Sau Khi Tìm Thấy Lỗi Hệ Thống, Tôi Bắt Đầu Phát Điên - Chương 5
13
Tôi mở điện thoại ra, rất nhanh đã tìm được Đường Tinh Tinh trong ống kính trực tiếp của người qua đường.
Bởi vì có người bưng một ly cà phê, không cẩn thận đụng phải nó, sau đó mắng nó một câu không có mắt.
Những lời này trong nháy mắt đã đốt lên lửa giận của nó, sau đó nó mắng đối phương một giờ cũng không thở dốc.
Trong đại sảnh, người lớn đi ngang qua nhao nhao bịt kín lỗ tai đứa trẻ.
Mẹ Lục Hạo trực tiếp bị dọa tới mức ngất xỉu, nhân viên phục vụ vừa đút nước vừa ấn nhân trung.
Tôi đi qua, trực tiếp túm lấy cổ áo sau gáy nó, kéo nó lên sân thượng.
Sân thượng rất yên tĩnh.
Tôi đã mất hết kiên nhẫn, hung tợn nhìn nó: “Tôi đã chơi đủ rồi, giải trừ cái hệ thống chết tiệt này cho tôi.”
Đường Tinh Tinh nhìn tôi nở nụ cười: “Chị có biết tôi vì để có được Lục Hạo đã trả giá đắt đến mức nào không? Còn lâu tôi mới…”
Tôi sửng sốt, hốc mắt cay cay, nghẹn ngào hỏi: “Vì một người đàn ông mà trả giá đắt như vậy có đáng không?”
Nó khóc lóc lắc đầu: “Đáng chứ, vì anh ấy, cái gì tôi cũng có thể không cần…”
Tôi thấp giọng hỏi nó: “Tôi tặng anh ấy cho cô, cô có thể giúp tôi thoát khỏi hệ thống này không?”
Đường Tinh Tinh ngây ngẩn cả người, ánh mắt lóe lên, hình như nó động lòng rồi.
“Em gái ngốc…” Vẻ mặt tôi thay đổi trong nháy mắt, cười nhẹ nói: “Cô cho rằng tôi thật sự sẽ nói như vậy sao?”
Vừa rồi tôi nói những lời kia chỉ là để thăm dò xem nó có thể giúp tôi cởi trói khỏi hệ thống hay không thôi.
Bây giờ, tôi đã tìm ra câu trả lời rồi.
Nó trừng mắt nhìn, sau đó bất giác hỏi: “Chị muốn làm gì?”
“Đường Tinh Tinh, chẳng lẽ cô không biết, hệ thống của cô có lỗi sao?” Tiếng cười của tôi làm cho nó co rúm lại: “Cô đã đánh giá thấp trạng thái tinh thần của tôi rồi.”
Vừa dứt lời, cửa sân thượng bị đẩy ra, là Lục Hạo.
Quả nhiên, mỗi lần nữ chính gặp nguy hiểm, nam chính sẽ xuất hiện.
Nhưng lần này, nữ chính không phải là tôi.
Tôi bây giờ, chỉ là một nữ phụ độc ác
Đường Tinh Tinh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vươn tay về phía anh ta hô to: “Lục Hạo, anh mau tới cứu em đi!”
Mắt Lục Hạo mang theo sự cảnh cáo nhìn tôi, bắt đầu phát ngôn như tổng tài bá đạo: “Nếu cô dám động đến một sợi tóc gáy của Tinh Tinh, tôi nhất định sẽ giết cô!”
Tôi thu nụ cười lại, giọng điệu vô tội: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải tới để chia rẽ các người đâu, là tới gia nhập với các người đấy.”
Sau đó, tôi kéo tay Đường Tinh Tinh bắt đầu xoay tròn, nhảy nhót về phía Lục Hạo.
Lúc dừng lại, một tay tôi kéo Đường Tinh Tinh, một tay bắt được Lục Hạo.
Hai người bọn họ vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía tôi: “Cô có phải bị bệnh hay không vậy?”
Tôi cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi giả bộ làm người bình thường giả bộ đến mức quá mệt mỏi rồi.”
Hai người bọn họ bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng tôi cũng không phải tập gym để uổng phí đâu, hai tay gắt gao đè lại cổ tay bọn họ.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu là giọng nói cảnh báo của hệ thống.
Một giây sau, một dòng điện mạnh mẽ chạy thẳng qua cơ thể ba chúng tôi.
Tôi cũng là khi thay bóng đèn vào hai ngày trước, mới phát hiện ra lỗi này.
Tôi hung hăng bóp chặt cổ tay Đường Tinh Tinh, cười nhìn nó: “Nếu như không muốn giải trừ hệ thống, vậy thì cô hưởng thụ cho đã đi.”
Hệ thống khốn kiếp, số mệnh, não yêu đương… hủy diệt hết cho tôi đi!
Tôi trơ mắt nhìn cả người Đường Tinh Tinh co quắp, miệng sùi bọt mép.
Cảm ơn hệ thống đã tra tấn cơ thể và ý chí của tôi trong hai năm qua.
Tôi cười đến sau cùng.
14
Khi mở mắt ra lần nữa, trong hơi thở quanh quẩn mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Hệ thống đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.
Tôi nằm trên giường bệnh, thế giới trở nên yên tĩnh.
Một giọng nói khàn khàn truyền đến:
“Cô không sao chứ?”
Tôi quay đầu, phát hiện Lục Hạo đang nằm trên giường bệnh bên cạnh tôi.
“Không sao…”
“Tôi cũng là vào lúc hôn mê mới biết được, tôi và cô vốn nên ở bên nhau, đều bị Đường Tinh Tinh phá hoại hết rồi…”
Thì ra, anh ấy cũng giống như tôi, trong lúc hôn mê đã thức tỉnh nội dung của tiểu thuyết.
“Đường Vũ, chúng ta ở bên nhau một lần nữa đi.”
“Vì sao tôi phải ở bên anh? Bây giờ tôi đâu có thích anh.”
Lục Hạo nở nụ cười khinh thường: “Một người phụ nữ như cô có thể làm gì chứ? Chỉ có ở bên tôi mới có thể có lại số mệnh nữ chính một lần nữa.”
Tôi vốn không có cảm giác gì với anh ấy, bây giờ lại cúi đầu trong nháy mắt.
Nếu như chưa từng trải qua tất cả, tôi vẫn là nữ chính tiểu bạch hoa kia.
Không quan tâm mẹ thiên vị từ nhỏ đến lớn, có thể mang theo một trái tim thánh mẫu vẫn đối tốt với mẹ và em gái như cũ.
Cho dù nam chính đối với tôi lúc lạnh lúc nóng, tôi cũng có thể vừa khóc vừa yêu.
Đáng tiếc, tôi đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi.
Tôi bây giờ, chịu không nổi ấm ức, một chút cũng chịu không nổi.
Tôi mím môi và bắt đầu phản công.
Y tá vừa đẩy cửa ra, lại sợ tới mức nhanh chóng đóng lại.
Đồng tử của Lục Hạo chấn động, run giọng nói: “Một đứa con gái như cô làm sao có thể nói ra những lời lẽ bẩn thỉu như vậy chứ?”
“Bẩn?” Tôi cười lạnh thành tiếng: “Bây giờ những lời lẽ thô tục tôi đều phun hết lên trên mặt anh rồi, anh mới là người bẩn.”
…
Hệ thống mà Đường Tinh Tinh trói buộc tôi vào là hệ thống cướp đoạt.
Hệ thống giúp nó cướp đi số mệnh của tôi, cái giá đắt mà nó phải trả là sự khỏe mạnh và tuổi thọ.
Nó vốn định có được tất cả tình yêu của Lục Hạo, cuối cùng chết trong lòng anh ấy, có được một đoạn tình yêu bi thương đẹp đẽ.
Nhưng cùng với sự biến mất số mệnh, cảm giác của Lục Hạo đối với nó cũng biến mất.
Não yêu đương đến chết cũng không cứu được, trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời nó, vô số lần bảo mẹ liên lạc với Lục Hạo.
Nhưng Lục Hạo một lần cũng không đến thăm nó.
Cho dù lúc ấy Đường Tinh Tinh buông tha hệ thống cướp đoạt là do không đành lòng nhìn anh ấy bị điện giật.
Tình yêu của nó dường như còn ngược hơn cả những gì nó muốn.
Tôi cũng mất đi số mệnh nữ chính.
Tôi không còn là nữ chính trong tiểu thuyết Đường Vũ vừa ra mắt đã đóng vai nữ chính, hai năm sau đã lấy được ảnh hậu.
Sau khi không còn hệ thống, kết quả của mỗi lần nỗ lực đều chưa được biết.
Tôi bắt đầu tận hưởng quá trình nỗ lực.
Sau nhiều lần casting thất bại, tôi cuối cùng cũng luyện ra được thực lực cưỡi ngựa bắn cung, lấy được nhân vật nữ tướng quân trong một bộ điện ảnh.
Tôi không cần số mệnh, cũng không cần nam chính cứu rỗi.
Tôi không còn là một tiểu bạch hoa chỉ bám vào nam chính nữa.
Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể lựa chọn trở thành hoa hồng, hoặc là dã thú.
Cuộc đời tôi, không phải là kết cục đã định sẵn của tiểu thuyết, mà là có ngàn ngàn vạn vạn khả năng.
15 (Ngoại truyện Lục Hạo)
Video casting của tôi không hiểu sao lại bị truyền lên trên mạng.
Nhờ đó, tôi nhận được lời mời của một chương trình giải trí con người đối mặt với tự nhiên.
Chương trình giải trí này, trong kịch bản gốc của tiểu thuyết, tôi cũng từng tham gia.
Trong tiểu thuyết tôi hoàn toàn không có cách nào sinh tồn một mình trong rừng rậm, toàn bộ quá trình đều ỷ lại vào Lục Hạo.
Nhưng bây giờ, một mình tôi có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi đang ở sâu trong rừng, tay không bắt được một con rắn độc đang chuẩn bị cắn tôi.
Nó bất lực phun thư về phía tôi, uy hiếp tôi.
“Chỉ mày, mà muốn cắn tao hả?”
Tôi tiện tay ném nó vào bụi cỏ, dựa vào cây ngồi xuống.
Lấy lương khô từ trong túi ra ăn.
Đột nhiên, Lục Hạo chạy tới, thân thiết hỏi: “Đường Vũ, em bị rắn cắn sao?”
Tôi nhớ ra, tình tiết trong tiểu thuyết là tôi bị rắn cắn, Lục Hạo giúp tôi hút sạch nọc rắn.
Sau đó tình cảm giữa tôi và anh ấy tăng lên nhanh chóng.
Anh ấy chống lại ánh mắt sững sờ của tôi, ho một tiếng, tiếp tục nói: “Nơi này không có camera, em đừng xấu hổ, anh có thể giúp em hút nọc rắn ra.”
Ồ… tôi không xấu hổ.
Quên đi, nếu anh ấy đã muốn thể hiện như vậy thì cũng có thể cho anh ấy cơ hội này.
Tôi duỗi chân ra, thản nhiên nói: “Chỗ mắt cá chân, anh hút đi.”
“Em… ọe… ọe… em đây là cái gì vậy? Thối quá vậy.”
Tôi cười cười: “Vừa rồi tôi không cẩn thận giẫm vào hố phân.”
Không có số mệnh nữ chính, tôi cũng sẽ gặp xui xẻo.
Lục Hạo nhìn chân tôi, trầm mặc.
Tôi chậm rãi thu chân về, nở nụ cười khinh thường: “Ngay cả phân anh cũng không muốn ăn, còn dám nói yêu tôi?”
Đương nhiên anh ấy không yêu tôi, thứ anh ấy yêu chính là số mệnh nam chính của anh ấy.
Từ sau khi tôi từ chối ở bên cạnh anh ấy, hệ thống vạn người mê của anh ấy hình như cũng mất đi hiệu lực.
Trước kia tùy tiện vài ánh mắt động tác của anh ấy là đã có thể mê đảo một khoảng, bây giờ lại bị toàn mạng trào phúng phỉ nhổ là dầu mỡ.
Cuộc sống dựa vào số mệnh dễ dàng có được danh tiếng, tiền tài, địa vị đã không còn.
Lục Hạo bị mùi hôi thối hun đến mức nhanh chóng lùi lại vài bước: “Anh đi tìm người tới cứu em!”
“Cẩn thận!”
Tôi vẫn nhắc nhở hơi muộn, rắn trong bụi cỏ bị kinh hãi, trực tiếp nhảy dựng lên cắn mông anh ấy.
Anh ấy trực tiếp ôm mông ngã trên mặt đất.
Tôi đi qua, nhìn xuống anh ấy từ trên cao: “Loại người như anh không có số mệnh, quả thực không khác gì phế vật.”
Anh ấy lại chẳng biết xấu hổ nói: “Cứu anh…”
Nói xong, anh ấy đưa tay kéo quần xuống.
A, anh ấy cũng thật dám nghĩ đấy.
Tôi che đôi mắt muốn rửa lại một lần, xoay người đi tìm cứu viện.
Đến khi tôi mang theo nhân viên y tế quay lại, Lục Hạo đã hôn mê vì nọc rắn.
Nửa cái mông lộ ra cũng bị ống kính truyền hình trực tiếp quay được rõ ràng.
Từ đó ảnh đế Lục đã chết trong giới giải trí.