Sau Khi Tôi Và Cậu Chủ Hoán Đổi Linh Hồn - Chương 3
Lục Tây Dã ho khan một tiếng, đầu tai dần dần chuyển sang màu hồng nhạt.
“Thế… hơn Chu Thư Ý hơn?”
Tôi ngập ngừng một lúc:
“Cậu và giống .”
Đôi mắt Lục Tây Dã ngay lập tức dán chặt lên , mang theo áp lực cực lớn:
“Không giống ở ?”
Không hiểu , hôm nay chủ vẻ nguy hiểm.
Tôi lùi một bước:
“Ở cũng giống.”
“Ồ.”
Lục Tây Dã buông tha cho , nhưng hiểu cúi đầu, vẻ mặt trông buồn, lẳng lặng rời .
Cậu chủ buồn ?
Tôi thắc mắc.
Nhìn chủ ủ rũ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Cảm giác trống rỗng, như trong một thung lũng hoang vu chỉ những cơn gió lạnh thổi qua.
Ngày nghiệp.
Cả lớp kéo và chủ hát karaoke.
Có mấy bạn nam gọi thêm cả rượu.
Tôi dám uống.
Lục Tây Dã mang cho một chai sữa bổ sung canxi AD, cắm sẵn ống hút đưa qua.
Tôi Chu Thư Ý đang các nữ sinh vây quanh, trong lòng cảm thấy chua xót.
“Thích ?”
Lục Tây Dã rót một ly rượu, liếc một cái, đó ngửa đầu uống cạn.
Tôi vội ngăn cản:
“Cậu chủ, uống rượu…”
“Cô quản ? Cô là ai mà quản ?”
Lục Tây Dã uống xong, ánh mắt mờ mịt như phủ một lớp sương, đuôi mắt ửng đỏ, trông chút đáng thương.
“Thích thì tỏ tình , đồ ngốc.”
Lục Tây Dã cúi đầu, .
Tôi hoảng sợ, tưởng chủ say thật , liền đỡ lấy đầu , vẫy xe:
“Chúng về nhà.”
Đứng bên đường đợi xe, gió mùa hè lạnh, nhưng mang theo cảm giác uể oải, tẻ nhạt.
Lục Tây Dã dường như thật sự đã say, nửa nghiêng hẳn về phía .
Hơi thở nóng hổi của phả thẳng tai .
“Giang Ngư?”
Tôi đầu , thấy Chu Thư Ý bên cạnh, mỉm dịu dàng, đỡ Lục Tây Dã giúp , :
“Đưa chủ nhà về hả?”
Tôi gật đầu, ánh mắt bất giác dõi theo từng động tác của .
“Tôi chuyện với .”
Giọng điệu của Chu Thư Ý bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Gì cơ?”
“Tôi thích , Giang Ngư. Cậu… thể làm bạn gái ?”
Tôi như ngừng thở, dám tin những gì .
Chu Thư Ý!
Cậu cũng thích !
…
tại cảm nhận niềm vui sự bất ngờ như trời giáng mà từng tưởng tượng?
Tôi mắt Chu Thư Ý, cảm giác trong lòng ngày càng mềm nhũn:
“Chu Thư Ý, …”
“Xe đến .”
Lục Tây Dã đột nhiên ngẩng đầu, bước loạng choạng lên xe.
Tôi vội vàng đỡ lên, đầu với Chu Thư Ý:
“Chu Thư Ý, mai trả lời !”
Chưa dứt lời, eo ai đó siết chặt, cửa xe đóng .
Trong xe yên tĩnh đến mức cả tiếng thở.
Đầu óc rối như tơ vò.
“Vui ?”
Lục Tây Dã nhắm mắt, dựa ghế xe.
Tay vẫn vòng qua eo , kéo hai chúng sát gần .
Khoảng cách gần đến mức, thể ngửi thấy mùi sữa tắm giống của .
Mùi hoa lan thoang thoảng, hòa lẫn với mùi hormone nam tính đặc trưng, cứ quẩn quanh bên mũi .
“Vui gì cơ?”
“Cô thích Chu Thư Ý, mà cũng thích cô.”
“Cũng hẳn.”
“Cô vui ?”
Lục Tây Dã mở mắt , ánh mắt u tối, khó đoán.
Tôi lảng tránh, nhưng ngay lập tức dùng tay xoay mặt .
“Nhìn , Giang Ngư. Cô thật xem, cô thích Chu Thư Ý ?”
Khoảng cách giữa hai chúng càng lúc càng gần.
Đầu mũi gần như chạm .
Hơi thở của hòa quyện với , thể phân biệt là của ai.
“Cậu chủ… Ưm!”
Lục Tây Dã siết lấy cằm , ép ngẩng đầu lên và hôn xuống thật mạnh mẽ.
Đôi môi cọ xát lên môi ngừng, đau đến mức thở nổi.
“Giang Ngư…”
Vừa về đến nhà, đã chủ bế xuống xe.
Vừa cửa, ép sát tường, hôn thêm một lần nữa.
“Giang Ngư, đừng đồng ý với Chu Thư Ý.”
“Được ?”
Giọng gần như là cầu xin.
Người chủ kiêu ngạo đang cầu xin .
Nhận điều , cảm thấy tim như một móng vuốt nhỏ cào qua.
Ngứa ngáy, tê dại.
Được , .
Ai bảo là dịu dàng, bao dung, và dễ mềm lòng đến thế chứ!
Cậu chủ thật đối xử với .
Trong lớp bạn ưa vì học giỏi, tìm chặn trong rừng cây nhỏ để xử lý.
Lục Tây Dã luôn tìm thấy chính xác, tung một cú đá hạ gục bọn họ.
Tôi bên cạnh, vỗ tay khen ngợi, mặt đầy vẻ sùng bái:
“Cậu chủ thật tuyệt vời!”
Cậu chủ thật cũng đáng thương.
Bố mẹ thường xuyên ở nhà, chỉ biết gửi tiền về.
Tôi nhớ lần chủ đạt giải nhất trong cuộc thi piano cấp thành phố, vui mừng gọi điện cho bố mẹ, hy vọng họ thể đến dự lễ trao giải.
Trong điện thoại chỉ vang lên lời đáp:
“Nghe lời nhé, bố mẹ bận lắm, thời gian sẽ về thăm con. Tiền còn đủ ? Một lát nữa bố mẹ sẽ chuyển thêm cho…”
Lục Tây Dã chỉ im lặng cúp máy.
Tất cả những sinh nhật của đều chỉ và mẹ cùng tổ chức.
Trong màn đêm yên lặng, thiếu niên thổi tắt ngọn nến thêm một năm tuổi mới.
Tôi vỗ tay :
“Cậu chủ, chúc mừng ! Cậu già thêm một tuổi !”
“Giang Ngư!!!”
Cậu chủ thật .
Khi tỉnh dậy, cảm thấy một đôi tay đang siết chặt eo , như sợ sẽ bỏ chạy.
Tôi , ngắm gương mặt chủ.
Hàng chân mày đậm sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím .
Thì chủ nhà trai đến .
“Cậu chủ.”
Tôi khẽ gọi, nhưng mở miệng mới nhận giọng khàn đặc.
Hàng mi Lục Tây Dã khẽ run, dường như khó chịu vì giấc ngủ quấy rầy.
Tôi rón rén chui khỏi vòng tay của .
“Cô định ?”
Một giọng trầm thấp khàn khàn vang lên từ phía , mang theo sự mệt mỏi rõ rệt.
Tôi dậy đã một cánh tay kéo , ôm chặt ngực.
Lưng đập thẳng lồng ngực rắn chắc.
Đôi môi sưng đỏ vô tình cọ , đau đến mức nước mắt trào .
Lục Tây Dã luống cuống, vội đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt :
“Đừng , là sai .”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cả hai chúng cùng về phía màn hình.
Là Chu Thư Ý.
Cậu nhắn: “Giang Ngư, đã suy nghĩ xong ?”
Ánh mắt Lục Tây Dã ngay lập tức trở nên sắc bén như một con sói, chằm chằm .
“Bây giờ cô là của .”
Tôi nghiêng , hôn nhẹ lên môi :
“Được thôi, chủ, là của .”
Sau đó, nhanh chóng gõ câu trả lời:
“Xin , đã trong lòng .”
Vừa nhấn nút gửi , cổ tay đã nắm chặt.
“Cô hôn đấy ?”
Lục Tây Dã nghiêng đầu , giọng đầy nghi hoặc.
Mặt lập tức đỏ bừng, phủ nhận ngay:
“Không !”
ngay giây , kéo vòng tay của .
Những nụ hôn dày đặc như mưa bắt đầu rơi xuống, phủ kín lên .
13.
Đêm hè thường nhiều mưa.
Tiếng xe máy gầm rú con đường thưa thớt.
Lục Tây Dã mặc một bộ đồ đen, làm nổi bật vóc dáng trưởng thành của một thiếu niên.
Tôi ôm lấy eo chủ, mũ bảo hiểm chắn cơn gió và mưa đang rít qua mặt.
“Giang Ngư!”
Lục Tây Dã gọi tên .
Trong tiếng gió, giọng rõ lắm, nhưng khiến lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt.
“Lục Tây Dã!”
Giọng chúng hòa lẫn cơn gió, biến mất trong khoảnh khắc tự do .
Rất lâu về , vẫn luôn hoài niệm khoảnh khắc .
14
Khi Lục Tây Dã nắm tay mặt mẹ, cảm giác ánh mắt của mẹ như ăn tươi nuốt sống .
“Mẹ, con nghiêm túc đấy.”
“Mẹ, chủ thực sự nghiêm túc.”
Tôi nịnh nọt, đồng tình với .
Mẹ tức giận đến mức bốc hỏa:
“Nghiêm túc? Hai đứa còn trẻ thế , làm biết thế nào là nghiêm túc ? Nhà họ Lục lớn như thế, tất cả tài sản đều là của , thể đảm bảo bố mẹ sẽ đồng ý để cưới con gái của một giúp việc ?”
Bàn tay nắm chặt, như âm thầm trấn an .
“Con thể đảm bảo.”
Giọng Lục Tây Dã bình tĩnh, nhưng kiên định.
15.
Sau khi kết quả kỳ thi đại học, nhận giấy báo từ một trường ở Bắc Kinh.
Lục Tây Dã tuy thường ngày ham chơi, nhưng điểm thi ngoài mong đợi.
Cậu cũng chọn một ngôi trường trong cùng thành phố với .
“Đừng hòng bỏ rơi .”
Lục Tây Dã bắt lên đùi , cúi đầu hôn .
“Cậu chủ, thích lắm.”
Trong thở gấp gáp, ôm lấy cổ Lục Tây Dã.
Lục Tây Dã ngẩn , nhưng ngay đó hôn lần nữa, một chút lúng túng.
“Ừ, biết.”
“Và cũng .”
16
.
Trước ngày khai giảng, đã lên tàu đến Bắc Kinh sớm.
Bố mẹ của Lục Tây Dã mấy ngày nữa mới về, nên ở thêm vài ngày mới .
Trước khi chia tay, Lục Tây Dã cứ mãi, như thế nào cũng đủ.
Lúc thì hôn lên trán , lúc thì hôn lên má .
“Được , chủ, lên tàu đây.”
Xung quanh, mọi chúng với nụ kiểu “dì hàng xóm”, khiến ngại ngùng đẩy .
Nụ hôn cuối cùng của Lục Tây Dã đặt lên môi .
Cậu :
“Đợi , Giang Ngư.”
Được.
Tôi tin .
Qua cửa sổ kính, thấy Lục Tây Dã vẫn đó, ánh mắt dõi theo thật lâu.
Gió làm chiếc áo của khẽ bay.
Lúc mới nhận …
Sao chủ gầy như thế?
Đến Bắc Kinh , nhất định sẽ đưa ăn khắp cả kinh thành.
17.
Ngày khai giảng.
Tôi cổng trường chờ lâu.
thấy bóng dáng quen thuộc .
Gọi điện cũng ai máy.
Một dự cảm lành xuất hiện trong lòng .
dám nghĩ nhiều.
Có lẽ chủ đang tắc đường đường đến đây.
Bố mẹ chắc chắn đích thân đưa đến.