Sau Khi Tổng Tài Bước Vào Dòng Vô Tận Đáng Sợ - Chương 4
20
Tôi nói với các bạn.
Tạ Ngọc Huy, anh ấy chắc chắn là yêu thầm tôi.
Thật sự, tôi lừa các bạn tôi thì là chó.
“Gâu gâu gâu.” Được rồi!
Thực sự là tôi yêu thầm anh ấy.
Trong mỗi cửa sau đó, tôi thừa nhận tôi si mê anh ấy.
Quần áo Tạ Ngọc Huy luôn có mùi thơm, có mùi thoang thoảng của hoa dành dành, tôi rất thích.
Giọng của Tạ Ngọc Huy rất hay, trầm thấp lôi cuốn.
Ngón tay của Tạ Ngọc Huy thon dài, xương rất đẹp…
Người đàn ông này thật mê người!
Cả người, tôi đều yêu.
Các vị em gái ma, nói cho tôi biết, tôi phải làm sao!
21
Nữ quỷ lặng lẽ nói cho tôi biết, phải gợi cảm nhưng không được quá rõ ràng.
Vấn đề này tôi biết!
“Huy Huy à, tóc của anh rối rồi.”
“Thật sao? Để tôi soi gương.”
“Huy Huy à, tôi muốn đối với anh như mùa xuân đối với hoa anh đào.”
“Mùa xuân từng làm gì cho hoa anh đào?”
“Anh đẹp trai, hoa hồng đang nở rộ.”
“Lạc Lạc, xung quanh chúng ta không có hoa hồng.”
“Huy Huy, anh nói xem tại sao con quạ lại giống bàn làm việc?”
“Bàn làm việc? Con quạ, rõ ràng hai thứ đó khác nhau mà.”
…
Tạ Ngọc Huy là đồ ngốc.
Tim vỡ, chiến sĩ tình yêu thuần khiết nào đó đang khóc tại chỗ.
22
Cửa thứ 15.
Trong thang máy đẫm máu.
Tạ Ngọc Huy.
Không.
Huy Huy nhà tôi tỏ tình với tôi.
Báo cáo, tốc độ tim đập sắp nổ tung rồi!
Báo cáo, bắt đầu từ hôm nay, tôi là bạn gái của Tạ Ngọc Huy!
23
“Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi…”
Tôi si mê việc gọi Tạ Ngọc Huy là vợ.
Một từ miêu tả Tạ Ngọc Huy.
Đó chính là thuần khiết.
Thực sự là rất xấu hổ, mặt đỏ! Đôi khi thậm chí tai cũng đỏ bừng.
Gọi anh ấy là vợ sẽ đỏ mặt, chạm vào sẽ đỏ mặt, nắm tay sẽ đỏ mặt…
Cứu mạng, vậy sau này hôn nhau, phải làm sao?…
Tôi có một ý tưởng nguy hiểm, tôi muốn thấy Tạ Ngọc Huy khóc…
24
Dưới cây chanh có quả chanh, tôi ngồi trên cây chanh.
Tạ Ngọc Huy nói, cô gái lương thiện nhất xinh đẹp nhất trên thế giới này là mối tình đầu của anh ấy, còn nói mối tình đầu của của anh ấy là bác sĩ nữ, rất tốt rất tốt…
Ô ô ô ô.
Vậy sao anh ấy không đến với mối tình đầu của anh ấy đi?
25
Tạ Ngọc Huy thích cọ sống mũi vào chóp mũi của tôi, với ánh mắt đầy dịu dàng.
Anh ấy nói, rõ ràng trước đây tôi thích nhất là làm như vậy.
Trước đây?
Anh ấy nói, đó là rất lâu rất lâu trước đây, lúc đó, chúng tôi là thanh mai trúc mã, anh ấy là một chiến sĩ, còn tôi là bác sĩ nữ.
Hehe, hóa ra mối tình đầu anh ấy nói chính là tôi!
26
Cửa thứ 19.
Sau khi qua cửa.
Thật kỳ lạ, trong đầu tôi không vang lên giọng nói hoàn thành trò chơi nữa.
Tạ Ngọc Huy nhẹ nhàng, chỉnh cổ áo giúp tôi, hơi cúi mắt, ánh mắt dịu dàng bịn rịn.
“Lạc Lạc, sinh nhật 19 tuổi vui vẻ!”
“Đợi anh, anh sẽ tìm em ngay.”
“Trò chơi cửa 19 này, nhìn em đắm chìm trong đó, anh rất vui.”
27
Đồng hồ điểm nửa đêm.
Khung cảnh trước mắt thay đổi nhanh chóng.
Tôi mở mắt, trước mặt là một chiếc bánh kem dâu tây mềm mại, bên trên cắm mấy ngọn nến nhỏ xíu.
“Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ! Lạc Lạc, nhanh thổi nến đi!”
Ngẩng đầu, khuôn mặt thân thương và quen thuộc của ba mẹ hiện ra.
Tôi rơm rớm nước mắt, nước mắt không kìm được mà tuôn ra như suối.
Mẹ tôi giả vờ hung dữ, sau đó véo mỡ trên eo ba tôi, hai người vây quanh, thay phiền làm trò vui.
“Lạc Lạc, sao lại khóc? Đều tại ba con, đánh ông ấy, ông ấy vừa chọc con, sao lại không chuẩn bị quà sinh nhật cho cục cưng Lạc Lạc của chúng ta chứ!”
“Ta đa, con nhìn xem, búp bê thỏ, thật đáng yêu!”
“Sao vẫn còn thích khóc như lúc nhỏ vậy, không khóc, ba mẹ đều ở đây mà…”
Ngày sinh nhật hôm đó.
Tôi rúc vào người họ, nước mắt giàn giạu.
Tôi dường như đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng,
Trong đầu lại lóe lên từng đoạn từng đoạn phim mơ hồ, rất quen thuộc, rất hoài niệm, nhưng tôi không nắm bắt được.
Chúa ơi.
Xin hãy nói cho con biết, rốt cuộc con đã quên điều gì?
28
Ba tôi nói, mấy ngày hôm nay tôi giống như mất hồn.
Tôi cũng không hiểu, luôn có cảm giác về sự chia ly mơ hồ.
Trong đầu cũng sẽ xuất hiện nhiều hơn một số ký ức không giải thích được, ví dụ như ống tay áo thơm mùi hoa lê, chiếc vòng tay bồ đề bằng ngọc trắng, chiếc kẹp tóc kỳ lạ bằng gỗ…
Thậm chí.
Không hiểu vì sao tôi lại muốn vẽ, trải tờ giấy trắng, vô số tờ, sau khi dừng bút, lại vẽ ra một chàng trai tuấn tú.
Chỉ là hình dàng, không có mặt.
Ngày mưa, tim tôi nhói, sẽ khóc.
Trong chăn.
Tôi tìm một cuốn sổ nhỏ ngọt ngào, xoa dịu tâm trạng.
Sau khi xem xong, lại đau đớn bật khóc.
“Mẹ kiếp, khi nào thì tình yêu ngọt ngào mới đến lượt tôi!”
29
Ban ngày.
Mẹ tôi đẩy tôi, muốn tôi ra ngoài cho thoải mái.
Trong chợ, tôi nhìn trúng một con bồ câu xám trong lồng.
Nó kêu “gu gu” về phía tôi, nhỏ nhắn dễ thương.
Mẹ tôi không cam tâm chỉ vào con thỏ con đang rúc ở bên cạnh.
“Lạc Lạc, con nhìn con thỏ bên kia, con bồ câu xám này có gì đẹp đâu.”
“Nhưng con muốn nó!”
“Được được được, vậy thì nó.”
Đúng vậy.
Con bồ câu xám này bình thường, nhưng tại sao tôi chỉ thích nó.
Cổng làng.
Nhìn thấy một đoàn múa lân đi ngang qua.
Nhưng trong đầu lại vang lên giọng nói kiêu ngạo của chàng trai.
“Sao vậy, thiếu gia làm cho em một cái!”
Trên đường về nhà, tuyết bay phấp phới, từng mảnh từng mảnh, giống như hoa lê trắng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh mơ hồ, chàng trai gương mặt ghét bỏ, giọng nói thản nhiên, nhưng tai đỏ bừng.
“Trên đường nhặt được gì, em không cần thì bỏ đi.”
Thật sự sắp điên rồi.
Tôi vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc anh ấy là ai.
30
Vào một ngày hết sức bình thường, bình thường.
Mùa xuân.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng trong vắt, ấm áp/
Tôi bất chợt hứng thú, bước lên xe buýt, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Đeo tai nghe, nhắm mắt, chìm đắm vào bản nhạc piano trong trẻo.
Làn gió ấm áp thổi qua, tôi lắc đầu, tâm trạng ngọt ngào giống như kem.
Xe dừng, có một người lên xe.
Ngoại hình tuấn tú, giống như tre trúc.
Anh ấy, dừng ở trước mặt tôi.
Cũng dừng ở cửa trái tim tôi, chuông cửa vang lên.
Khoảnh khắc đó.
Tất cả những ký ức đã mất từ lâu hiện về trong tâm trí cùng một lúc.
Chúa đã trả lại cho tôi tất cả những kỷ niệm của tôi.
Tôi chớp mắt, nói nghiêm túc và nói chậm rãi.
“Chào vợ.”
“Bồ câu xám cho anh, kẹo cho anh, anh theo em về nhà có được không?”
“Được.”
Mùa hè đến, hoa dành dành sẽ nở khắp ngọn núi hướng về mặt trời. Lần này, bò cầu xám sẽ mãi ở bên hoa dành dành của nó.