Sau Khi Tìm Thấy Lỗi Hệ Thống, Tôi Bắt Đầu Phát Điên - Chương 2
4
Ngày hôm sau, tôi đến nhà giáo viên diễn xuất học diễn xuất.
Mở cửa là thầy Thiên Phóng nổi tiếng trong giới.
Ông ấy có một khuôn mặt thô kệch, diễn tình cảm nội tâm lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Ông ấy nhìn thấy tôi, nhíu mày: “Cô là ai?”
Tôi rất ngỡ ngàng, vậy mà ông ấy lại không nhận ra tôi.
Tôi lễ phép tự giới thiệu: “Chào thầy Thiên Phóng, tôi tên Đường Vũ, là học sinh hôm nay tới học diễn xuất.”
“Không phải học sinh nào tôi cũng dạy đâu.” Thầy Thiên Phóng hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng đầy cửa mở ra chút: “Vào thử vai trước đi.”
Tôi đơn giản thử vài cảnh, khóe miệng vốn cứng ngắc của thầy Thiên Phóng dần dần giương lên.
“Cô chờ một chút!”
Ông ấy đột nhiên ngắt lời tôi, đi lên phòng sách trên lầu lấy vở ghi chép xuống lầu, sau đó lấy ra một đoạn video của một bộ phim nghệ thuật.
Đó là bộ phim đầu tiên tôi đóng sau khi ra mắt, khi đó tôi còn chưa từng học diễn xuất của hệ thống.
Ông ấy chỉ vào cô gái ngây ngô trong video hỏi tôi: “Đây có phải là cô không?”
Tôi gật đầu.
Thầy Thiên Phóng thở dài: “Năm đó tôi đã cảm thấy màn biểu diễn của cô vô cùng linh tính, còn nói cô sẽ giành được giải thưởng diễn viên mới, kết quả cô lại đột nhiên biến mất.”
Khi tôi mới ra mắt được một năm, tất cả mọi người đều cảm thấy tiền đồ của tôi vô cùng xán lạn.
Nhưng từ ngày Đường Tinh Tinh ra mắt, tất cả ánh sáng và sự chú ý trên người tôi bắt đầu biến mất.
Ông ấy vỗ vỗ vai tôi, cổ vũ nói: “Cố gắng lên, sớm muộn gì cô cũng sẽ tỏa sáng.”
Có thể tỏa sáng hay không tôi không biết, tôi chỉ biết cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.
Rất nhanh, thầy Thiên Phóng bắt đầu tiến hành chỉ đạo diễn xuất của tôi.
Ông ấy rất hài lòng với sự thể hiện của tôi, nhưng đang luyện tập đến một phân cảnh bị bắt nạt chịu oan ức, tôi kêu dừng lại.
“Thầy Thiên Phóng, em cảm thấy cảnh sau khi bị bắt nạt chịu oan ức trong âm thầm không phù hợp với trạng thái tinh thần của người trẻ tuổi.”
Thầy Thiên Phóng khó hiểu hỏi: “… Sau khi bị bắt nạt không thể oan ức sao?”
Tôi lắc đầu: “Thay vì oan ức làm hao mòn bản thân mình, chi bằng nổi điên lên làm hao mòn người khác.”
Vẻ mặt thầy Thiên Phóng mơ hồ nhìn tôi: “Nhưng mà, nhân vật chúng ta biểu diễn hôm nay là đóa tiểu bạch hoa tay trói gà không chặt mà?”
“Tiểu bạch hoa cứ luôn bị bắt nạt không phải con đường diễn xuất tôi muốn phát triển.” Tôi mím môi: “Thầy Thiên Phóng, ông đã xem qua loại phim Nhật Bản kinh động lòng người, tóc gáy dựng đứng, huyết mạch căng phồng trong đêm khuya chưa?”
Thầy Thiên Phóng ho khan một tiếng: “Tôi là người đứng đắn.”
Rất nhanh, thầy Thiên Phóng liền không đứng đắn nổi nữa.
Người đàn ông thô to núp ở một góc sô pha, cơ thể cường tráng chấn động, thét chói tai nhìn vào các nữ quỷ trên TV…
Đầu ngón tay ông ấy run rẩy chỉ vào hình ảnh trên TV: “Cô… cô muốn diễn kiểu này?”
Tôi giương mắt nhìn về phía ông ấy: “Đúng.”
Nhưng…… Nhưng cô mang khuôn mặt của một tiểu bạch hoa mà.”
Tôi nhếch khóe môi, giọng nói u ám lạnh lẽo: “Nhưng, oán khí của tôi còn nặng hơn cả nữ quỷ.”
Ông ấy không tự tin nổi nữa: “Bản thân tôi bình thường cũng không xem loại phim này… cũng chưa từng chỉ đạo diễn viên phim kinh dị…”
Tôi cười cười: “Ông vừa nói đấy, phải học cách vượt qua chính mình.”
5
Dưới sự hướng dẫn của thầy Thiên Phóng, tôi bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Sau khi tôi diễn vai nữ chính tiểu bạch hoa bị nữ phụ ác độc bắt nạt xong, ánh mắt bất lực đột nhiên thay đổi, sau đó bắt đầu vặn vẹo, gào thét, bò sát trong u tối…
Xem màn biểu diễn của tôi, thầy Thiên Phóng núp ở góc tường mỉm cười: “Khâm phục trong lòng.”
“Luyện tập nhiều thêm, cô nhất định sẽ trở thành một thế hệ quỷ hậu, hoặc là Zombie Queen.” Ông ấy lui về phía sau vài bước, kéo cửa lớn ra: “Trời tối rồi, cô mau trở về đi, có những lúc ở một mình, thật sự rất muốn báo cảnh sát…”
Có thể trở thành một thế hệ quỷ hậu hay không, tôi không biết.
Tôi chỉ biết là sau một tháng suy nghĩ tìm tòi vô số phim ma với thầy Thiên Phóng, luyện tập lặp đi lặp lại bò sát trong u tối, Đường Tinh Tinh đã thành công bị đá ra khỏi đoàn làm phim.
Nguyên nhân nó bị đuổi khỏi đoàn làm phim, chắc hẳn không khác tôi nghĩ nhiều lắm.
Bởi vì phim quay bí mật, không có bất kỳ cảnh quay nào bị truyền ra ngoài, tôi rất thất vọng, dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy thành quả cố gắng của mình.
Trong khoảng thời gian tiếp sau đó, Đường Tinh Tinh không quay phim nữa, bắt đầu trằn trọc trong các hoạt động thương mại.
Tôi cứ tưởng chuyện này cũng cứ như vậy mà kết thúc rồi, nhưng không ngờ rằng năng lực của hệ thống mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Một ngày nọ, trong lúc tham dự hoạt động thương mại, nó đột nhiên bị fan hỏi vì sao gần đây không nhận phim nữa.
Nó đứng trên sân khấu, vẻ mặt tủi thân.
Mắt thường thấy có thể thấy ngay giây sau tiểu bạch hoa sẽ rơi nước mắt.
Kết quả một giây sau, nó lại nở nụ cười, mới bắt đầu là cười che miệng, tiếng cười càng lúc càng lớn, bắt đầu ngửa đầu cười to.
Hiện trường ồn ào trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ nghe thấy trong âm hưởng quanh quẩn tiếng cười âm trầm của nó.
Nó đột nhiên ngừng cười, cúi đầu, lại đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía trước đầy oán hận.
Sau đó bắt đầu kéo tóc, gào thét:
“Diễn diễn diễn! Cô tưởng tôi không muốn đóng phim sao?”
“Đạo diễn nói tôi là kẻ điên! Hủy hợp đồng với tôi rồi! Đều là do con tiện nhân Đường Vũ hãm hại!”
Khán giả tại hiện trường lấy lại tinh thần, thấp giọng nghị luận Đường Vũ là ai.
Tôi cũng không ngờ lần thoát vòng lần này của tôi lại là như vậy.
Sau đó nó quỳ rạp trên mặt đất, dùng cả tay lẫn chân xông xuống dưới sân khấu.
Nó vừa bò vừa điên cuồng gào thét:
“Cuộc sống khổ sở bức bối này một ngày tôi cũng không muốn trải qua nữa, tôi muốn giết chết tất cả mọi người!”
Khán giả dưới sân khấu bị dọa chạy trốn khắp nơi.
May mà Đường Tinh Tinh được người đại diện ôm lấy chặt nó từ phía sau, nó mới dần dần khôi phục lý trí.
Giây đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần, nó khóc.
Đột nhiên, đôi mắt đẫm lệ của nó đối diện với tôi ở phía sau đám người.
Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi đã bị chém ngàn đao vạn đao rồi.
Giờ này phút này, có hai người bị bệnh.
Một là nó.
Một là người xem náo nhiệt cũng không quên tập bài tập dãn cơ là tôi.
Khà, người có oán khí đâu phải chỉ có một mình nó, còn có người sắp bị hệ thống tra tấn thành bộ đội đặc chủng là tôi.
6
Sau đó, video nổi điên của Đường Tinh Tinh vẫn không ép độ hot xuống được.
Công ty quản lý của nó đã viết một bài giải thích rằng hành vi bất thường của nó là do áp lực tinh thần quá lớn.
Mặc dù nhận được sự đồng cảm và thấu hiểu của rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng sau khi trải qua sự cố to lớn này, nó không nhận được bất kỳ thông báo gì nữa.
Còn tôi, đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm, sự nghiệp vốn đã chẳng ra sao lại bị đình trệ hoàn toàn.
Bởi vì bị trói buộc với hệ thống, đương nhiên tôi không thể nhàn rỗi, chỉ có thể nhặt những sách vở trước kia lên, vừa học tập vừa suy nghĩ về hướng phát triển trong tương lai.
Vào ngày sinh nhật của mẹ, tôi trở về nhà.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ đều không thích tôi, người mẹ thích là Đường Tinh Tinh.
Tôi vẫn luôn cho rằng là mình không đủ tốt.
Nhưng dù cho tôi có cố gắng thế nào, bà ấy cũng không nhìn tôi thêm một lần.
Bà ấy đem tất cả tình yêu đều dồn lên trên người Đường Tinh Tinh.
Sau khi lớn lên tôi vô tình nghe lén bà ấy cãi nhau với ba mới biết được.
Nguyên nhân mẹ ghét tôi vậy mà lại là bởi vì trước mắt tôi có một nốt ruồi lệ, mà vị trí tương tự trên khuôn mặt mối tình đầu của ba cũng có một nốt ruồi như vậy.
Cũng bởi vì nguyên nhân hoang đường này, mẹ vẫn nhìn tôi không vừa mắt.
Ba từng đề nghị đưa tôi đi tẩy nốt ruồi này, nhưng bị tôi từ chối, tôi đã chán lấy lòng bà ấy rồi.
Nhưng vì không muốn khiến cho ba khó xử, hàng năm vào ngày sinh nhật mẹ tôi đều về nhà, hư tình giả ý ăn bữa cơm đoàn viên cùng mẹ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tôi và Đường Tinh Tinh lại gặp nhau.
Không đúng, nó rảnh, tôi thì không rảnh.
Đường Tinh Tinh tựa ở cửa phòng tôi, nhìn tôi đang làm đến đề 53 trong ngân hàng đề thi, nở nụ cười khinh miệt:
“Đường Vũ, chị cho rằng chút thủ đoạn này có thể thay đổi tình trạng hiện tại của chị sao?”
“Chị thật sự cho rằng chị làm như vậy sẽ hủy diệt được tôi sao?”
“Chắc chị đã quên mất, vận may của tôi rất tốt, tất cả những thứ muốn có, đều dễ dàng có được.”
Đến nhìn tôi cũng lười nhìn, liếc qua nó một cái, vừa giải đề vừa thuận miệng hỏi: “Tôi chỉ là muốn biết, có phải cô khiến tôi bị trói buộc với hệ thống thất đức này hay không?”
Đường Tinh Tinh cười ác độc: “Lúc trước tôi còn từng lo lắng chị có thể bị mệt chết hay không đấy…”
Tôi chống cằm, nhìn nó: “Cho dù có bị mệt đến mức gây ra bệnh tật gì đi chăng nữa thì cũng là thành quả do nỗ lực của tôi làm ra, cho nên cuối cùng, người chết chắc hẳn sẽ là tên trộm như cô nhỉ.”
Sắc mặt Đường Tinh Tinh hoàn toàn đen lại.
Tức giận và sự hận thù trong mắt không thể giấu diếm được, một chút dáng vẻ của tiểu bạch hoa thuần khiết cũng không có
Đây mới là nó, nó khi không có lớp ngụy trang nào.
Bỗng nhiên, nó nở nụ cười, khóe mắt thậm chí còn cười ra nước mắt.
Nó dùng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương để nhìn tôi.
“Chị, vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ xem, xem ai có thể cười đến cuối cùng.”
Nó tự tin như thể đã biết trước kết cục.
Bây giờ thoạt nhìn qua nó chẳng khác gì nữ phụ thủ đoạn độc ác trong phim.
Tôi chậc một tiếng: “Đường Tinh Tinh, diễn xuất của cô không có tôi duy trì và nâng cao thì thật sự không có một chút cấp độ nào, nông cạn không chịu nổi.”
Không biết mẹ lên lầu từ lúc nào, xuất hiện bên cạnh nó.
Vừa đúng lúc nghe thấy tôi nói Đường Tinh Tinh nông cạn.
Lửa giận của bà ấy gần như được đốt lên trong nháy mắt: “Đường Vũ! Vậy mà mày lại dám nói Tinh Tinh nông cạn?”
“Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Bây giờ còn không phải mọi thứ đều không bằng em gái mày!”
“Mày không có mắt sao? Cũng không nhìn bây giờ em gái mày có dáng vẻ gì, bản thân mày là cái đức hạnh gì.”
Nói xong lời cuối cùng, bà ấy cố nén cơn giận, oán hận nhìn tôi.
“Hôm nay là sinh nhật của tao, mày bớt chọc tức tao lại đi!”
“Tinh Tinh, xuống lầu ăn cơm.”
Nói xong, bà ấy xoay người đi xuống lầu.
Trước kia sự thiên vị, châm chọc khiêu khích của mẹ, tôi đều có thể chịu đựng được.
Nhưng không biết làm sao, hôm nay tôi lại không nhịn được, đáy lòng bắt đầu dâng lên xúc động muốn nổi điên.
Đường Tinh Tinh cong khóe môi, thở dài lắc đầu:
“Đáng tiếc quá, nếu mà trong nhà không có nhiều khách như này, nói không chừng còn có thể nhìn thấy mẹ cầm gậy đánh chị.”
Lần gần đây nhất mẹ tôi đánh tôi, là hai năm trước khi tôi quyết định đóng phim vào giới giải trí.
Bà ấy cầm móc áo đập vào người tôi, mắng tôi không biết trời cao đất rộng, một lòng chỉ muốn đi đường tắt.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng, cho dù là chỉ có một chút, bà ấy cũng đang suy nghĩ cho tôi.
Mãi đến sau này khi bà ấy hết mình ủng hộ Đường Tinh Tinh ra mắt, tôi mới hiểu được.
Khi đó bà ấy, có thể chỉ là muốn lấy tôi trút giận mà thôi.
Nhắc tới cũng buồn cười, tôi rõ ràng là con gái ruột của bà ấy, lại bị bà ấy coi là thế thân của tình địch.