng thống của khách sạn để ở một đêm.
Hệ thống lo lắng nhắc nhở: “Cô nhìn cho kỹ vào, đừng ngủ nhầm.”
“Lục Diêm Thanh không có nốt ruồi ở phía sau mông, còn nam chính Thẩm Tranh thì có nốt ruồi ở đó.”
Tôi vỗ vỗ ngực, rất tự tin vào khả năng của mình.
“Yên tâm, tôi cũng không phải là nữ chính ngờ nghệch, để mà có thể ngủ nhầm người.”
Hơn nữa, tôi cũng từng nhìn thấy mông của Lục Diêm Thanh rất bóng loáng mà còn to.
Nửa câu sau, tôi hạ thấp giọng nói.
Ai bảo đôi mắt của tôi tốt như vậy, lén chạy tới WC nam, nhìn một cái tôi đã chú ý tới cái mông mịn màng của nhân vật phản diện kia.
Thật khó để không có ấn tượng.
Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lịch sự chút đi, là mông của nhân vật phản diện đấy.”
Tôi: “Mông của nhân vật phản diện thì làm sao? Chẳng lẽ mông của nhân vật phản diện thì không nhìn được sao?”
“Không biết còn tưởng rằng cái mông ấy quý giá?”
Đợi lát nữa lúc làm nhiệm vụ, tôi nhất định phải cào mông Lục Diêm Thanh hai cái thật mạnh.
Hệ thống không nói gì, nhưng vẫn thúc giục tôi mau chóng làm nhiệm vụ.
Có hệ thống giúp đỡ, tôi rất nhanh đã lẻn vào phòng tổng thống của Lục Diêm Thanh, tìm một chỗ kín đáo để trốn.
“Liệu thuốc của anh có tác dụng không?” Tôi lo lắng hỏi.
Tôi và hệ thống đã lập ra kế hoạch rất chi tiết, khi Lục Diêm Thanh vào phòng, hắn sẽ uống nước bị bỏ thuốc rồi ngất xỉu, sau đó tôi sẽ xuất hiện.
Khi đó hệ thống sẽ giúp tôi đánh lạc hướng vệ sĩ và làm nhiễu camera giám sát.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ nhanh chóng rời đi.
Hệ thống gật đầu: “Thuốc của tôi già trẻ không tha, chỉ cần ngửi sẽ ngất.”
Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi chịu không nổi mất.
3
Rất nhanh cửa phòng đã có động tĩnh.
Tôi nín thở, rất nhanh đã nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ là Lục Diêm Thanh đã quay lại.
Ở trong lòng tôi thầm đếm thời gian, bỗng nhiên “rầm” một tiếng, tôi phấn khích mà lao ra bên ngoài.
“Hệ thống, chắc chắn nhân vật phản diện đã bị…… ngất.”
Không đợi tôi lao ra, một bóng dáng cao ráo đột nhiên xuất hiện trước mắt, dưới chân là một mảng lớn nước cùng với ly nước trống không.
Hắn nhìn tôi, lạnh lùng nói.
“Cô là ai, tại sao lại xuất hiện ở phòng của tôi!”
Trong lòng tôi điên cuồng gào thét: “Hệ thống, hệ thống, chuyện gì xảy ra, chẳng phải anh nói Lục Diêm Thanh nhất định sẽ uống sao?!”
Hệ thống giả chết không trả lời.
Tôi: “Hệ thống, đừng giả chết!”
“Tôi chết rồi, anh cũng đừng mong nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.”
Một giây sau, Lục Diêm Thanh đang tra hỏi tôi bỗng nhiên lảo đảo, rồi nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
“Cô, cô bỏ thuốc tôi sao?”
Tôi hoảng loạn, vội vàng xua tay: “Không phải tôi, không phải tôi.”
“Thật sự không phải tôi.”
Đáp lại tôi chỉ có một tiếng động lạ.
Giọng nói thúc giục của hệ thống truyền đến trong đầu tôi: “Mau cởi quần hắn, kiểm tra xem mông hắn có hay không…”
Chưa kịp nói xong, hệ thống bỗng ngừng lại, ngay sau đó là sự im lặng quái dị.
Tôi bối rối, nhưng nghĩ đến việc phải hoàn thành nhiệm vụ, cắn răng đỡ Lục Diêm Thanh lên giường, đưa tay cởi thắt lưng của hắn.
Chẳng mấy chốc, hắn bị tôi cởi chỉ còn lại một cái quần lót.
Không thể không nói, dáng người hắn rất ấn tượng.
Vai rộng eo thon, quả là cực phẩm.
Khi tôi chuẩn bị xem phía sau mông hắn có nốt ruồi hay không, một sức lực vô cùng lớn đã kéo tôi ra.
Vẻ mặt Lục Diêm Thanh đầy uất hận, hô hấp có chút dồn dập, gương mặt cũng hiện lên sắc đỏ khả nghi.
Tôi: “???”
Không phải thuốc mê sao, làm thế nào lại có cảm giác giống như loại thuốc khác?
“Chết tiệt, cô dám hạ dược tôi!”
Hắn kêu một tiếng, nhưng âm thanh xen lẫn tiếng thở dốc, nghe chẳng có sức lực gì.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, vẫn tiếp tục với bàn tay tội lỗi.
Không bao lâu sau, Lục Diêm Thanh nằm ngay dưới người tôi, đôi mắt ngập nước, thở hổn hển.
Tôi lẳng lơ nói chút: “Ôi, nhìn cơ ngực này, thật không tồi.”
“Còn có cả cơ bụng nữa, haha!”
……
Sau một hồi lăn lộn, hai mắt Lục Diêm Thanh như mất hồn, giọng nói cũng trở nên lộn xộn.
Tôi cố gắng gọi hệ thống.
“Cô làm nhục tôi như vậy, tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tôi hừ cười một tiếng, quay đầu nhìn nhân vật phản diện trên giường: “Ôi, tôi chờ anh không tha tôi đấy.”
Nói xong, tôi còn từ từ rút từ trong túi ra một tờ 100 tệ.
“Đây, tiền boa cho anh.”
“Thật tiếc, giờ anh chẳng làm gì được…… Ôi.”
Không đợi tôi nói hết, Lục Diêm Thanh không biết lấy sức lực từ đâu ra, xoay người một cái trực tiếp đè tôi dưới thân.
Giọng nói trầm thấp nghiến răng nghiến lợi.
“Bây giờ tôi sẽ khiến cô phải trả giá.”
Tôi kinh ngạc, tiếng còn lại đều bị nuốt vào trong.
4
Sau khi kết thúc mọi chuyện, tôi ôm chặt eo vội vàng trốn ra nước ngoài.
Hệ thống rất không hài lòng chuyện tôi ngủ với nhân vật phản diện, gần như hét lên.
“Cô nói cái gì –”
“Cô! Lại! Dám! Ngủ với nhân vật phản diện!”
Tôi ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thuốc của anh không có tác dụng.”
“Hơn nữa tôi không chỉ ngủ với Lục Diêm Thanh, còn sờ soạng cái mông bóng loáng của hắn.”
“Cô, cô thật sự muốn chọc tức chết tôi mà.”
Hệ thống tức giận đến mức nói năng lộn xộn, tôi vội vàng chuyển hướng đề tài.
“Mau nhìn xem, điểm tự hủy được bao nhiêu?”
Sau một lúc im lặng, hệ thống vẫn kiểm tra tiến độ nhiệm vụ.
Nhưng một giây sau, tiếng thét chói tai của hệ thống gần như muốn làm nổ tung lỗ tai tôi.
“Cô đã làm gì vậy?”
“Tại sao tiến độ nhiệm vụ là 0!!”
Tôi: “Không thể nào, tôi đã làm vậy với nhân vật phản diện rồi, sao có thể là 0, có phải anh nhầm rồi không?”
Chẳng lẽ ở nơi của nhân vật phản diện, những hành động kia không được coi là tìm đường chết, ngược lại…… Rất tận hưởng?
Đây, đây là sao.
Tôi cảm thấy rợn hết người.
Tôi đã ngủ với một tên biến thái sao!
Hệ thống cũng không biết vấn đề xảy ra ở đâu.
Nhiệm vụ không có tiến triển, tôi đành phải ở nước ngoài một tháng.
Ngay khi chờ cho mọi chuyện qua đi rồi về nước tiếp tục nhiệm vụ, tôi bỗng nhận ra dì cả của tôi đã một tháng chưa tới.
5
Tôi có thai.
Phản ứng đầu tiên của hệ thống: “Hả?”
Nhìn vào tờ giấy trước mắt, tôi khóc không ra nước mắt: “Hay là bỏ đứa bé đi.”
“Nếu để cho nhân vật phản diện biết tôi không chỉ có ngủ với hắn, còn lén lút mang thai con của hắn, hắn sẽ không đem tôi băm thành tám mảnh chứ?”
Hệ thống cũng trầm mặc: “Cũng có khả năng.”
Nhưng rất nhanh, hệ thống lại nhịn không được mở miệng: “Nhưng dù sao đó cũng là một sinh mệnh nhỏ…”
Tôi thở dài: “Vậy anh nuôi con cho nhân vật phản diện sao?”
“Còn có tiền sữa bột, tiền tã lót, tiền ở cữ, anh trả sao?”
Tôi không còn bất kỳ hy vọng nào, đứa nhỏ này vẫn là…… không giữ được.
Ngày hôm sau, tôi đã đặt lịch phá thai ở bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, tôi và hệ thống đều yên lặng.
Có lẽ hệ thống cảm thấy đau lòng cho sinh mệnh trong bụng tôi, nhưng tôi lại thấy lo cho cái mạng nhỏ của mình.
Thực sự thì với sinh mệnh nhỏ trong bụng, tôi cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao cũng chỉ là phôi thai, huống chi còn là ngoài ý muốn có được.
“Anh nói xem, nếu nhân vật phản diện tìm được tôi, hắn có giết tôi không?”
Hiện tại, điều tôi lo lắng nhất chính là cái mạng nhỏ bé của tôi.
Tôi tới chỉ là làm nhiệm vụ, cũng không muốn lại chết thêm lần nữa.
Không biết qua bao lâu, hệ thống vốn trầm ngâm bỗng lên tiếng: “Hay là, giữ lại đứa nhỏ đi.”
“Tôi nuôi!”
Hai từ dứt khoát ấy làm cho tôi ngỡ ngàng: “Anh nuôi, anh nuôi như thế nào, nuôi trẻ con tốn tiền lắm đấy.”
Hệ thống ngượng ngùng, nghe có chút tự ti: “Thực ra, trước khi tôi ràng buộc với cô, tôi là một hệ thống nuôi dạy trẻ.”
“Cô cũng biết mà, hiện tại cũng không dễ có con, công việc kinh doanh không tốt, nên đã đổi nghề.”
“Có điều hiện tại tôi có thể trở lại nghề cũ, đảm bảo sẽ nuôi đứa con trắng trẻo mập mạp, tiền bạc không thiếu.”
Nửa câu sau, làm cho tôi cảm động.
Tôi khẽ cắn môi: “Được.”
Tôi thề, đây không phải vì tiền.
6
Chín tháng sau, tôi thành công hạ sinh một bé trai.
Đứa bé mới sinh mềm mại, giống như cục bông, cực kỳ đáng yêu.
Đứa nhỏ còn chưa mở mắt, chỉ nằm ngoan ngoãn ở trong lòng tôi, khiến trái tim tôi tan chảy.
Tôi âu yếm nhìn đứa trẻ trong lòng, không kìm được chạm vào mặt đứa bé.
Sớm chiều ở chung lâu như vậy, đã sớm khiến cho tôi có tình cảm rất đặc biệt đối với đứa nhóc này.
Hệ thống lại vào lúc này đột nhiên run rẩy lên tiếng:
“Chào buổi sáng, cô ngủ nhầm người rồi, người cô ngủ cùng chính là… nam chính.”
“Không thể nào, mông Tiểu Bảo không có nốt ruồi.”
Tôi cởi tã lót của đứa bé, lộ ra cái mông bóng loáng, giọng nói đầy tự tin.
“Không có gì trên đó cả.”
Nhưng trong truyện, mỗi đứa trẻ trong gia tộc nam chính đều có nốt ruồi ở mông.
Đây chắc chắn không phải là con của nam chính.
Hệ thống như muốn bật khóc.
“Tôi đột nhiên nhận ra tôi nhầm một chuyện.”
“Nam chính Thẩm Tranh và nhân vật phản diện Lục Diêm Thanh là thiếu gia thật và giả bị ôm nhầm.”
Lục Diêm Thanh mới thật sự là con của Thẩm gia.
Cho nên sau mông Thẩm Tranh không có nốt ruồi, có nốt ruồi là Lục Diêm Thanh.
Một giây sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng.
Không biết anh ta đến từ lúc nào, Thẩm Tranh đang đứng ở cửa phòng sinh, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tôi và đứa bé: “Có muốn tôi cởi quần ra cho em xem không?”