Sau Khi Tổng Tài Bước Vào Dòng Vô Tận Đáng Sợ - Chương 1
1
Tôi, Ân Lạc Lạc, nữ sinh viên đại học ngây thơ trong sáng, thức đêm đọc tiểu thuyết, vô tình bước vào một địa điểm quảng cáo, thành công tiến vào một trò chơi trốn thoát ly kỳ đáng sợ.
Đồng thời.
Lúc bắt đầu bất ngờ bốc được nhân vật tổng tài.
Nếu không giả làm tổng tài, tôi sẽ chết.
Chết tiệt, người tôi ngờ nghệch luôn.
2
Thế là.
Trò chơi bắt đầu.
Tôi nhìn qua cửa sổ chứng kiến một người giết người từ cửa sổ của tòa nhà đối diện.
Tên sát nhân phát hiện ra tôi, khóe miệng hắn ta hiện lên một nụ cười đáng sợ.
Tôi sợ đến mức hét lên, chuẩn bị bỏ chạy.
Kết quả, vừa mở cửa ra.
Một con dao đẫm máu kề sả vào cổ tôi.
???
Không phải chứ, anh trai, mẹ kiếp anh dịch chuyển đến đây à? Nhanh như vậy!
Tên sát nhân hung thần sát khí, hung dữ nhìn chằm chằm tôi.
“Mày đã nhìn thấy thứ không nên thấy, phải chết.”
Tôi sợ đến nỗi mồ hôi lạnh không ngừng toát ra dọc sống lưng.
Nhưng cái miệng đáng chết của tôi lại mất kiểm soát.
Đôi mắt lạnh lùng của tôi nheo lại một cách nguy hiểm, ánh mắt ba phần lạnh lẽo, bảy phần khinh thường, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khinh bỉ.
“Lạc mềm buộc chặt, hả?”
“Anh có biết không, anh là người đầu tiên dám cầm dao uy hiếp tôi, tốt lắm, thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
“Anh không phải chỉ muốn tiền thôi sao, cầm lấy 5 nghìn vạn rồi cút đi!”
Biểu cảm của tên sát nhân từ hung dữ chuyển sang bối rối khó hiểu.
Lời vừa dứt, trong lúc tôi không chú ý, trên mặt đất có một hộp nhân dân tệ.
Đây không phải là chọc tôi sao?!
Khoảnh khắc nói xong đó, tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt, xem cái chết nhẹ như không.
Nhưng điều không thể tin được, tôi phát hiện tên sát nhân lập tức buông dao xuống, cúi người nhặt tiền trên mặt đất.
Hắn ta vui mừng phát điên, vội vội vàng vàng.
“Tiền làm phẫu thuật của con trai tôi cuối cùng cũng có rồi! Số tiền bị cướp cũng trở về rồi!”
“Con trai của tôi, cuối cùng cũng được cứu rồi…”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh!”
Tôi đột nhiên lúng túng.
Một giọng nữ điện tử vui vẻ ngọt ngào vang lên trong đầu.
“Chúc mừng người chơi 077 đã hoàn thành cửa đầu tiên của hành lang ly kỳ, thành công cải tạo nhân vật chính.”
“Đang tiến đến cửa tiếp theo.”
Này là xong rồi sao?
3
Cửa thứ hai, xe buýt số 44.
Chiếc xe buýt này có điều gì đó bất thường! Trên chiếc xe tỏa ra mùi kỳ lạ.
Trên kính cửa sổ loang lổ những vết máu, một mảng đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Trên xe có lác đác vài người, nhưng nhìn kỹ lại, đều là người giấy.
“Quý khách thân yêu ~”
Giọng nữ thê lương, oán hận vang lên bên tai.
Tôi cứng ngắc quay đầu ra phía sau, là một nữ quỷ váy đỏ!
Cô ta nghiêng người mỉm cười quái dị với tôi, miệng mở rộng.
Mẹ ơi!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đồng tử giãn ra đầy sự sợ hãi.
Nhưng giây tiếp theo.
Tôi nhướng đôi lông mày tuất tú, nhếch cong khóe miệng, hạ giọng trầm gợi cảm.
“Ồ, gọi tôi thân yêu? Sự quyến rũ của tôi không thể chịu được của tôi.”
“Chết tiệt, tôi không thèm để ý đến phụ nữ, nhưng lại có phản ứng với cô!”
“Tiểu yêu tinh phiền phức, bắt đầu từ hôm nay không cho phép em mỉm cười với người đàn ông khác.”
…
Tôi bắt đầu tìm kiếm cái lỗ trong tiềm thức, chết tiệt! Tại sao mặt đất lại bằng phẳng như vậy chứ?
Kết quả khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy của nữ quỷ váy đỏ kia lại ửng đỏ!
Cô ta ngập ngừng, thậm chí còn xấu hổ trừng mắt với tôi.
Tôi: ?
Tôi vẫn đang thắc mắc về hành động của nữ quỷ này.
Kết quả xe buýt dừng lại.
“Đến trạm địa ngục rồi, mời hành khách xuống xe từ cửa sau, cẩn thận khi mở cửa, vui lòng xuống xe thong thả.”
Tôi bất chợt nhìn về vị trí tài xế xe buýt, phát hiện không có ai cả!
Thật hoang đường!
Lúc này.
Có người lên xe! Cơ thể tôi lại căng thẳng.
Người đó dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, cả người cơ bắp cuồn cuộn, trong mắt phát ra sát khí vô biên.
Toàn thân ổn định giống như một vị vua!
Cao thủ?!
Cũng là người chơi game!
Anh ấy đi về phía tôi.
Đúng lúc văn chương tổng tài của tôi sắp tuôn ra.
Người bên kia đã ra tay trước.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt màu lúa mạch của anh ta thể hiện ra nét vô cùng vô tội, đôi mặt đen sâu chớp chớp, trông có vẻ gây hại cho người và vật.
Anh ấy nũng nịu cắn môi, cẩn thận kéo góc áo tôi, đáng thương nói.
“Huhu, chiếc xe buýt này thật đáng sợ, mọi người thật đáng sợ, chị gái, chị có thể bảo vệ em không?”
“Không sao, cho dù chị từ chối em, em cũng sẽ không nói gì đâu.”
“Người ngồi phía sau chị thật đáng sợ, trông hung dữ quá, huhuhu…”
Nữ quỷ phía sau hừ một tiếng khinh bỉ.
Tôi hoang mang, bất động.
Mẹ ơi, mau đến cứu con đi, con sợ quá!
Tên này mẹ kiếp còn khiến người ta nổi da gà hơn nữ quỷ!
4
Sau khi mọi thứ trở về bình thường.
Người đàn ông cơ bắp này.
Phi!
Rõ ràng một anh trai nhỏ! Đẹp trai đến mức như đồ ăn ngon trong bát!
Trong lòng tôi có một động tác liếm màn hình.
Khuôn mặt người đàn ông sắc sảo, lông mày đôi mắt giống như nhấp nháy, kiên định nhìn tôi.
“Xin chào, tôi là Tạ Ngọc Huy.”
Anh ấy lịch sự đưa tay về phía tôi.
Ngón tay thon dài, mu bàn tay rất lương, xương rất đẹp.”
Tôi rơm rớm nước mắt, ngay lập tức bắt tay.
“Xin chào, tôi là Ân Lạc Lạc.”
“Hóa ra anh cũng là người chơi game à, có phải anh bốc trúng nhân vật trà xanh không!”
“Ừm.”
“Hahaha, tôi là kịch bản tổng tài. Người anh em, tôi cảm thấy hảo cảm tương phản này của anh, có hơi rợn người, thật sự sống ở An Huy à!”
“Ừm ừm.”
“Anh trai, trông anh giống như ông chủ lớn, người đáng yêu hãy mang tôi theo với!”
“Ừm ừm ừm.”
…
Tôi nhe răng cười ngu ngốc với anh ta.
Người nhà ơi, kinh thiên động địa!
Có ông chủ lớn trong tay, ván này nằm không mà hưởng chiến thắng rồi!
Hoàn toàn không phát hiện gương mặt đỏ bừng của anh ấy, ngay cả tai cũng bao phủ màu đỏ.
“Này này này!”
“Các người còn định nắm tay đến bao giờ nữa đây!”
Đôi mắt to đỏ như máu của quỹ nữ bên cạnh hung hăng nhìn chằm chằm chúng tôi, kỳ quái mở miệng nói.
Nội tâm nữ quỷ: Thật sự ghét những người không biết chừng mực! Trước khi luật sư của tôi đến tôi sẽ không nói bất cứ câu nào!
Một cơn gió lạnh toát thổi qua tai, tôi rùng mình, cơ thể run lên.
Tôi vội buông tay, cào cào tóc, ngượng ngùng cười với ông chủ lớn, vụng về nói.
“Hahaha, xin lỗi nha, tôi không để ý…”
Tôi thấy anh ta ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn nữ quỷ, trong ánh mắt phảng phất tia tức giận khó thấy.
Đồng tử của nữ quy co lại, run rẩy.
?
Là tôi cảm giác sai sao?
5
Chúng tôi đã bị mắc kẹt trong chiếc xe buýt đòi mạng này suốt ba ngày rồi!
Chiếc xe cứ mãi chạy đi chạy lại không dừng!
Nữ quỷ không cho xuống xe!
Nếu xuống xe.
Khuôn mặt cô ta sẽ hóa đen, dung nhan méo mó, đầu tóc từng sợi nổ tung!
Đơn giản là hung dữ!
“Na Na nhà tôi thích hình tượng tổng tài bá đạo này của cô, cô không được đi, phải cùng tôi đợi Na Na đến.”
“Na Na, Na Na rốt cuộc thì khi nào cô mới đến vậy!”
Cái miệng đỏ tươi của cô ta khép mở, lẩm bẩm gì đó.
“Được được được, nghe theo cô, nữ nhân, tôi không đi!”
Tôi ngay lập tức biến thành cô gái ngoan ngoãn, gật đầu như gà mổ thóc.
Thật nguy hiểm, suýt nữa thì mất mạng ròi!
Tôi xoay người.
Tạ Ngọc Huy ngồi thẳng trên ghế, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không phải bên ngoài cửa sổ một mảng đen kịt sao?
Tôi thót lên trong tiềm thức.
“Huy Huy, anh đang nhìn gì vậy!”
Anh ấy quay đầu, ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, chẳng nói câu nào.
Trông có vẻ ngốc nghếch, lại có chút dễ thương.
Không hiểu sao tim tôi lại đập thình thịch.
Cái miệng chết tiệt này!
Tôi cắn môi dưới, gương mặt áy náy, lắp bắp nói.
“Tôi… tôi cũng không biết tại sao lại nói vậy…trong tiềm thức lại nói ra.”
“Không sao, sau này cô cứ gọi tôi là Huy Huy đi!”
Đôi mắt Tạ Ngọc Huy xoay chuyển giống như màn đêm, bất giác cười, ánh mắt sáng rực.
“Vậy quá… tốt rồi!”
6
Tìm khắp xe buýt, chỉ có người giấy nhợt nhạt trông sống động, mà không có chút manh mối nào cả!
Ngược lại phát hiện nữ quỷ ngày ngày lẩm bẩm những từ “Na Na” “Kem dâu tây” “Xin lỗi”.
Nhưng khi tôi hỏi nữ quỷ Na Na là ai, thì cô ta phát điên.
Không dám, không dám nữa!
Xe buýt, nữ quỷ, Na Na, kem dâu tây.
Rốt cuộc giữa bọn họ có mối liên hệ gì!!!
Tôi suy qua tính lại, vắt óc suy nghĩ!
Hoàn toàn điên rồ!
“Huy Huym anh nói xem giữa bọn họ có quan hệ như thế nào?”
Tôi cắn cắn quai hàm, nhìn về phía Tạ Ngọc Huy.
“Hửm?”
Tạ Ngọc Huy bất giác sững sờ vài giây, sau đó nheo mắt lại.
“Vậy thử biến thành một cây kem dâu tây ra thử xem.”
“Biến? Làm sao biến?”
Tôi đen người dấu chấm hỏi, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
…
Giây tiếp theo.
Hai chúng tôi lần lượt đứng trước mặt người giấy.
“Điều này thực sự ổn sao?”
“Thử đi!”
Thế là.
Hai tay, xé đứt cánh tay và chân của người giấy.
“Anh trai, thực sự xin lỗi, sau khi tôi trở về, sẽ đốt thêm cho anh ít tiền giấy.”
“Ồ không, tôi tìm người làm cho anh một cô vợ người giấy.”
Tôi tự lẩm bẩm, tay không ngừng cử động.
“Huhuhu, đau đau đau quá, nhẹ một chút đi! Tại sao trên xe nhiều người giấy như vậy, lại chọn trúng tôi! Aaa, cánh tay của tôi, huhuhu, chân của tôi…”
“Được rồi, nhớ phải vẽ cô ấy đẹp một chút, ngồi đợi cô vợ người giấy của tôi! Nếu không cô tiêu đấy!”
?
Cứu mạng, hình như tôi nghe thấy tiếng kêu gào khóc của người giấy!
Tôi hét lên, sợ hãi ngã xuống đất.
“Này, cô nhanh đứng dậy đi! Tay của tôi bị cô đè rồi!”
Hay thật!
Tôi còn có thể nghe thấy!
Tạ Ngọc Huy chú ý đến động tĩnh của tôi, vội buông đồ xuống, đến đỡ tôi.
“Sao vậy, Lạc Lạc!”
“Không sao, tôi có thể bị ảo giác rồi! Vừa tôi người giấy này nói nó đau…”
Tôi gượng cười, liếc nhìn người giấy bị mất tay mất chân, nuốt nước miếng
Tạ Ngọc Huy nhíu mày, nhìn người giấy với vẻ cảnh cáo.
Ơ!
Tiếng hét của người giấy bên tay đột nhiên không nghe thấy nữa, thật kỳ lạ!