Sau Khi Tôi Có Thuật Đọc Tâm, Sư Phụ Không Lạnh Lùng Nữa - Chương 4
13
Khi tôi về phòng thì thấy đại sư tỷ Thanh Vận đang khoanh tay đứng ngay tại cửa phòng.
Thấy tôi về, chị cong môi: “Sư phụ vừa dùng ngàn dặm truyền âm bảo chị tối nay trông chừng em, không để em đi đâu cả.”
“Có phải sư phụ đã phát hiện chuyện giữa em và đại sư huynh rồi không? Chước Chước, em ấy, sao em lại ngốc thế?”
Tôi thở dài, lười giải thích nhiều, tắm rửa xong liền leo lên giường bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Không biết có phải vì quá mệt mà tôi đã ngủ quên mất.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, bên tai là giọng nói của đại sư tỷ.
“Chước Chước, nhanh đứng dậy đi, có chuyện xảy ra rồi.”
Tôi mở mắt nhìn Thanh Vận, đầu vẫn còn mơ hồ: “Sư tỷ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chị lo lắng nói: “Chị vừa nghe đồng môn nói đại sư huynh gặp chuyện rồi. Lúc huynh ấy đang gia cố phong ấn lại không cẩn thận bị tà khí ăn mòn.”
“Huynh ấy còn không cẩn thân để đại yêu quái bên trong chạy ra. Sư phụ bảo chúng ta tới đó!”
Vừa nghe thấy đại sư huynh gặp chuyện, tôi lập tức thấy lo lắng.
Thấy đại sư tỷ nhanh chóng rời đi, tôi cũng vội vàng đuổi theo.
Khi đến nơi có Phong Ma Thạch, quả nhiên không thấy đại sư huynh đâu, xung quanh chỉ còn lại một vũng máu.
Còn sư phụ, người đứng tại chỗ dùng tay vẽ nhẹ, một quả cầu ánh sáng xuất hiện, nhanh chóng đuổi về một hướng.
“Con yêu quái kia chạy về phía này.”
Người nói xong thì đuổi theo, tôi cũng bất chấp theo kịp.
Nhưng khi chúng tôi lần lượt đến nơi, chỉ thấy Hứa Văn Chi đang nằm trên vũng máu.
Về phần đại yêu trốn thoát đã không phát hiện chút tung tích nào.
Tôi lao tới, ôm lấy sư huynh, phát hiện ra hơi thở yếu ớt của hắn. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức chuyển chân khí vào cơ thể hắn.
Sư phụ liếc nhìn ta: “Ngươi canh giữ sư huynh, ta đi bắt quái vật.”
Chẳng bao lâu sau, các sư huynh đệ khác cũng đến, chúng tôi cùng nhau đưa đại sư huynh về.
Các sư huynh đệ trong môn phái đều đang nghĩ cách cứu được đại sư huynh, còn tôi vì pháp lực không cao nên chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông.
Tôi đợi ngoài cửa ba ngày ba đêm, đại sư tỷ chán nản đi ra.
“Sư tỷ, đại sư huynh thế nào?”
Thanh Vận lắc đầu: “Bọn ta đã cố gắng hết sức rồi. E rằng lần này đại sư huynh lành ít dữ nhiều.”
“Hiện tại, chúng ta chỉ có thể đợi sư phụ về xem người có thể làm gì được không.”
Nghe thấy sư tỷ nói vậy, tôi cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng.
Chẳng lẽ đại sư huynh thật sự không thể thoát khỏi kiếp nạn này sao?
14
Sau khi con đại yêu trốn thoát, sư phụ đuổi theo nó cũng không biết kết quả thế nào.
Thân là đệ tử của Hợp Hoan Tông nhưng lại có pháp lực không được cao, tôi được các sư huynh và sư tỷ giao trách nhiệm ở bên cạnh đại sư huynh.
Còn họ ra ngoài giúp sư phụ bắt giữ con đại yêu.
Tôi mỗi ngày đều ở bên cạnh đại sư huynh, trầm ngâm nhìn bộ dáng xanh xao yếu đuối của đại sư huynh.
Hiện tại toàn bộ sơn môn chỉ có những đệ tử pháp lực thấp kém như tôi. Chạy trốn là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng nếu tôi trốn đi, vậy đại sư huynh thì thế nào?
Đừng nói đến hắn bây giờ chưa biết sống chết, ngay cả toàn bộ tông môn cũng đầy ngập nguy cơ.
Tôi quyết định rằng bản thân phải chăm sóc Hứa Văn Chi thật tốt.
Chờ hắn tỉnh lại, ân tình này sẽ được báo đáp. Đến lúc đó tôi mới trốn khỏi Hợp Hoan Tông cũng không phải là không thể.
Đúng lúc tôi đang nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng như mình mong đợi thì một tiểu sư đệ của tông môn vừa chạy vừa bò vào trong.
“Sư, sư tỷ, không ổn rồi. Không Động Phái đã đánh tới đây… Chúng đệ, chúng đệ không ngăn lại được.”
“Sư tỷ, tỷ mau đem sư huynh đi… Đi trước đi.”
Tiểu sư đệ nói xong thì ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Không Động Phái là một môn phái nhỏ cách Hợp Hoan Tông không xa. Bình thường hai bên không đụng chạm gì nhau, không ngờ bọn họ lại nhân thời cơ này mà đánh vào đây.
Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều, mấy chục đệ tử Không Động phát đã tiến vào ngay lập tức.
Khi nhìn thấy tôi, bọn họ phá lên cười.
“Quả nhiên, trong Hợp Hoan Tông không có người nào, chỉ có một ít râu ria pháp lực thấp kép. Hôm nay muốn lấy được pháp bảo đúng là dễ như trở bàn tay.”
Một tên khác nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đây không phải là lô đỉnh cực phẩm mà sư phụ của Hợp Hoan Tông luôn dưỡng cạnh mình sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
“Lô đỉnh của Hợp Hoan Tông? Vậy đó chính là cực phẩm duy nhất khắp thiên hạ này rồi. Nếu có thể thải âm bổ dương với cô ta, công lực không chừng có thể tăng được mấy trăm năm ấy chứ!”
Trong thâm tâm tôi biết rằng tôi không phải là đối thủ của bọn họ. Giờ vũ lực không cao bằng thì chỉ có thể dùng trí lực mà thôi.
Vì vậy tôi thay đổi vẻ mặt trước đó, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn mấy chục đệ tử Không Động Tông trước mặt, hỏi: “Tôi đúng là lô đỉnh cực phẩm, nhưng tôi cũng chỉ có một mà thôi. Người có thể thải âm bổ dương cũng chỉ có một người. Là ai trong mấy người đây?”
Mấy tên đệ tử Không Động phái tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Sau đó bọn chúng bắt đầu đánh nhau để tranh giành xem ai là người có thể thải bổ tôi.
Chứng kiến đám người này rơi vào trạng thái điên cuồng, cuối cùng chỉ có một kẻ thắng trận đẫm máu xuất hiện.
Tên nọ cầm bảo kiếm, từng bước một đến gần tôi: “Tiểu mỹ nhân, hiện tại em chỉ là của một mình ta.”
“Em ngoan ngoãn nằm xuống để ta thải bổ nào.”
15
Tôi lùi lại từng bước, cố gắng tìm cách trốn thoát.
Mới nãy tôi làm như vậy thứ nhất là để trì hoãn thời gian, thứ hai là khiến bọn họ gi//ết lẫn nhau. Nhưng với tên cuối cùng, tôi cần phải tự mình động thủ.
Cho dù tôi không phải là đối thủ của gã ta.
Tôi chưa kịp suy nghĩ kỹ thì tên đệ tử Không Động trước mặt đã lao về phía tôi.
Tôi đứng lên chống cự, nhưng ngoại trừ tu vi trên người, tôi không phải đối thủ của gã ta.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị tên đệ tử Không Động đè xuống đất, cổ thì bị gã ta bóp chặt.
“Con nhãi này, mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không? Nếu đã vậy đừng có trách tao không biết thương hương tiếc ngọc!”
Ngay lúc tôi suýt ngất đi vì bị bóp cổ thì Hứa Văn Chi tỉnh lại.
Hắn gian nan cầm kiếm lên, đâm về phía đệ tử Không Động phái. Nhưng vào thời khắc quan trọng, đối phương lại phát hiện, chưởng một chưởng vào ngực Hứa Văn Chi.
Hứa Văn Chi vốn đã bị trọng thương giờ lại bị một chưởng đánh bay ra ngoài…
Trong đầu tôi chỉ nghe một tiếng ‘uỳnh’, tôi không quan tâm gì nữa, lao mình về phía Hứa Văn Chi.
“Đại sư huynh!”
Hắn hộc máu nhưng vẫn cười với tôi: “Chước Chước, đại sư huynh vô dụng, không bảo vệ được em.”
“Đừng khóc. Thấy Chước Chước khóc sư huynh càng đau lòng hơn.”
Tôi đặt sư huynh xuống đất, sau đó từ từ đứng dậy, nhìn đệ tử của Không Động phái trước mặt.
“Không phải anh muốn thải âm bổ dương tôi sao? Sao chúng ta không chơi trò chơi đi? Nếu anh có thể bắt được tôi thì muốn làm gì cũng tùy anh. Nhưng anh không được thương tổn sư huynh của tôi.”
Nghe vậy, đệ tử của Không Động phái cười ha hả: “Được rồi, tiểu mỹ nữ. Chỉ cần em phối hợp, để tôi thải âm bổ dương em hoàn toàn, em muốn chơi trò gì cũng được.”
Hứa Văn Chi nhìn tôi với đôi mắt đỏ bừng, dùng hết sức lực gầm lên: “Chước Chước, đừng…”
Tôi nhìn hắn một cái, không nói gì nữa. Thay vào đó tôi niệm một pháp quyết, xuất hiện ở Tàng Bảo Các tìm pháp bảo của sơn môn.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy pháp bảo đang được tầng tầng lớp lớp phong ấn gia cố bảo vệ. Sau đó, tôi quỳ xuống trước mặt pháp bảo:
“Đệ tử Chước Chước, hôm nay Hợp Hoan tông gặp phải nạn diệt môn. Mong sư tổ hiển linh cho con mượn pháp bảo để bảo vệ sư môn.”
Nói xong tôi lại dập đầu mấy cái, mang tâm trạng bất an từ từ tiếp cận với pháp bảo.
Tôi không biết liệu những gì tôi vừa nói có tác dụng hay không, nhưng tôi dễ dàng có được pháp bao.
Tiếp đó, tôi tận dụng thời gian, thử hấp thụ pháp bảo vào cơ thể để tăng cường pháp lực của bản thân.
Một lúc sau, tôi cảm thấy toàn thân mình bắt đầu bốc cháy, và một sức mạnh mạnh mẽ trào dâng khắp cơ thể tôi.
Đúng lúc này, đệ tử của Không Động giáo xông vào, cười nham hiểm nhìn ta: “Tiểu mỹ nhân, hóa ra em trốn ở đây.”
“Nơi này không tệ đâu, giờ để ta thải bổ em đi!”
Tuy nhiên, ngay khi gã ta đến gần, tôi đã xé gã ta thành từng mảnh.
Máu tươi bắn tung tóe khắp mặt, nhưng tôi lại cảm thấy vui sướng chưa từng có.
Sau đó tôi đi đến những nơi khác trong sơn môn, giết toàn bộ đệ tử Không Động đã xâm chiếm Hợp Hoan Tông của ta.
16
Đến khi quay về chỗ đại sư huynh, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thấy tôi không ổn, sư huynh yếu ớt hỏi tôi: “Chước Chước, em sao vậy?”
Tôi kể cho đại sư huynh nghe chuyện bản thân mới hấp thu pháp bảo.
Cuối cùng, tôi nhìn hắn:
“Sư huynh, em cũng không biết sao lại thế này nữa. Sau khi pháp bảo vào trong cơ thể em, em không thể bắt nó ra được.”
“Bây giờ em cảm thấy rấy khó chịu, giống như em có thể nổ tung bất cứ khi nào vậy.”
“Anh ơi, em, em nóng quá…”
Khi tôi đang nói chuyện, tôi đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Cơ thể tôi như nước sôi, nóng đến mức tôi phải cởi bỏ từng lớp quần áo trên người.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi nhìn đại sư huynh đang nằm trước mặt, không khỏi áp sát vào người anh ấy.
Cái lạnh truyền vào cơ thể khiến cảm giác nóng rực của tôi bớt dữ dội hơn nhiều.
“Sư huynh, em khó chịu quá. Sư huynh, em sắp chết sao?”
Tôi hỏi anh, nhưng động tác của tôi lại không hề thành thật chút nào. Tôi hôn lên môi anh mà không có lời giải thích nào.
Sự mềm mại và lạnh lùng của đôi môi hắn giống như chiếc chìa khóa mở ra con thú bên trong tôi, khiến tôi không thể điều khiển được nó.
Sư huynh nhìn chằm chằm vào ta, lẩm bẩm: “Sao, sao mà em có thể hấp thu pháp bảo được?”
“Nó trở thành pháp khí của Hợp Hoan Tông chúng ta không chỉ vì nó mạnh mẽ, mà còn vì nó có…”
Khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn ửng hồng, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào tôi: “Bất cứ ai hấp thụ pháp bảo mà không song tu cùng người khác thì pháp lực trong cơ thể sẽ bùng nổ, khiến người đó tan xác mà chết.”
Dù đầu óc mơ hồ nhưng tôi vẫn hiểu được lời hắn nói.
Tôi đặt tay lên đai lưng sư huynh, hai mắt mê ly cầu xin: “Sư huynh, giúp em, giúp Chước Chước được không?”
“Chước Chước chỉ mới tới đây có mấy ngày thôi. Em không muốn chết như vậy đâu.”
Có lẽ thực sự đã chạm vào chỗ đau, tôi không khỏi rơi nước mắt.
Hứa Văn Chi nhìn tôi, nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên má tôi: “Cô gái ngốc nghếch, không phải sư huynh đã nói rồi sao? Chỉ cần là em muốn anh giúp đỡ, khi nào anh cũng sẵn sàng.”
Tôi nhìn anh, hôn lên môi anh lần nữa, rồi hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Có lẽ bởi vì pháp lực được liên tục đưa vào cơ thể nên tình trạng của đại sư huynh càng ngày càng tốt hơn.
Lúc tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Nhìn thấy đại sư huynh ôm tôi vào lòng, mặt tôi lại nóng bừng.
Sau đó tôi bắt mạch anh, kinh ngạc nói: “Sư huynh, vết thương của anh đã khỏi hẳn rồi!”
Hai chúng tôi nhanh chóng thay quần áo, hẹn nhau đi tìm sư huynh đệ và sư phụ.
Tôi không còn cơ thể trong sạch và thuần khiết nữa, như vậy sư phụ sẽ không thải âm bổ dương tôi nữa.
Nhưng ngay khi Hứa Văn Chi và tôi bước ra cửa lại thấy sư phụ bị thương nặng đang được sư tỷ và những người khác nâng về.
Lòng tôi kinh hoảng và nhanh chóng nói: “Sư, Sư phụ.”
Người chỉ liếc nhìn tôi một cái là đã biết rõ.
17
Đêm đó, sư phụ gọi tôi vào phòng.
Tôi thấp thỏm bất an, quỳ xướng trước mặt sư phụ, kể cho người nghe mọi chuyện từ việc Hợp Hoan Tông bị tấn công sau khi mọi người rời đi đến việc tôi đã hấp thụ thần khí.
Sau khi nghe điều này, sư phụ lạnh lùng nhìn tôi và hỏi: “Vậy, con không còn thân thể thuần khiết nữa à?”
Cả người tôi run rẩy, sau đó dập đầu với người: “Vâng, thưa sư phụ. Nếu sư phụ muốn trách thì cứ trách tội một mình con ạ.”
“Đằng nào lúc đó con cũng đã bị tâm ma khống chế, thân thể đại sư huynh lại suy yếu. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của con.”
Sư phụ không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên.
Khi tôi nghĩ bản thân sắp chết, chỉ thấy người lấy pháp bảo ra khỏi cơ thể tôi.
“Được, ta hiểu rồi.”
“Con đường tu tiên còn dài, nếu con đã song tu với đại sư huynh thì cả hai có thể làm đạo lữ với nhau. Con đi xuống đi.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng khi rời đi, tôi lại nghe thấy suy nghĩ của Sư phụ.
[Hu hu hu, trồng cải trắng mấy trăm năm sao tự nhiên lại bị heo ăn mất chứ? Cuộc sống của ta vậy là kết thúc rồi!”
[Thôi, một người là đệ tử đáng tự hào nhất của ta, còn người kia là người ta… Ai, thôi thôi]
Sau khi ra khỏi phòng sư phụ, Hứa Văn Chi chạy tới, nắm lấy tay tôi hỏi: “Chước Chước, em không sao chứ?”
“Em không sao cả. Sư phụ nói, chúng ta có thể… kết làm đạo lữ.”
Hứa Văn Chi nghe vậy thì ôm chặt tôi vào lòng.
“Thật tốt quá, Chước Chước”
[Hu hu hu, tốt quá. Cuối cùng sư phụ cũng đã thành toàn cho mình và Chước Chước rồi.]
[Không được, Chước Chước xinh đẹp như vậy mình cũng phải cố gắng hơn mới được. Sinh thêm mấy đứa con, như vậy Chước Chước sẽ không rời khỏi mình.]
Tôi sửng sốt. Vị sư huynh, anh không bị bệnh gì đấy chứ?
Nửa năm sau, sư tôn xuất quan, chủ trì hôn lễ cho tôi và đại sư huynh.
Còn đại sư tỷ Thanh Vân, chị vẫn đầy trông mong nhìn sư phụ.
Nhưng cách sư phụ nhìn sư tỷ cũng đã thay đổi một chút so với lúc trước.
Vì vậy, tôi ngầm cổ vũ đại sư tỷ của mình cố gắng nhiều hơn.
Còn tôi và đại sư huynh. Sau khi thành thân không bao lâu, chúng ta từ biệt sư phụ, định tìm một nơi yên tĩnh tiếp tục tu luyện
Con đường còn dài và xa, tôi sẽ hoàn thành dù có lên voi xuống chó thế nào.
= Hết =