Sau Khi Tôi Và Cậu Chủ Hoán Đổi Linh Hồn - Chương 2
Cả thầy giáo chủ nhiệm bước lớp, Trương Nhân Hoa, cũng chết trân tại chỗ.
“Giang Ngư?”
Thầy kinh ngạc kêu lên một tiếng, dám tin tai .
“Em Lục Tây Dã nhập hồn ? Bắt đầu học cách chửi như nó ? Thầy đã bảo em bao nhiêu lần , tránh xa nó ! Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, mà gần Lục Tây Dã thì… dã man đấy!”
Tôi cúi đầu, che mặt xuống ghế.
Lục Tây Dã chẳng thèm để tâm, ghé sát tai , thì thầm:
“Nhớ kỹ, bây giờ cô là , đừng mà chuyện với Chu Thư Ý!”
Nói xong, đút tay túi quần, xuống chỗ cũ của một cách cực ngầu.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay rào rào:
“Đỉnh quá, Giang Ngư! Bọn biết ngay giờ cái vẻ nhu mì của chỉ là giả thôi!”
Tôi khó hiểu.
Nếu giờ là Lục Tây Dã, chuyện với Chu Thư Ý?
Theo nhớ, hai ngày nào cũng tám chuyện mà.
Không ! Tôi thể OOC (out of character).
Như thế thì lộ mất!
Tôi lập tức đầu, bắt đầu củng cố mối quan hệ bạn bè với Chu Thư Ý:
“Chu Thư Ý, đã ăn sáng ? Tôi sandwich và sữa mới mua đây.”
Nói , lôi đồ từ trong cặp , đặt lên bàn .
“À, còn cái nữa, chuốt bút chì của hỏng đúng ? Cậu dùng cái của .”
“Ơ, tay xước ? May quá, băng cá nhân đây, để giúp .”
“À đúng , còn thiếu…”
“Lục Tây Dã.”
Chu Thư Ý nhẹ giọng ngắt lời .
Ánh mắt mang chút lo lắng, trong trẻo như áng mây buổi sớm:
“Hôm nay ?”
“Hả? Sao là ?”
Tôi gãi mũi, ngượng ngùng: “Chúng bạn ?”
Chu Thư Ý lắc đầu:
“Hôm qua còn mắng là ‘máy điều hòa trung tâm’, đùa bỡn khắp nơi, chó còn nghĩa khí hơn . Cậu bảo đổi chỗ với giáo viên chủ nhiệm vì chỉ cần thấy là buồn nôn.”
“Nói bậy!”
Tôi đập bàn cái rầm.
Cái tên chết tiệt Lục Tây Dã !
Hắn thể về Chu Thư Ý như chứ!
“Hôm qua chỉ đùa thôi, haha. Trong lòng , hảo lắm. Đẹp trai, bụng, là biết giàu ba đời!”
Lời dứt, liền thấy tiếng “rầm” từ phía .
Quay , mấy đàn em của Lục Tây Dã đang thò cổ hóng chuyện.
Nghe thấy lời khen ngất trời của , chúng ngã lăn khỏi ghế, kinh ngạc đến mức vững.
“Đại ca! Cậu điên ?”
Lưu Vĩnh bên cạnh nhịn hét lên.
Lúc mới nhận gì, mặt lập tức nóng bừng.
“Đại ca! Sao mặt đỏ thế?”
“Đỏ cái gì mà đỏ! Đấy là tức giận vì Chu Thư Ý ép khen thôi! Đừng linh tinh!”
“Chu Thư Ý! Cậu ! Sao thể ép đại ca như thế…”
“Thôi đủ !”
Tôi vội vung tay, ngăn cản bọn chúng:
“Chuyện liên quan đến các , chơi !”
Vừa tan học, Lục Tây Dã đã túm lấy kéo ngoài.
“Cậu chủ, làm thế?”
“Làm ? Cô còn mặt mũi hỏi làm ? Cô tán gẫu với cái tên… cái tên chó Chu Thư Ý đó suốt cả tiết! Lại còn mang cả sandwich với sữa cho ! Cô nghĩ thấy chắc? Cô là của nhà họ Lục, giúp ngoài!”
“Tôi bao giờ thấy cô mang sandwich với sữa cho . Hả?!”
Tôi lập tức bất mãn, chống nạnh cãi :
“Cậu chủ, bữa sáng nào chẳng ăn ở nhà , còn ăn mì Ý hảo hạng, uống sữa nhập khẩu New Zealand, mà đúng chuẩn 37 độ cơ đấy!”
“Thì… mặc kệ, lần mang cho Chu Thư Ý.”
Lục Tây Dã gãi đầu vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tôi chằm chằm đôi tai đỏ ửng của , lòng chợt dấy lên một nghi ngờ.
Cúi đầu, khẽ hỏi:
“Cậu chủ, thích…”
Lục Tây Dã trợn to mắt.
“Chu Thư Ý ?”
Tôi cảnh giác .
Cơ thể cứng đờ của Lục Tây Dã đột nhiên thả lỏng, lườm một cái:
“Đừng đoán bậy về chủ của cô.”
Nói , túm lấy tay :
“Đi, tới văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm.”
“Tại ?”
Lời dứt, lập tức ngậm miệng, nhanh:
“Lời của chủ chính là thánh chỉ!”
Lục Tây Dã lôi đến mặt Trương Nhân Hoa, giáo viên chủ nhiệm, tiện tay kéo ghế của giáo viên xuống:
“Lão Trương, bàn với ông chuyện .”
Trương Nhân Hoa và đồng loạt sửng sốt, biểu cảm giống hệt câu “Không chứ, ông bạn?”
“Giang Ngư!”
Trương Nhân Hoa đập mạnh cốc giữ nhiệt xuống bàn.
Bên trong nước trà dâng lên, mấy quả kỷ tử nhảy nhót từ từ chìm xuống.
Lục Tây Dã khan hai tiếng, dậy:
“Xin , quen dùng cơ thể cho lắm.”
Trương Nhân Hoa: “…”
Tôi: “…”
Lục Tây Dã tiếp lời:
“Tôi làm bạn cùng bàn với Giang Ngư… À , chính là Lục Tây Dã.”
Trương Nhân Hoa: “Hả?”
Tôi: “Hả?”
Ánh mắt đầy nghi ngờ của Trương Nhân Hoa dừng :
“Con , Lục Tây Dã ép buộc con ?”
Lục Tây Dã lập tức cao giọng:
“Không ! Tôi tự nguyện!”
Dù hiểu chủ định làm gì, vẫn ủng hộ mọi quyết định của :
“Tôi sẽ chăm chỉ học tập cùng… , Giang Ngư!”
Ánh mắt nghi ngờ của Trương Nhân Hoa càng đậm hơn:
“Học tập? Trong cặp em đến một cây bút cũng , cả ngày ngủ trong lớp, mà còn đòi học tập?”
Tôi cúi đầu, ánh mắt đỏ hoe:
“Thầy, thầy tin em …”
Trong lòng Trương Nhân Hoa chấn động mạnh.
Đứa con nhà giàu , ấm ngông nghênh, coi ai gì, đang làm nũng với ông?!
Quá kinh hoàng!
Kinh hoàng đến khó tin!
Ông ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vung tay:
“Được, tùy các em, nhưng làm ảnh hưởng đến việc học của bạn Giang Ngư!”
Lục Tây Dã nghênh ngang bước lớp, ôm hết đồ trong ngăn bàn của bỏ , khi còn liếc trắng mắt Chu Thư Ý một cái.
Chu Thư Ý: “?”
Tôi theo Lục Tây Dã, cúi đầu xin Chu Thư Ý:
“Cậu , cũng , thông cảm, thông cảm nhé.”
Chu Thư Ý: “??”
Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc.
Ngồi xe, mệt đến mức gà gật, đầu cứ lắc lư gục xuống cửa kính.
Lục Tây Dã với khuôn mặt đầy vẻ khó chịu, thấy đầu sắp va kính liền giơ tay đỡ lấy.
Tôi an gục đầu lên vai mà ngủ.
Cảm giác thoải mái, nhịn cọ cọ .
Trong mơ, thấy Chu Thư Ý áp tay lên trán , dịu dàng hỏi:
“Giang Ngư, sốt …”
Tôi khúc khích :
“Chu Thư Ý, …”
Bất thình lình, đầu ai đó đẩy mạnh.
Tỉnh cả ngủ.
Vừa mở mắt , thấy Lục Tây Dã nhíu chặt mày, hỏi thẳng:
“Cậu gọi ai?”
Tôi giật , cẩn thận đáp:
“Không nhớ nữa, chủ.”
Lục Tây Dã khoanh tay, nhướng mày :
“Cậu gọi Chu Thư Ý.”
Chết tiệt!
Cái miệng của !
“Nghe giải thích đã!”
“Cô thích Chu Thư Ý?”
Giọng Lục Tây Dã biến đổi rõ rệt.
Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Không ! Cậu chủ!”
“Nếu thì thề !”
Tôi mím môi.
Chu Thư Ý, xin nhé!
Cậu đợi !
“Tôi thề thích Chu Thư Ý.”
Lời dứt, trời liền vang lên một tiếng sấm rền.
Trước mắt tối đen như mực.
Khi mở mắt lần nữa, điều đầu tiên thấy là một đôi chân dài bắt chéo mặt.
Nhìn lên , là bộ đồng phục trắng xanh rộng rãi, bao bọc lấy thân hình gầy gò mà cao lớn của một thiếu niên.
Và khuôn mặt trai quen thuộc .
Đôi mắt đen láy đang chăm chú .
Thì bí quyết gọi linh hồn là thề thốt!
Mà là lời thề trái lòng!
“Cậu chủ! Chúng đổi !”
Tôi hét lên đầy vui sướng, dang tay ôm chầm lấy .
Toàn thân Lục Tây Dã cứng đờ.
Tôi vùi đầu cổ , cảm nhận cơ thể ấm áp của chủ:
“Cậu chủ…”
Lục Tây Dã sắp giơ tay ôm lấy thì lập tức đẩy , mặt đầy vẻ khó chịu:
“Làm gì thế, đổi thì thôi, còn làm nũng cái gì?”
“Tôi …” Tôi nhỏ giọng phản bác.
“Được , , cô .”
Lục Tây Dã nhặt cặp sách đưa cho :
“Xuống xe .”
Tôi cảm thấy lạ.
Trước giờ đều là xách cặp giúp chủ, giờ để chủ cầm cặp cho ?
Tôi định giơ tay giành lấy thì ngăn .
Lục Tây Dã ấn xuống ghế, giọng lệnh:
“Xuống xe.”
“Vâng, chủ.”
Sau lần hoán đổi cơ thể đó, cảm giác giữa và chủ gì đó khác lạ.
Ví dụ như ánh mắt chủ thường xuyên rơi , đây rõ ràng chỉ chăm chăm game.
Hay là trong bữa cơm, còn gắp thức ăn cho .
Tôi hoảng sợ:
“Cậu chủ, tự nhiên đối với thế ? Có và mẹ sắp đuổi ? Cậu đang làm dịch vụ chăm sóc cuối đời ?”
Lục Tây Dã nhíu mày chặt đến nỗi lông mày như sắp bay lên:
“Tôi đối với cô cần lý do ? Cô và mẹ đều là nhà !”
Ngoài , còn thường xuyên dẫn mua quần áo.
Khi ngây cây kẹo bông bên đường rời, cũng mua cho .
“Cậu chủ, thật tuyệt vời!”
Tôi ôm lấy cánh tay Lục Tây Dã, mắt sáng lấp lánh .