Sau Khi Thức Tỉnh, Nữ Phụ Độc Ác Chỉ Mê Tiền! - Chương 4
15.
Hôm đó chuyện xảy ra trong bệnh viện cũng bị truyền ra ngoài, thậm chí còn truyền đến tai của bố mẹ Cố Tuần.
Nhưng lần này, hai vị phụ huynh không có làm như không biết, mà là cho Cố Tuần một trận.
Nguyên nhân rất đơn giản, gần đây tôi rất thân với Ninh Sơ lẫn Ôn Tư Diên.
Nhà họ Cố và nhà họ Tân có thể bỏ qua mặt mũi lẫn cảm xúc của tôi, nhưng họ đều muốn thông qua tôi kết nối với nhà họ Ôn.
Tôi đặc biệt gọi điện cho Ninh Sơ để cảm ơn cô ấy.
Sau đó Ninh Sơ nói, Ôn Tư Diên muốn cầu hôn cô ấy.
“Còn đám cưới thì sao?”
“Cũng đang chuẩn bị.”
“Ấn định xong thời gian thì nói với mình nha.”
Ninh Sơ: “Điềm Điềm, mình muốn mời cậu làm phù dâu cho mình.”
Trong cốt truyện ban đầu, tôi định làm Ninh Sơ xấu hổ trong đám cưới, cũng khiến Ôn Tư Diên tức chết.
Hai nhà Cố, Tân cũng bị liên lụy, sau đó liền xuống dốc.
Cho nên sau này Ôn Tư Diên tống tôi vào tù, liền không có ai đứng ra nói chuyện thay tôi.
Còn may tôi đã thức tỉnh, tình tiết như thế sẽ không phát sinh nữa.
Lúc Cố Tuần tới, tôi cùng Ninh Sơ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Không biết là do anh ta đi đường không có tiếng động, hay là do tôi quá mải mê, tôi không có phát hiện anh ta quay trở về.
Ninh Sơ hỏi thăm tình hình của hai chúng tôi gần đây.
Tôi bình tĩnh nói: “Anh ta giờ này chắc đang ở bên Tống Tịnh, lần trước Tống Tịnh ở bệnh viện giả vờ đáng thương, anh ta khẳng định đau lòng chết rồi.”
Ninh Sơ: “Cậu liền để anh ta hồ nháo như vậy?”.
“Không muốn quản anh ta, dù sao mấy ngày nữa mình liền ra nước ngoài rồi.”
“Hả? Cậu đi đâu?”
“Dự án gia đình mình hợp tác với nhà họ Cố là ở Úc, đội ngũ vẫn thiếu người, mình đi rèn luyện chút.”
“Cố Tuần đồng ý rồi?”
“Mình mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, mình…”
Lời nói phía sau vẫn còn chưa nói xong, điện thoại liền bị Cố Tuần giật mất.
Sắc mặt đều khó nhìn.
Có vẻ như kể từ khi chúng tôi kết hôn, anh ta đối với tôi, khó mà nở nụ cười được.
Cố Tuần cúp điện thoại, nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Ai đồng ý cho cô đi Úc?”.
“Bố mẹ anh và bố mẹ tôi đều đồng ý.”
Cố Tuần: “…”
“Trả lại điện thoại cho tôi.”
Cố Tuần không trả, còn hung bạo nói: “Bọn họ đồng ý, tôi không đồng ý, Tân Điềm, tôi mới là chồng của cô!”.
“Vậy thì có sao? Anh ngăn được tôi à?”
“Cô thử đi!”
Phóng ba chữ này xuống, Cố Tuần lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho bố mẹ tôi.
Hai nhà hợp tác với nhau, nhà tôi luôn ở vị thế thấp.
Vì vậy anh ta biết rất rõ, nếu như tìm bố mẹ tôi, cảm thụ của anh ta sẽ được đặt lên hàng đầu.
Nhưng lần này thì khác.
Tôi tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Lần này là Ôn Tư Diên ra mặt chào hỏi, anh bây giờ quấy rối hồ nháo, là muốn đánh vào mặt nhà họ Ôn à?”.
Cố Tuần có lẽ là tức giận điên lên rồi, hoàn toàn không có lý trí gì cả.
“Ôn Tư Diên, Ôn Tư Diên sao cô không cùng bạn thân mình hai nữ thờ một chồng luôn đi!”
“Bốp–”
Cố Tuần hứng trọn một cái tát từ tôi.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Đúng vậy, một người không được gia đình chồng xem trọng, cũng không có sự ủng hộ của gia đình bên nhà mẹ đẻ, vậy mà lại dám đánh anh ta, quả thực khiến người người phát sốc!
Nhưng tôi thức tỉnh rồi nha, tôi không còn cùng nam nữ chính chống đối nữa.
Không chỉ không chống đối, tôi còn đem bọn họ làm chỗ dựa, làm tài nguyên cho mình.
Tôi nói với Cố Tuần: “Cho dù anh có can thiệp việc tôi đi Úc, tôi cũng có thể nhờ Ninh Sơ giúp đỡ, tham gia vào dự án của tập đoàn nhà họ Ôn, đến lúc đó, anh còn có khả năng can thiệp được à?”.
Cố Tuần: “…”
“Tiết kiệm sức lực đi, ở bên cô Tống nhiều một chút, sau khi tôi đi, hai người càng tự tại, không tốt à?’.
“Tân Điềm!” Cố Tuần nổi giận: “Cô là để ý đến chuyện của tôi và Tống Tịnh, hay là cô chỉ muốn dính líu đến Ôn Tư Diên?”.
“Đều không phải.”
“Vậy cô muốn làm gì?”
“Muốn làm việc kiếm tiền.”
Mục đích tôi trở về nhà họ Tân, chính là vì tình và tiền.
Nếu như không có được tình cảm, tiền cũng không thể không có phải không?
Cố Tuần nhìn tôi chằm chằm nhưng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh ta mới giữ bàn tay tôi đang thu dọn hành lý, trầm giọng nói: “Muốn làm việc không nhất định phải ra nước ngoài, công ty nhà cô hoặc công ty nhà tôi, chỉ cần cô mở miệng…”
“Cố Tuần.” Tôi ngắt lời anh ta, ngữ khí ôn hòa nói: “Giữa chúng ta không có tình cảm, tôi ra nước ngoài có thể cho anh và cô Tống có không gian riêng, tôi cũng càng tự tại, đây không phải là lựa chọn tốt à.”
“Đối với tôi mà nói thì không tốt.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn cô rời đi.”
“Ah?”
Lời của Cố Tuần khiến tôi bối rối.
Sau đó anh ta liền nói với tôi, vào cái đêm Tống Tịnh giả vờ diễn đó, anh ta đã sớm biết rồi.
Anh khó có thể chấp nhận được Tống Tịnh là dạng người đó, cho nên mấy ngày nay đều ở bên ngoài uống rượu giải sầu.
Nhưng rượu uống càng nhiều, trong não xuất hiện hình bóng của tôi ngày càng nhiều.
Cố Tuần thậm chí còn nói: “Tân Điềm, chúng ta thử thử xem.”
“Thử…gì cơ?”
“Chính là bồi dưỡng tình cảm một chút.”
“…”
Bồi dưỡng cái quỷ nhà anh!
Tôi không dễ dàng gì mới thoát ra khỏi kết cục ban đầu, hiện tại đi một vòng lớn lại trở về lúc ban đầu?
Anh ta có thể bảo đảm cùng Tống Tịnh nhất đao lưỡng đoạn không? Có thể bảo đảm sau này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện người thứ ba khác không?
Cho dù anh ta có hứa đảm bảo, tôi cũng không dám tin ah!
Tình yêu vốn không đáng tin cậy, tôi chỉ thích quyết đoán kịp thời, một phát chặt đứt.
16.
Ngày tôi xuất ngoại, Ninh Sơ đến tiễn tôi.
Cô ấy nói gần đây Ôn Tư Diên bận rộn cho hôn lễ, nên không có tới.
“Điềm Điềm, cậu sẽ trở lại làm phù dâu cho mình chứ?”.
“Sẽ.”
“Cậu liền cứ như vậy rời đi à?” Ninh Sơ nhìn xung quanh nói.
Tôi biết cô ấy đang tìm Cố Tuần.
Đêm hôm trước, Cố Tuần uống rượu quá nhiều liền chạy đến Ôn nhà tìm cô ấy, hỏi cô ấy có biết tôi thích Ôn Tư Diên hay không.
Ninh Sơ bị giật mình một chút, vội vàng gọi điện thoại cho tôi.
Là tôi tìm người đem Cố Tuần trở về.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà họ Ôn, Cố Tuần lại mượn rượu phát điên một hồi.
Anh ta một mực cho rằng tôi thích Ôn Tư Diên, còn anh ta lại thích tôi.
Đối với điều này, Ninh Sơ đương nhiên sẽ không tin vế đầu.
Suy cho cùng, mỗi lần tôi cùng Ôn Tư Diên gặp mặt, cô ấy đều ở đó, tôi và Ôn Tư Diên cũng không có phương thức liên hệ phía sau.
Nhưng Ninh Sơ lại tin vế sau.
Cô ấy nói: “Cậu cùng Cố Tuần dù sao cũng đã kết hôn được một thời gian rồi, sống chung một mái nhà, không nói đến cậu đối với anh ta bao dung vô hạn, chỉ dựa vào việc cậu chăm sóc cuộc sống của anh ta tốt như vậy, anh ta thích cậu cũng rất bình thường nha.”
Bình thường không?
Nếu đi theo hướng cốt truyện, lúc này Cố Tuần đối với tôi chán ghét cùng cực.
Là vì sau khi tôi thức tỉnh không có để ý đến anh ta, tính cách đi ngược lại khiến anh ta cảm thấy tươi mới?
Anh ta cho rằng tôi sẽ gắn bó với anh ta như bông hoa hồng cắm trên ngực áo, sẽ vĩnh viễn nằm dưới sự khống chế của anh ta.
Nhưng cố tình tôi bây giờ lại muốn bay cao bay xa.
Cố Tuần đối với tôi có lẽ không phải yêu, chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra một mặt khác của Tống Tịnh, quay đầu lại muốn từ chỗ tôi hấp thụ sự ấm áp hoặc an ủi, nhưng tôi lại không cho.
Càng không có được thì lại càng không cam tâm.
Tất cả chỉ có thế.
17.
Khi đi qua khu kiểm tra an ninh, khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Hình như là Cố Tuần.
Nhưng tôi không quay đầu lại để nhìn kỹ hơn.
Có phải anh ta hay không đều không quan trọng, tôi chỉ muốn đến thế giới mà tôi hằng khao khát.
“…”
Sau khi đến Úc, cuộc sống của tôi gần như bị công việc chiếm trọn.
Thỉnh thoảng tôi nhận được tin nhắn của Cố Tuần, hỏi đồ vật trong nhà nằm ở đâu.
Trong lúc hoảng hốt nhớ đến, tôi cùng anh ta vẫn chưa ly hôn.
Thực ra đêm trước khi xuất ngoại, tôi có nói qua chuyện này.
Cố Tuần không đồng ý.
Anh ta nhìn ngôi nhà sạch sẽ lẫn tất cả những thứ tôi đã chuẩn bị cho anh ta, đột nhiên đối với tôi không nỡ chia ly.
Trái tim con người thường là vậy.
Chẳng sợ không yêu một người, nhưng ở chỗ người đó đạt được lợi ích, quen với sự tồn tại của người đó, liền không nỡ đánh mất.
Tôi không quan tâm đến sự níu giữ của Cố Tuần, cũng không tin việc anh ta nói thích tôi.
Sự thật đã chứng minh việc rời đi là một lựa chọn đúng đắn.
Trong sáu tháng không gặp nhau, sự tưởng niệm của Cố Tuần đối với tôi càng ngày càng nhiều.
Nếu đêm đó tôi mềm lòng ở lại, hiện tại chúng tôi có khi nhìn thấy mặt liền chán nhau rồi.
“…”
Lần tiếp theo gặp Cố Tuần là ở lễ cưới của Ninh Sơ và Ôn Tư Diên.
Bên cạnh không có Tống Tĩnh, cô đơn đứng một mình ở cuối hành lang.
Đợi khi tôi bước đến, anh ta hỏi tôi: “Về lúc nào vậy?”
Biết rồi còn hỏi.
Anh ta biết tôi sẽ về dự đám cưới của Ninh Sơ, sớm đã điện gọi hỏi Ninh Sơ về chuyến bay của tôi khoảng 800 lần để xem khi nào tôi trở về nước.
Tối qua, chiếc xe chở tôi suốt chặng đường từ sân bay trở về, chính là do anh ta lái.
“Cố Tuần, chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.”
18.
Tôi rời đi nửa năm, Cố Tuần cũng cùng Tống Tịnh cắt đứt liên lạc.
Nghe nói Tống Tịnh đã đến nhà họ Cố vài lần để tìm anh ta, Cố Tuần đều tránh mặt không gặp.
Bố mẹ Cố Tuần liền báo tin này cho tôi bởi vì tôi đang ở Úc thuận buồm xuôi gió.
Ngoài tiến độ thuận lợi của các dự án hợp tác giữa hai công ty, tôi còn tham gia vào các dự án của tập đoàn nhà họ Ôn ở Úc.
Bây giờ tôi không còn là nữ phụ độc ác trong cuốn sách này nữa, tôi chỉ là bạn tốt của nam nữ chính, lợi dụng tài nguyên của họ để vươn lên.
Nhà họ Tân và nhà họ Cố đã không thể làm gì được tôi nữa.
Họ cũng không biết được tôi đã nộp đơn xin lưu lại ở đó vĩnh viễn.
Sau khi nói cho Cố Tuần chuyện này, anh ta sửng sốt hồi lâu mới khó khăn hỏi: “Em sẽ không trở về sao?”
“Ừm.”
“Còn tôi thì sao?”
“Anh?”
Tôi quay đầu lại mỉm cười với anh ta, đem kết cục ban đầu kể cho anh ta nghe.
“Vốn dĩ chúng ta sẽ phải chia tay một cách không có mặt mũi, thậm chí còn muốn đối phương đi tìm chết, tôi nỗ lực sửa đi kết cục, có ngày hôm nay, tôi đã rất mãn nguyện rồi.’
Cố Tuần lắc đầu: “Tôi sẽ không đánh em.”
Đương nhiên bây giờ anh ta sẽ không.
Có lẽ anh ta cũng không tin những gì tôi nói.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa.
“Cố Tuần, ngày mai chúng ta ly hôn đi.”
“Tôi không đồng ý.”
“Anh không đồng ý cũng vô ích thôi. Sau đám cưới của Ninh Sơ, tôi sẽ về Úc, không bao giờ quay lại nữa. Mối quan hệ vợ chồng của chúng ta thực ra không có gì khác biệt, dù có tồn tại hay là không.”
“Nếu không có gì khác biệt thì tại sao em lại muốn ly hôn?”
“Cho anh sự tự do.”
Cố Tuần tức giận liên tục cười lạnh: “Em muốn cho tôi tự do, hay là bản thân em muốn tự do?”
“Tôi cũng muốn được tự do vậy nên anh có thể thành toàn cho tôi được không?”
Có lẽ là bởi khi nói những lời này giọng điệu của tôi quá chân thành, cơn tức giận của Cố Tuần lập tức bị dập tắt.
Trong lòng anh ta khó chịu, nhưng không phát giận nổi.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta nói: “Ngày mai đi ly hôn, được không?”
Đến bây giờ, Cố Tuần so với ai khác đều rõ ràng.
Tôi dùng giọng điệu này không phải là cầu xin anh ta, chỉ là muốn một cái kết dễ hợp dễ tan.
Thật lâu sau, Cố Tuần rốt cục nói ra một chữ: “Được.”
Anh ta đồng ý ly hôn trong hòa bình.
Tôi mỉm cười đưa tay ra: “Vậy thì chúc chúng ta ly hôn vui vẻ.”
Cố Tuần cũng cười hỏi: “Sau khi ly hôn, chúng ta có còn là bạn bè không? Nếu tôi đến Úc, tôi có thể ăn tối cùng em không?”
“Chắc chắn.”
Ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?
Tôi đã sắp xếp lại cuộc đời của mình, bỏ đi đường vòng, một lòng hướng về con đường bằng phẳng.
Hết.