Sau Khi Tổng Tài Bước Vào Dòng Vô Tận Đáng Sợ - Chương 2
7
Tôi và Tạ Ngọc Huy sắp xếp, làm phẳng, cắt giấy lấy từ trên người giấy, bắt đầu gập đôi.
15 phút sau.
Kem giấy sống động như thật được làm ra trên tay tôi!
Tôi đắm chìm trong sự tự hào, mặt đầy mong đợi, khoe khoang nói.
“Thế nào, nhìn đẹp thế, tôi là thiên tài xếp giấy! Khi còn nhỏ học mẫu giáo từng đoạt giải đấy.”
Tạ Ngọc Huy mím môi, chớp chớp mắt, trong đôi mắt đen như hắc thạch lấp lánh ánh sáng.
“Chị gái thật giỏi, không giống như tôi không cái gì cũng không biết, giúp tôi với, làm ơn làm ơn ~!”
Đôi mắt sáng ngời, tôi vô cùng hài lòng hít một hơi sâu, cả người đầy năng lượng.
“Ôi chao, không có không có, tôi nào lợi hại như vậy.”
“Hahahahaha, tôi dạy anh, tôi dạy anh!”
Tôi lấy tờ giấy gấp lộn xộn trong tay Tạ Ngọc Huy, đưa cho anh ta một tờ giấy vuông trắng mới.
“Anh làm giống như tôi, đầu tiên gập thành tam giác lớn, mở ra, góc ở dưới gấp dọc theo nếp gấp…”
Tôi tỉ mỉ hướng dẫn, Tạ Ngọc Huy liếc trộm theo cách của tôi, cẩn thận gấp.
“Không đúng không đúng, bước này sai rồi, anh nhìn tôi này…”
Nhưng.
Trong đầu liên tục truyền đến những tiếng la hét ma quái.
“Trời ơi, mẹ kiếp! Huhuhu, cánh tay nhỏ đầy nếp gấp của tôi, tao sẽ nhớ mày lắm.”
“Này này, xin các người đừng liếc mắt đưa tình nữa! Vợ giấy của tôi, em rốt cuộc đang ở đâu! Vợ ơi….”
Mọi người ơi, lại ảo giác rồi!
8
“Này, hai người rúc vào góc này làm gì vậy?”
Giọng nói khó hiểu của nữ quỷ phát ra, thử tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Chúng tôi đang làm kem!”
“Tôi làm giống y như thật, cô có muốn cùng làm không? Nếu cô không biết, tôi có thể dạy cô.”
Tôi vui vẻ, đầu óc giống như máy chết.
Nữ quỷ cúi đầu, nhìn kem giấy trên mặt đất, sắc mặt trắng nhợt.
Sau đó hai mắt cô ta đỏ ngầu, trong ánh mắt lóe lên sự giận dữ không thể kiểm soát.
“Các người to gan!”
Cùng lúc đó.
Xe buýt dừng lại, gió điên cuồng thổi, đèn nhấp nháy rồi tắt.
Giọt nước tích tụ âm khí, oán giận rơi “lộp bộp lộp bộp từ trên xe buýt xuống.
Hai mắt nữ quỷ u ám nhìn chằm chằm chúng tôi, váy đỏ bồng bềnh bay lên, mái tóc giống như sống lại, nhảy múa điên cuồng!
“Tôi phải ăn hết tất cả các người!”
Nữ quỷ liếm môi, độc ác cười.
Tôi không khỏi rùng mình.
Chết tiệt! Lật mặt còn nhanh hơn lật sách!
Tôi có một người bạn, người này giống hệt như cô ta!
Mặt Tạ Ngọc Huy không đổi sắc, trong ánh mắt không rõ có ý gì, im lặng chắn trước người tôi.
Nữ quỷ, từ từ tiến gần lại chúng tôi…
Trong một thoáng, tôi mơ hồ hiểu hết mọi chuyện.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, vò mẻ chẳng sợ nứt, trực tiếp đẩy Tạ Ngọc Huy ra, cúi người nhặt kem giấy trên mặt đất, đưa tay về phía nữ quỷ.
“Cô gái, đây là kem dâu tây mà Na Na bảo tôi đưa cho cô.”
Nữ quỷ ở đối diện đứng tại chỗ, hung hăng lớn giọng chất vấn.
“Ý cô là sao!?”
“Na Na nói, đây là kem mà cô thích ăn nhất, cô ấy nói cô ấy rất nhớ cô, nói thích cô…”
Tôi thừa thắng xông lên, nói hươu nói vượn.
“Cô lừa tôi, cô lừa tôi, Na Na của tôi, rõ ràng không nhớ tôi chút nào, tại sao cô ấy lại không đến tìm tôi? Cô bảo cô ấy đích thân đến nói với tôi… Na Na, xin lỗi…”
Nữ quỷ điên cuồng, nói năng bừa bãi.
Câu nói “Xin lỗi” đó vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Dường như tôi đã thực sự hiểu, nảy ra một ý tưởng, buộc miệng nói.
“Na Na nói, cô ấy tha lỗi cho cô rồi.”
Nữ quỷ thất thần, bất động.
Thế giới dường như đều tĩnh lặng.
“Thật sao?”
“Thật.”
9
Khuôn mặt méo mó của nữ quỷ tràn đầy sự hối hận.
Cô ta khóc, lấy tay che mắt, giống như cô ta không muốn người khác nhìn thấy cô ta khóc.
Sau đó.
Cuối cùng cô ta cũng không chịu đựng được nữa, ngực phập phồng dữ dội, gào khóc lớn, âm thanh chói cả tai.
“Tất cả đều là lỗi của tôi, tại sao tôi phải cãi nhau với cô ấy chứ? Cô ây đi qua đường đối diện mua kem dâu tây mà tôi thích nhất. Nhưng khi qua đường, cô ấy bị một chiếc xe buýt mất kiểm soát đâm phải.”
“Trước khi đi cô ấy còn nói vào tai tôi, ngoan nào, ăn kem rồi, không được phép tức giận nữa nha. Tôi chỉ chớp mắt, cô ấy đã ngã trong vũng máu. Cô nói xem, nếu như lúc đó không cãi nhau với cô ấy, có phải cô ấy sẽ không rời xa tôi không…”
“Nếu cô ấy thật sự tha thứ cho tôi, vậy tại sao, tại sao cô ấy không muốn đến gặp tôi? Tôi mặc chiếc váy đỏ mà cô ấy tặng cho tôi, mỗi đêm đều ở trên xe buýt mong chờ cô ấy đến.”
“Huhuhu, tôi không nên tức giận, Na Na, tôi thật sự sai rồi…”
Cơn mưa rào chợt ập đến, rơi trên bệ cửa sổ.
Tôi bước tới, ôm lấy nữ quỷ, xoa đầu cô ta, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta.
“Ngoan nào, nhưng mà, Na Na chưa bao giờ trách cô cả.”
“Na Na nói, cô nên chết trong sự tự do và đam mê, chứ không phải chết trên đường tìm kiếm cô ấy. Cô ấy hi vọng cô bước ra khỏi đó, hào phóng đến tìm cô ấy.”
“Cô ấy, cô phải nhanh chóng phấn chấn lại, nếu không tôi sẽ đau lòng, Na Na cũng vậy!”
Tôi nói thêm một câu, không hiểu sao mũi chua xót.
Tôi thầm thở dài, cảm động.
Cùng lúc đó, nội tâm đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.
?
Sau một khoảng im lặng.
Người giấy đó không nhịn được nữa, lên tiếng trước.
“Này, cảm ơn cô, tôi nhìn cô gái đó cả ngày lẫn đêm cũng thấy đau lòng, cảm ơn cô đã giúp cô ấy giải thoát.”
“Là tôi phải cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã cho lời khuyên.”
“Nào có nào có, nhưng mà, cô vợ kia của cô thật hung dữ, không dễ chọc vào, cô sau này, phải cẩn thận một chút nha!”
Vợ của tôi ở đâu ra?
Sau đó.
Nữ quỷ trở lại hình dáng thiếu nữ.
Cô ấy mỉm cười cảm ơn tôi, đôi mày sáng rực, sống như ánh sáng dưới tán cây.
“Cảm ơn.”
Cô ta biến mất trên xe buýt.
Cô ta vui vẻ, lòng đầy mong chờ đi tìm Na Na của cô ta.
Trong đầu lại vang lên giọng nữ điện tử quen thuộc.
“Chúc mừng người chơi 077 đã hoàn thành cửa thứ hai xe buýt số 44, thành công cải tạo nhân vật.”
“Đang tiến đến cửa tiếp theo.”
Đợi đợi đã!
Tôi vẫn chưa nói lời tạm biệt với Tạ Ngọc Huy.
10
Cửa thứ ba, lâu đài tử thần.
Lâu đài cổ thời đại xa xưa u ám với những dây leo xanh bám trên tường.
Ban ngày, lâu đài u ám.
Trong không khí không có bụi, nhưng luôn có thể cảm nhận được mùi mục nát.
Màn đêm buông xuống.
Cả lâu đài như vực sống dậy.
Vừa mở mắt.
Trong lâu đài xuất hiện một tốp người!
Nữ giúp việc hai bên vẻ mặt đờ đẫn, mỉm cười cứng ngắc,
Người trông giống quản gia mái tóc bạc, anh ta lịch lãm ôn hòa, bộ vest trên người không một nếp nhăn.
“Hoan nghênh quý khách từ xa đến, để tôi dẫn cô đi ăn nhé!”
“Này, quản gia, đó không phải là điều anh nên làm sao!”
Lại bắt đầu rồi!
Nội tâm thấp hèn của tôi đỡ trán thở dài.
Thế là tôi bình tĩnh, đi qua bậc thang dài, đến khu vực ăn uống, tao nhã ngồi xuống.
Chiếc bàn gỗ dài bày la liệt đủ loại nguyên liệu và những ngọn nến lung linh.
“Cầm lấy, quà thay lời cảm ơn, cứ việc tiêu, tiêu không hết không được về nhà…”
Tôi vừa lắc ly rượu vang, vừa thản nhiên rút một tấm thẻ đen trong túi ra ném lên bàn gỗ.
Quản gia đứng bên cạnh nhệch môi.
“Quý khách, mời cô từ từ thưởng thức.”
Khoảnh khắc anh ta quay người, một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt anh ta.
Chẳng lẽ, đây chính là “Thức tỉnh, thời khắc săn bắt” trong truyền thuyết?!
11
Thời gian dùng bữa kết thúc.
Mặc dù tôi chưa ăn một miếng nào!
“Quý khách từ phương xa đến, cô có thể giúp tôi một chút không?”
Quản gia mỉm cười, răng hổ sắc nhọn giữa môi hơi sắc bén, lạnh lùng.
Tôi nuốt nước bọt, nham hiểm cười, lộ ra vẻ bá đạo.
“Đương nhiên.”
“Không có gì mà tổng tài đây không thể làm được cả.”
Anh ta đứng trong góc tối tăm, ánh mắt hiện lên tia đỏ ngầu.
“Bá tước nhỏ thích chơi trốn tìm, quý khách thân yêu, cô có đồng ý chơi cùng cậu ấy một đêm không>”
Tôi bất chấp trả lời.
“Dĩ nhiên rồi.”
Trốn tìm?
Chẳng lẽ là mèo và chuột à!
12
“Quý khách thân yêu, trò chơi trốn tìm chính thức bắt đầu.”
“Trong vòng 10 phút, cô có thể trốn bất cứ nơi đâu trong lâu đài.”
“Hết thời gian, một khi cô bị bá tước nhỏ tìm được, hậu quả sẽ rất nặng!”
Sau khi quản gia thông báo luật chơi, ngồi trên ghế sofa, thoải mái uống một ly hồng trà đậm đà, thoải mái hưởng thụ, nhe răng nanh.
Hồng trà quá đỏ, mà không có một chút vết trà hay cặn trà.
10 phút.
Cảm giác căng thẳng đến rồi!
Rốt cuộc tôi phải trốn ở đâu.
Cuối cùng.
Tôi trốn trong tủ quần áo đầy bụi bặm ở tầng hai.
Tủ quần áo đều là màu đỏ sẫm, bên trong trống rỗng.
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén hơi thở, hai tay cầu nguyện.
Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…
Ngay sau đó.
Một tiếng cười ma quái hung hăng kỳ lạ truyền từ xa đến.
“Thức ăn ngon thân yêu của tôi ơi, tôi đến tìm cô đây!’
“Cô rốt cuộc ở đâu vậy?”
“Hehehe, tôi phát hiện ra cô rồi nha!”
“Đứa trẻ ngoan, nhanh ra đây nhanh ra đây nào, có phải cô đang ở dưới giường không?”
“Tôi biết rồi, cô đang trốn trong tủ quần áo!”
Âm thanh xào xạc càng lúc càng đến gần.
Tủ quần áo được lặng lẽ mở ra.
Tim tôi bất giác ngừng đập một giây.
Một gương mặt quen thuộc.
Huhuhu, là Huy Huy!
“Theo tôi!”
“Con đường nào cũng có bổn thiếu gia đích thân đi!”
“Khụ khụ khụ, thực sự chân tôi mềm nhũn rồi, không động được nữa.”
Anh ta duỗi tay, đẹp trai ôm theo kiểu công chúa, dễ dàng để tôi trốn vào trong.
Hai tay tôi ôm cổ anh ta theo bản năng, suýt chút nữa kinh ngạc hét lên.
?
Động tác này, thật phiền phức.
Giây tiếp theo.
Quả nhiên.
Trong hành lang tối tăm nến đã tắt đi một nửa.
Cánh cửa cũ nát bị người khác thô bạo mở ra.
Tiểu bá tước cao một mét tức giận, chửi mắng, một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong bóng tối càng thêm đáng sợ.
“Rốt cuộc là ở đâu rồi? Người đâu? Đáng ghét, rõ ràng mùi vẫn còn ở đây mà!”
“Mẹ kiếp, rốt cuộc là anh lén trộm thức ăn ngon của tôi rồi!”
“Ông quản gia, huhu, có người bắt nạt tôi.”