Sau Khi Tôi Có Thuật Đọc Tâm, Sư Phụ Không Lạnh Lùng Nữa - Chương 2
7
Thấy hắn chỉ cách mình một ngón tay, tôi vội vàng lên tiếng để phá tan sự ái muội này
“Sư huynh!”
Hứa Văn Chi hiển nhiên còn chưa khôi phục lại từ bầu không khí trước đó. Lúc này một tiếng “ừm” hắn mới phát ra khiến tôi tê dại.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu sang một bên và ngập ngừng nói.
“Huynh cũng biết đấy. Trước đây em lên núi là vì bị sư phụ lừa, dụ lên đây.”
Hu hu hu, tôi còn có thể nhớ rõ là chủ nhân của thân xác này thực ra đã lừa sư phụ đưa mình lên núi.
Thôi kệ, việc đã đến nước này rồi.
Tôi tiếp tục bịa chuyện: “Lúc lên núi, nghe các vị sư huynh sư muội nói em mới biết được, hóa ra em chính là lô đỉnh do sư phụ nuôi dưỡng.”
“Người tu tiên coi trọng tu vi của mình nhất. Nếu tu vi bị mất đi, những năm tháng vất vả này…”
Hứa Văn Chi sửng sốt, trong mắt lập tức trở nên kiên định: “Sư muội… Anh không hiểu ý của em. Em muốn anh giúp em?
“Vậy… Anh có thể giúp được gì cho em?”
[Em ấy muốn nói gì? Không lẽ em ấy muốn mình song tu với em ấy sao?]
[Mặc dù mình cũng tham lam cơ thể của em ấy và muốn xem vòng eo nhỏ của em ấy nhỏ đến mức nào đấy. Nhưng nếu chỉ để thoát khỏi sư phụ thì…
[Hừ, em ấy xem mình là gì cơ chứ? Xem mình là con heo đực động dục được nuôi ở sau núi à?]
Tôi hơi xấu hổ nhưng ho hai tiếng rồi nói tiếp:
“Sư huynh cũng nên biết, muốn thải âm bổ dương cần người phụ nữ có âm khí thuần khiết nhất. Nếu em bị phá thân, mất đi khí âm thuần khiết, thải bổ sẽ không phát huy được hiệu quả lớn nhất.”
“Mặc dù em biết không gì báo đáp dược ơn nuôi dưỡng của sư phụ, nhưng em cũng không muốn vứt bỏ tu vi của mình như thế này.”
“Sư huynh, huynh hiểu ý em sao?”
Hứa Văn Chi ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt đào hoa hơi cong.
Bộ dạng này của đại sư huynh giống như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn vậy, khiến tôi phải ngây người.
Sau đó hắn khẽ hé đôi môi mỏng, hít một hơi thật sâu, làm như bất đắc dĩ nói: “Sư muội, anh hiểu, yên tâm. Anh nhất định sẽ không để em mất tu vi đâu.”
“Sư phụ nếu muốn lô đỉnh vẫn có thể tìm người khác. Mà sư muội thì chỉ có một mà thôi.”
8
Nói thật, những lời này của hắn đã khiến tôi cảm động.
Đó là nếu như tôi không nghe thấy những gì hắn thầm nghĩ.
[Chúng mình nên làm gì đây? Nói cũng đã nói đến mức này rồi, khi nào chúng ta mới bắt đầu được?]
[Ngay tại chỗ này sao? Cảm giác hơi lạnh. Lát nữa em ấy dưới mình trên hay em ấy trên mình dưới nhỉ?]
[Biết vậy mình nghiên cứu mấy cái truyện kia nhiều hơn một chút là được rồi. Lát nữa chỉ sợ đến đoạn thực hành mình lại bị tiểu sư muội cười nhạo nữa]
Lần này đến lượt tôi bị sốc.
Hắn không cần phải song tu với tôi để giúp tôi mà!?
Hắn cũng có thể hộ tống tôi xuống núi và để tôi tìm một nơi mà sư phụ không thể tìm thấy là được mà.
Tôi giận đến mức suýt xỉu.
Tuy nhiên vào lúc này, Hứa Văn Chi đã ôm tôi vào lòng, hơi thở nóng bỏng của hắn lại truyền đến.
“Chỉ cần em có yêu cầu, sư huynh sẽ không chút do dự thực hiện. Nếu tối nay đã thiên thời địa lợi nhân hòa thế này rồi, chi bằng để sư huynh giúp em ngay bây giờ luôn.”
Cảm giác mê hoặc đầy ngập trong giọng nói của hắn, hơn nữa với lồng ngực rộng lớn ấm áp thế này…
Tôi khóc muốn chết. Đại sư huynh thế này, hắn mà cứ thế này thì tôi thật sự không nhịn được nữa.
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ tôi: “Sư muội, em yên tâm, anh nhất định sẽ có trách nhiệm với em.”
Xong om! Đêm nay chỉ e là tôi sẽ thất thủ mất.
Bàn tay đang ôm tôi của Hứa Văn Chi lúc này cũng chậm rãi di chuyển…
Đúng lúc này, một giọng nói lọt vào tai tôi.
“Văn Chi, Chước Chước, hai ngươi ở đây làm gì?”
Là sư phụ!
Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng đẩy Hứa Văn Chi ra.
So ra Hứa Văn Chi bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn chắp tay lại nói: “Sư phụ. Con và sư muội ở chỗ này ngắm trăng.”
Chỉ thấy mặt Sư phụ vẫn lạnh lùng như thường rồi ra lệnh.
“Vi sư tối nay nhìn thiên văn, chỉ e gần đây sẽ có biến. Kể từ ngày hôm nay, con phải bảo vệ bảo vật của sư môn cho thật tốt, không được rời đi dù chỉ một khắc.”
Hứa Văn Chi liếc nhìn ta, lại chắp tay lại: “Vâng, sư phụ.”
Sau khi Hứa Văn Chi rời đi, tôi thấy sư phụ đang nhìn chằm chằm vào tay hắn, trong ánh mắt của người đầy ngập sát khí.
[Hứa Văn Chi, ngươi hay lắm. Dám có suy nghĩ lệch lạc về Chước Chước. Theo bản tôn thấy, có lẽ ngươi đã chán sống rồi.]
[Vừa hay, đêm trăng tròn sắp tới. Việc gia cố phong ấn sẽ để ngươi làm!]
9
Tôi có chút không biết làm sao.
Nghe nói Hợp Hoan Tông có phong ấn một con đại yêu vạn năm. Người sáng lập ra Hợp Hoan Tông đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn không tiếc hy sinh nguyên thần của bản thân mới có thể phong ấn được nó.
Bây giờ đã mấy trăm năm trôi qua, tất cả các vị sư phụ đời trước đều sẽ gia cố phong ấn vào đêm trăng tròn. Mặc dù tu vi sư huynh không thấp, nhưng dù sao đối phương vẫn là một con đại yêu vạn năm. Nếu hắn chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ bị năng lượng tà ác đó tổn thương.
Xem ra sư phụ thật sự có ý định giết sư huynh.
Đang suy nghĩ, sư phụ đột nhiên nói: “Chước Chước, con đến đây muộn như vậy để ngắm trăng vì tâm trạng không tốt sao?”
Tôi thực sự không biết nên giải thích như thế nào.
Tôi cũng không thể nói là sợ bị hắn thải âm bổ dương nên muốn chạy trốn được.
Đương nhiên, sư phụ sống lâu như vậy, sao có thể dễ dàng bị lừa như cái tên Hứa Văn Chi non nớt không đủ tu vi cũng không đủ kinh nghiệm được.
Không tìm được lý do chính đáng nên tôi chỉ có thể ấp a ấp úng đứng một chỗ.
“Con, con… thực ra cũng không phải.”
Sư phụ bước lại gần tôi, vẻ mặt vẫn vô cảm như mọi khi.
Tôi có chút sợ hãi nhìn người sư phụ trong suy nghĩ của tôi trước nay vẫn luôn bình thản, đạo mạo.
Thành thật mà nói, với tu vi của sư phụ, nếu muốn giết tôi thì còn dễ hơn là bóp chết một con kiến.
Sau đó tôi thấy sư phụ giơ tay lên.
Tôi thầm nghĩ, quả này tôi xong rồi.
Nhưng sư phụ giơ tay lên cũng chỉ nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, vuốt nhẹ.
“Chước Chước, con cũng biết con là người con gái được sư phụ mang về, cẩn thận bồi dưỡng mà.”
Tôi thầm nghĩ không tốt, xong rồi, sư phụ muốn lật bài ngửa rồi.
Quả nhiên sư phụ nói tiếp: “Mấy ngày nữa sẽ là ngày con tròn ba trăm tuổi. Theo tiến độ, vào ngày đó sư phụ nên… Khụ khụ, hẳn là con biết rõ.”
“Chước Chước, con sợ à?”
Sư phụ vẫn nhìn tôi, nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như trước mà đầy trìu mến.
Đây là một cái nhìn tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu thật nhanh.
Thực sự, trong lòng tôi đã phát điên rồi.
Sợ chứ, tất nhiên là bà đây sợ rồi.
Thân thể của bà đây đã ba trăm tuổi rồi, người tu tiên có thể trẻ mãi không phải là vì tu vi của bản thân sao?
Nếu như bị cái tên khốn nạn như ông thải âm bổ dương, tu vi của tôi không phải sẽ mất sạch, tôi trở về nguyên hình là một bà cụ già khọm sao?
À không, có khi cuối cùng không phải thành bà già mà là xác sống ấy chứ.
Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, cơ thể khẽ run lên.
Sư phụ lúc này lại nắm tay tôi: “Chước Chước là người con gái độc nhất vô nhị trên đời này. Nếu con thật sự có chuyện muốn nói với sư phụ thì cứ nói đi.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm như thể muốn tôi nói điều gì đó.
Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là tình trạng bi thảm của mình khi bị mất sạch tu vi, trở thành một cái xác ướp.
Vì vậy tôi vội vàng nói: “Sư phụ, con mệt quá, bây giờ con có thể về nghỉ ngơi được không?”