Sau Khi Tôi Và Cậu Chủ Hoán Đổi Linh Hồn - Chương 1
1.
“Cậu chủ, vệ sinh.”
Tôi níu lấy góc áo của chủ.
Bây giờ chủ thấp hơn cả một cái đầu, trông như một cô bé trắng trẻo đáng yêu.
“Nhịn .”
Cậu chủ đáp với vẻ bực dọc.
“Cậu chủ, đây là cơ thể của . Nhịn lâu sẽ viêm tuyến tiền liệt, còn ảnh hưởng đến… chuyện giường nữa…”
“Câm miệng!”
Mặt chủ lập tức đỏ bừng.
“Mau , nhưng mở mắt!”
“Cũng động chạm lung tung!”
Tôi tên là Giang Ngư, con gái của giúp việc nhà chủ.
Tôi học cùng trường với chủ Lục Tây Dã.
Chuyện xảy tối hôm qua.
Cậu chủ thề thốt với mẹ qua điện thoại rằng kỳ nhất định sẽ lọt top 10 của lớp, nếu thì trời đánh thánh vật.
Ngay lập tức, một tia sét đánh thẳng xuống.
Tôi và chủ hoán đổi linh hồn.
Cậu chủ tất cả là của .
Tại ngăn cản .
Hắn soi gương càm ràm: “Giang Ngư, cô thấp ? Gặp ai cũng thể ngẩng mặt lên !”
Chưa dứt lời, chê bai: “Giang Ngư, ngực cô nhỏ quá, còn tưởng đây là lưng cô chứ!”
Tôi tức giận đẩy một cái: “Cậu chủ!”
Ngay đó, bay xa một mét.
“Giang Ngư!”
Tôi quên mất, đây là cơ thể của chủ.
Cậu chủ đúng là khỏe thật.
Chả trách lần bảo vệ , chỉ một cú đấm đã hạ gục một tên côn đồ.
“Giang Ngư, ngoài, bổn thiếu gia tắm.”
Tôi chặn cửa, lắc đầu lia lịa: “Không , chủ, đây là cơ thể của !”
Lục Tây Dã khoanh tay, lạnh lùng : “Sao? Không cho ? Tôi cho cô biết, Giang Ngư, tất cả những gì thuộc về nhà họ Lục đều là của , bao gồm cả cô.”
Nói , lách qua cánh tay , chui thẳng phòng tắm.
Tiếng nước vang lên cánh cửa, tim đập loạn nhịp.
Tôi thể tưởng tượng cảnh…
Bàn tay của chủ đang nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của .
Trắng trẻo.
Mịn màng.
Tôi kìm mà rùng .
Ơ, cảm thấy chỗ đó gì đúng thế ?
Nóng quá.
Tôi vô thức kéo khóa quần xuống.
“Giang Ngư! Cô đang làm gì đấy?”
Cửa phòng tắm đột ngột mở tung.
Hơi nước cuộn trào theo tiếng hét.
Cậu chủ trừng mắt , ánh mắt chợt lia xuống :
“Cô… cô đã làm gì với cơ thể của ?”
Tôi cuống quýt lắc đầu: “Không, làm gì cả, chủ. Tôi chỉ cảm thấy… phía nóng quá thôi.”
Lục Tây Dã ho hai tiếng, cố lấy bình tĩnh:
“À… cái đó… phản ứng sinh lý bình thường của con trai thôi, , lát nữa nó sẽ tự hạ xuống.”
Nửa đêm, trằn trọc mãi ngủ .
Cuối cùng nhịn nổi, mò sang phòng chủ.
“Cậu chủ… nó vẫn hạ xuống.”
Lục Tây Dã cũng ngủ, hai chúng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Giờ làm đây, chủ?”
“Tôi làm mà biết !”
Hắn lảng tránh ánh mắt , trông vẻ tự nhiên.
“Vậy… để tắm nước lạnh nhé?”
Lục Tây Dã vội túm lấy tay : “Không ! Tôi sẽ cảm sốt mất! Cô thể đối xử với cơ thể như thế !”
Chúng một lúc lâu.
Cuối cùng, chủ thở dài, đành chịu thua:
“Thôi , giúp cô. Nhắm mắt .”
Trước mắt lập tức chìm bóng tối.
Hai chúng đối diện trong mờ mịt.
Ánh trăng lạnh lẽo, lặng lẽ xuyên qua màn đêm.
Một cảm xúc khác thường dần bao trùm.
Đầu vô thức cọ qua cằm của Lục Tây Dã, nhưng ngay lập tức đẩy .
“Xong ! Biến ngoài ngay, cấm cô nghĩ bậy bạ!”
Hắn nghiến răng trừng mắt với .
Tôi rụt cổ , lí nhí đáp: “Dạ, chủ.”
Vừa bước khỏi cửa, chợt cảm thấy dính dính khó chịu, liền gọi:
“Cậu chủ, cũng tắm.”
Lục Tây Dã lập tức mở mắt: “Tắm? Nghĩ nhỉ!”
“Cậu chủ! Cậu dùng cơ thể tắm ! Thế là công bằng!”
Hắn cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng miễn cưỡng đáp: “Được , giúp cô tắm.”
“Không cần!”
Tôi bật thốt lên.
Cậu chủ giúp tắm?
Thế thì !
“Không ? Đây là cơ thể của !”
Lục Tây Dã túm lấy cổ áo , gằn giọng.
Vật lộn một hồi, cuối cùng cũng đồng ý ngoài cửa trông chừng.
Cửa phòng tắm khóa.
Tôi cũng chạm lung tung bậy.
Tôi đồng ý ngay tắp lự.
khi trong phòng tắm, dám cởi quần áo.
Mới tháo hai cái cúc áo, đã thấy cơ thể thấm mồ hôi của Lục Tây Dã hiện lên qua gương.
Lần đầu tiên thấy thân thể đàn ông, mặt lập tức đỏ bừng.
Cửa gõ mạnh:
“Cô làm gì trong đó thế? Sao còn tắm?”
Tôi sợ xông , vội vàng cởi sạch quần áo vòi sen.
Tay run rẩy nhấn xà phòng, miệng lẩm bẩm “Nam mô A di đà Phật”.
Bỗng cục xà phòng rơi xuống đất.
Tôi vô thức cúi đầu xuống…
“Lớn quá…”
Tôi bật thốt lên.
Cậu chủ đang xổm ngoài cửa, thấy liền bật đắc ý:
“Cũng tạm thôi, hơn 99% đàn ông thế giới.”
Tôi tiếp lời:
“Cục sưng do muỗi cắn lớn thật. mà, chủ , nên bồi bổ thêm chút, cái nấm kim châm cần cải thiện đấy…”
“Giang Ngư!!!!!!”
Ngày hôm , đến giờ học.
Cậu chủ sốt ruột trong phòng: “Tôi làm thể dùng cơ thể gầy gò như cây giá mà đến trường? Ngay cả đánh với hiệu trưởng cũng nổi!”
“Hiệu trưởng” chính là chú chó vàng lớn của chú bảo vệ trong trường.
Tôi liếm kẹo bông hình thỏ hồng mới mua bên đường, an ủi: “Không chủ, biết một ngày nào đó đổi về như cũ.”
Lục Tây Dã bước tới, giật lấy kẹo bông của và ném thẳng xuống đất: “Giang Ngư! Không dùng cơ thể để ăn mấy thứ tổn hại đến phẩm giá thế ! Nhìn cô bây giờ phù hợp để làm trò đáng yêu nữa !”
Tôi đau lòng cây kẹo bông rơi, nước mắt lập tức rưng rưng: “Đó là cây cuối cùng khó khăn lắm mới mua …”
“Cũng !”
Lục Tây Dã giơ tay véo miệng .
Khung cảnh bỗng trở nên kỳ lạ.
Tôi chính đang tức tối trừng mắt với .
Trong lòng thầm nghĩ:
Thì đây khi tức giận, trông cũng như thế .
Vừa đáng yêu, buồn .
Hóa , những thứ nhỏ bé yếu ớt khi tức giận đều khiến cảm thấy đáng yêu.
“Đổi ngay!”
Tôi bất ngờ chủ đẩy ngã xuống ghế sofa.
“Cậu chủ…”
Lục Tây Dã để hết, đè lên cổ bắt đầu lẩm bẩm:
“Trời linh thiêng, đất linh thiêng, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh!”
Tôi với tay kéo : “Cậu chủ, nhẹ tay thôi, đau chết …”
Đột nhiên, cửa bật mở.
Mẹ xách đầy túi đồ ăn ở cửa biệt thự.
Mặt bà từ đỏ chuyển sang trắng, đen đỏ xen lẫn: “Giang Ngư!!!”
Một túi hành lá bay thẳng mặt Lục Tây Dã.
Lục Tây Dã ngơ ngác.
Tôi cúi đầu , phát hiện hai chúng đang quấn lấy trong một tư thế đầy mờ ám.
Cổ áo váy ngủ của Lục Tây Dã bung , để lộ mảng da trắng nõn mềm mại.
“Dì ơi, con giải thích…”
Lục Tây Dã vội vàng lồm cồm bò dậy.
Mẹ càng tức giận, túm lấy tai : “Dì? Cô gọi mẹ cô là dì? Cô gan lắm!”
Lục Tây Dã giật tỉnh , nhận đang ở trong cơ thể của .
Hắn cuống quýt: “Mẹ, con sai , a a a a!!!”
Ngày hôm học, mặt Lục Tây Dã đen như đáy nồi.
“Cậu chủ…”
Tôi đưa tay kéo , hất .
Đột nhiên cảm thấy như một gã tồi lớn chọc giận bạn gái.
Cảm giác … thật sảng khoái!
Tôi nhịn bật .
“Cô cái gì?”
Lục Tây Dã , ánh mắt đen kịt:
“Giang Ngư, nhắc nhở cô, ở trường đóng vai cho ! Tôi bao giờ ngu ngốc như thế, còn nữa, lạnh lùng !”
Tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, theo như một vệ sĩ tận tâm.
Vừa bước lớp học.
Tôi định xuống vị trí cũ ở hàng đầu, thì ánh mắt sắc bén của Lục Tây Dã đè ở hàng cuối.
Ngay bên cạnh cửa và thùng rác.
Chỗ đặc trưng của Lục Tây Dã.
“Lục Tây Dã, đến sớm ?”
Đang đống sách lộn xộn trong hộc bàn mà nhức đầu, thấy một giọng trong trẻo vang lên bên tai.
Tim bỗng chệch một nhịp.
Quay đầu , mắt là khuôn mặt thanh tú, ôn hòa.
Là Chu Thư Ý, hot boy của trường.
Cũng là bạn cùng bàn của Lục Tây Dã.
Không chỉ trai, thành tích học tập xuất sắc, mà còn dịu dàng, rộng lượng.
Quan trọng nhất là…
Tôi đã thầm thích từ lâu!
“Chu Thư Ý, buổi… buổi sáng lành.”
Tôi đỏ mặt, khẽ vẫy tay với bằng giọng ngượng ngùng.
Chu Thư Ý: “…”
Sau một hồi im lặng, kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng, đưa tay sờ lên trán :
“Cậu sốt ? Mặt đỏ như ?”
Tôi sững .
Cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đều đang hét lên chói tai.
A a a! Chu Thư Ý!
Cậu chạm trán !
Bàn tay của !
Thật dễ chịu!
Tôi nhịn nghiêng cọ tay , thì bỗng thấy một tiếng quát giận dữ:
“Giang Ngư!”
Toàn thân giật bắn, lý trí lập tức về.
Lục Tây Dã sải bước tới, ngẩng đầu trừng mắt , kéo mạnh về bên cạnh .
Hắn đen mặt đối diện với Chu Thư Ý:
“Hai đang làm gì thế?”
Chu Thư Ý ngơ ngác:
“Giang Ngư? Cậu gọi tên chính ?”
Lục Tây Dã chẳng thèm Chu Thư Ý, chỉ chăm chăm mà đáp:
“Không, nhầm .”
“ mà…”
“Tôi bảo nhầm là nhầm, ngu ?”
Cả lớp lập tức rơi tĩnh lặng.
Các bạn học đều ngẩng đầu lên, chúng bằng ánh mắt kỳ quái.