Sau Khi Tổng Tài Bước Vào Dòng Vô Tận Đáng Sợ - Chương 3
13
Ngày hôm sau, trời sáng.
Tôi giật mình tỉnh dậy, ánh mắt lờ đờ, ngồi dậy từ chiếc giường đỏ sẫm.
Dường như bên cạnh còn một người nữa?
Ánh mắt tôi liếc nhìn hàng lông mi như cánh bước đang nghỉ ngơi của anh ấy, mái tóc đen mềm mại, góc nghiêng tinh xảo, môi đỏ như hải đường…
“Wow wow wow!”
Người đẹp ngủ.
Người đẹp trên giường chậm rãi mở mắt,
Tôi hít sâu, nhạt nhẽo mỉm cười, cố giả vờ bình tĩnh chào anh ấy.
“Chào buổi sáng, công chúa, à phi, là Huy Huy.”
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là có duyên.”
“Chào buổi sáng, Lạc Lạc.”
Mắt anh ta ngái ngủ, giọng khàn khàn, âm cuối hơi trầm.
14
Ban ngày.
Tôi và Tạ Ngọc Huy lặng lẽ đi dạo toàn bộ lâu đài.
Trên hành lang tối tăm, rải rác tranh sơn dầu người đẹp, lúc ngây thơ trong sáng, lúc quyến rũ.
Trông có vẻ, giống như một cô gái loài người.
Nhưng trong âm đài tĩnh lặng, không sức sống.
Chúng tôi không thể rời khỏi lâu đài.
Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy bầu trời xám xịt ngột ngạt và những đóa hoa tường vi hồng nhạt tầng tầng lớp lớp trong vườn hoa.
Màn đêm lại lần nữa buông xuống.
Bọn họ, lại đến rồi.
“Các quý khách, làm phiền các vị rồi.”
Quản gia khoan thai đến muộn.
Anh ta cười, chiếc răng hổ sắc nhọn lại lộ ra.
Đối với sự xuất hiện của Tạ Ngọc Huy, anh ta không hề ngạc nhiên.
“Các quý khách thân yêu, đêm nay tiểu bá tước lại muốn chơi trốn tìm, tôi nghĩ các vị sẽ vui vẻ tham gia mà đúng không?”
Tôi nghiến răng, mỉm cười chết chóc.
“Điều này là đương nhiên.”
15
Trốn tìm mẹ nhà anh.
Nhưng.
Lần này luật chơi thay đổi, hoàn đổi thân phận cho nhau.
Lần này người đi trốn là ma cà rồng nhỏ, chúng tôi là mèo.
Được thôi, hai chúng tôi là công cụ để chơi đùa cùng con nít.
Một bản giao hưởng quý tộc cao quý và tao nhã từ trong góc vang lên, tấm thảm đỏ sẫm trở nên đỏ tươi, mới sáng.
“Hehehe, tôi trốn xong rồi, các người mau tìm tôi đi!”
Tiếng khóc xen kĩ với âm thanh “hihi” bên tai tôi, nghe rợn cả người.
Môi tôi run rẩy, kéo Tạ Ngọc Huy về đi về phía âm thanh truyền đến, kết quả cúi người nhìn lên giường, mở tủ quần áo…
Tìm 10 phút, tôi thở hổn hển, nhưng không tìm thấy bất cứ cái gì.
“Đến tìm tôi đi ~ hihihi, hai người ngốc nghếch, ngốc nghếch…”
Tiếng cười chế giễu gần ngay trước mắt, ở khắp mọi nơi.
Rõ ràng chính là muốn trêu chọc hai chúng tôi.
Dường như nhìn thấy bộ dạng tức giận của tôi, đối phương càng vui vẻ!
“Ông quản gia, đổi bài đổi bài hát!”
Thế là bản nhạc giao hưởng tao nhã dừng lại.
Cảnh báo, điều gì đó sắp xảy ra!
Bài hát vừa quen thuộc vừa quái dị lại vang vọng bên tai.
“Trái tim đập là tình yêu như ngọn lửa, người em đang cười điên dại chính là tôi, yêu giống như ngọn lửa sưởi ấm trái tim, tôi nhìn thấy ngọn lửa tình yêu đang bập bùng…”
???
Nói về trạng thái tinh thần của ma cà rồng đương đại.
Thật ngầu.
Chú hề chính là bản thân tôi!
Thế là.
Trong đêm lạnh lẽo đó, cùng với bài hát tẩy não, hai chúng tôi cùng đứa nhóc diễn một vở hài kịch anh trốn tôi đuổi.
16
Vài ngày tiếp theo.
Quản gia và nữ giúp việc đều không xuất hiện.
Tôi dè bỉu, thằng nhóc này, có lẽ đêm đó nó đã chơi mệt rồi!
Tạ Ngọc Huy thoang thả đưa qua một cuốn sổ nhỏ rách nát.
“Đây là cái gì?”
“Nhặt được ở đầu giường một căn phòng nào đó.”
Tôi thổi bụi, nhẹ nhàng mở ra, lật.
Hình vẽ bên trên xiêu vẹo, giống như nhật ký của trẻ con.
Cuốn sổ kể về một quản gia thu nhỏ, phù thủy đội chiếc nón nhọn, đứa trẻ chột mắt sổ mũi, một quả bóng đen lông dài đang nhảy nhót, gà có đuôi rắn, con thỏ biết bay…
“Wow wow, thật thú vị.”
Tôi hoàn toàn bị ngạc nhiên.”
Đây liệu có phải là tiểu thơ trong tưởng tượng của đứa trẻ nào đó không?
17
“Quý khách thân yêu, chào ngày tốt lành.”
“Các vị đã ở trong lâu đài mấy ngày rồi, phải trả phí một chút.”
“Tối nay là tiệc sinh nhật của tiểu bá tước, mời hai vị chuẩn bị quà chúc mừng sinh nhật, nếu món quà mà tiểu bá tước không thích, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tiểu bá tước thích ăn thịt sống.”
Trên bàn ăn lộng lẫy, bày những tấm thiệp nhỏ cổ điển, lãng mạn.
Tôi cong miệng, ngẫm nghĩ.
Quà sinh nhật?
Cả lâu đài hay thậm chí là trang viên, không thể nhìn thấy một con vật nào.
Thịt sống ở đâu ra?
Không sao, tôi sẽ ra tay.
“Thịt sống sao?”
Giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng của Tạ Ngọc Huy, tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen như hắc thạch của anh ấy.
Tạ Ngọc Huy nheo mắt nguy hiểm, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh lùng khát máu.
“Thịt sống không phải ở trước mặt sao?”
“Huy Huy à, bình tĩnh, kích động là ma quỷ,…biểu cảm của anh phải hung dữ một chút, không đủ sống động…”
Tôi chớp mắt, lộ ra vẻ ranh mãnh và xảo quyệt.
Anh ấy chớp mắt, diễn dâu.
“Ngược lại không phải tôi, trái tim này của tôi còn lạnh lẽo hơn băng chín ngày đông đó.”
“Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng bị chị ghét bỏ, không sống động nhưng những người em trai khác.”
“Hahaha, anh lại nữa rồi!”
…
18
Đêm tối, trước bàn ăn.
Những ngọn nến trong bữa tối không ngừng nhấp nháy, phản chiếu bóng của mọi người nhưng những bóng ma.
Trên bàn gỗ bày đĩa thức ăn có nắp đậy.
Nữ hầu động tác cứng ngắt, lờ đờ giúp quản gia nắp bạc.
Kết quả.
Đĩa trống rỗng,
“Thật không có tâm mà.”
Quản gia nhìn về phía chúng tôi ở bên cạnh, nhẹ nhàng trách móc, mắt anh ta hoàn toàn đỏ như máu, răng hổ giữa môi càng thêm sắc nhọn, làn da trắng như tuyết quái dị mà xinh đẹp.
Tiểu bá tước khoan thai đến muộn nhìn thấy hiện trường như vậy, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt giận dữ, đồng tử đỏ như máu tràn đầy ác ý.
“Sao các người dám đùa với tôi!”
“Đáng ghét, tôi phải hút cạn máu các người!”
Hai người sắp hắc hóa rồi!
Tôi xoa xoa lòng bàn tay, bông hoa hồng xuất hiện, khàn giọng gợi cảm.
“Đáng chết, gọi tiếng vợ, mạng này cho cậu.”
“Tôi không cho phép, tôi không đồng ý!”
Tôi vừa dứt lời, Tạ Ngọc Huy tức giận trừng mắt với tôi, nghiêm túc nói.
?
Cách làm sai, thử lại.
…
Tôi sải bước đi đến trước mặt đứa bé, cúi người, nhìn thẳng.
Tôi xoa mặt, nhẹ nhàng điều chỉnh cảm xúc, lộ ra vẻ dịu dàng nhất, mỉm cười ấm áp.
“Đừng hở ra là giết người, nhóc con, sinh nhật vui vẻ.”
“Tối hôm nay, tôi đến làm bạn với cậu, cùng chơi với cậu.”
“Không có quà sinh nhật, chỉ có sự vui vẻ.”
“Cậu có đồng ý không?”
Cô gái loài người 19 tuổi mỉm cười vui vẻ, đưa tay về phía đứa trẻ ma cà rồng hàng trăm tuổi nhưng vô cùng non nớt.
Tiểu quỷ ngại ngùng cúi đầu, không nói một lời, lén đặt bàn tay nhỏ tái nhợt của cậu ta lên.
Thế là.
Trên nền nhạc huyền ảo, tôi và đứa nhóc vòng tay vào nhau, lắc đầu và nhảy cẫng lên vì đam mê.
Bọn họ đang nhảy, bọn họ đang xem.
“Này, nhóc con.”
“Có chuyện gì, không cho phép gọi tôi là nhóc con.”
“Thực sự tôi muốn nói, cậu không chỉ có một người bạn là tôi, người yêu thương cậu vẫn luôn ở phía sau cậu. Cậu nhìn lại đi!”
19
Ban ngày.
Một người bất ngờ đến.
Là quản gia.
Anh ta dịu dàng mỉm cười, tao nhã thưởng thức một ly hồng trà.
“Các quý khách, có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?”
Trong câu chuyện.
Bá tước ma cà rồng phải yêu một cô gái loài người xinh đẹp.
Không lâu sau đó, cô gái mang thai, nhưng sau khi sinh con, cô ấy suy nhược nặng, bất ngờ qua đời.”
Bá tước vô cùng đau khổ, đem hết tất cả lỗi lầm trút lên đứa bé sơ sinh.
Đứa bé ở trong lâu đài, lặng lẽ cô đơn từ từ lớn lên.
Huyết thống đứa bé không chính thống, những đứa bé cùng trang lứa trong gia tộc đều ghét bỏ cậu, cậu không có bạn bè…
Sau đó, bá tước không muốn nhìn thấy đứa trẻ, hạ lệnh cho quản gia giết chết đứa bé.
Sau khi quản giá làm theo thì tự sát.
Hai người chấp niệm không dứt, nhập vào cơ thể búp bê, bị nhốt trong lâu đài cả đời.
Sau khi nghe xong.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng lật quyển nhật ký đó trước mặt anh ta.
Trong nhật ký, một nửa cuốn nhật ký là phiên bản thu nhỏ của người quản gia đang tỉa hoa, uống trà, mỉm cười…
Tôi quay người lại, lén lau nước mắt.
“Tôi đi đây, đi tìm tiểu thiếu gia nhà tôi, cảm ơn cô.”
Tôi lại quay người lại, quản gia biến mất không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại cuốn nhật ký ướt át.
Trước đó trong lòng cũng có một số suy đoán.
Tiểu quỷ nào thiếu quà sinh nhật, thứ cậu ta thiếu rõ rõ là sự đồng hành.
Trong nhật ký vẽ đủ thứ, nhưng chỉ duy nhất không có ba và mẹ cậu ta.
Còn về phần tiểu quỷ, hai ba câu không thể thiếu ông quản gia, si mê chơi trốn tìm…
Là một đứa bé dễ thương nhưng cô đơn.
Trong đầu lại vang lên giọng nữ điện tử vô cùng quen thuộc đó.
“Chúc mừng người chơi 077 đã hoàn thành cửa thứ 3 lâu đài tử thần, thành công cải tạo nhân vật chính.”
“Đang tiến tới cửa tiếp theo.