Sau Khi Tổng Tài Bước Vào Dòng Vô Tận Đáng Sợ - Ngoại Truyện Về Tạ Ngọc Huy
- Home
- Sau Khi Tổng Tài Bước Vào Dòng Vô Tận Đáng Sợ
- Ngoại Truyện Về Tạ Ngọc Huy
1.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều là con cái Chúa.
Chúa rất yêu thương thế gian.
Tôi là một chiến sĩ, đã giết rất nhiều người trên chiến trường.
Mặc dù đối với người khác, tôi vô cùng anh dũng, bảo vệ đất nước, hy sinh trên chiến trường, là vinh dự.
Nhưng trong mắt chúa tôi là kẻ tội lỗi.
Thế nên tôi đã bị chúa nhốt trong thế giới hư vô, mỗi ngày phải giải thoát linh hồn cho người khác, tiêu trừ lòng oán hận của bọn họ.
May mắn thay cô gái của tôi, cô ấy là một vị bác sĩ, cô ấy lương thiện như thiên thần, sẽ được sự ưu ái của chúa.
Mong rằng cô ấy, một cây sậy có thể tùy ý vắt qua, vận may sẽ đến trong cuộc đời.
Thời gian càng lúc càng dài.
Tóc của em tại sao lại tạo kiểu như vậy? Lông mày của em cong như thế? Không thể nhớ rõ.
Anh nhớ em, anh muốn gặp em, ôm chặt lấy em.
Giống như hoa cải, vô tình nở rộ khắp núi non.
Này, n Lạc Lạc em có nghe thấy không?
Trong lòng anh âm thầm nghĩ về em rất nhiều rất nhiều.
Một lần, anh nhìn thấy một đôi đồng hành quen thuộc.
Chúng ta từng cùng nhau nuôi một chú bồ câu xám, công cụ truyền tin.
Nó nói rằng.
Năm đó, sau khi tôi chiến ở chiến trường, cô ấy ngày ngày khóc, đau khổ, làm bạn cùng chiếc lồng đèn xanh, ngày qua ngày lần theo chân dung tôi.
Mỗi lần mưa, tim cô ấy càng đập nhanh.
Tim tôi đau như cắt.
Xin lỗi, là anh thất hứa.
2.
Sau đó.
Hàng trăm năm trôi qua.
Tôi cầu nguyện với chúa, muốn được nhìn thấy cô gái của tôi, nhìn cô ấy từ xa là đủ rồi.
Chúa thở dài.
Trước mặt tôi có một chiếc gương.
Bên trên là cô gái tôi nhớ mong, tuổi còn nhỏ.
Cô ấy nằm trên giường, đọc sách, lông mày nhướng lên, miệng lẩm bẩm.
“Ôi, trời ạ, thật đẹp trai quá đi, hãy cho tôi làm tổng tài một lần!”
“Tôi cũng muốn nhiều em gái, huhuhu, tại sao tôi không phải là tổng tài…”
Cuốn sách tên
Tổng tài.
Thế là.
Tôi âm thành ghi nhớ nguyện vọng của cô ấy.
3.
Lại vài năm trôi qua.
Chúa nói, người lái đò đạt được mục tiêu, có thể để tôi đi.
Trước khi đi.
Tôi tạo ra một giấc mơ, đưa người con gái của tôi vào.
Ở trong đó, cô ấy có thể trở thành tổng tài mà không cần đắn đo.
Vậy tại sao tôi là nhân vật trà xanh.
Khụ khụ khụ, thật sự là, đó không phải vì kiếp trước cô ấy thích Thanh Quan phiền phức và kiêu ngạo đó sao…
Tôi không học theo anh ta!
Tôi thật sự không có.
Trước đó luôn xấu hổ ngượng mồm, , ăn nói gay gắt, dối trá và không muốn bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình…
Tuy nhiên, nếu thích một ai đó, bạn sẽ trở nên thiếu ngầu, ghen tuông, thích bám người.
4.
Trời ơi.
n Lạc Lạc, thật sự muốn lấy mạng người mà!
Lần đầu tiên gặp, tôi vô cùng căng thẳng, hai mắt cô ấy cong như trăng khuyết, cười với tôi, rạng rỡ.
Lòng tôi ngọt ngạo, giống như mật.
Cô ấy vẫn nắm tay tôi không buông, còn gọi tôi là Huy Huy…
Trái tim tôi bị tan vỡ!
Tôi sợ nhìn cô ấy liên tục sẽ khiến cô ấy sợ hãi nên tôi phải nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô ấy qua kính xe buýt.
Tôi rất kích động.
Trong giấc mơ, cô gái rụt rè dũng cảm của tôi, đã dựa vào chính mình thành công qua cửa.
Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em bảo vệ em.
5.
Ở kiếp trước, chúng tôi đã làm việc cùng nhau vào năm 15 tuổi.
Đến cửa 15, tôi lấy hết can đảm tỏ tình với cô ấy.
Rõ ràng đã từng tỏ tình rồi, nhưng tôi vẫn đỏ tía mặt mày, cảm thấy bất an.
Trong lòng anh vạn vật đều không sánh được với em.
6.
n Lạc Lạc, kho báu của tôi.
Cô ấy luôn có nhiều ý tưởng kỳ lạ, luôn thích đặt biệt danh cho tôi.
“Anh là hoa dành dành duy nhất trong tìm em.”
Trước đây cô ấy thích gọi tôi là Huy Huy, hoặc gọi tôi là Dành Dành, bây giờ luôn gọi tôi là vợ…
7.
Giấc mơ kết thúc.
n Lạc Lạc trở về.
Không biết liệu chúa có trả ký ức cho cô ấy không.
Cuối cùng.
Tôi cũng tìm được cô ấy ở thế giới thực.
Khoảnh khắc cô ấy mở miệng, tôi vui mừng khôn xiết.
Cô ấy muốn đưa tôi về nhà.
Chúa ơi, cuối cùng cũng ưu ái con một lần.
8.
Ngày này tháng nọ.
Hôm nay tôi rất vui.
Tại sao thế?
Bởi vì Lạc Lạc vui.
Hoàn.