Sau Khi Thức Tỉnh, Nữ Phụ Độc Ác Chỉ Mê Tiền! - Chương 3
12.
Tôi không ngờ đến Tống Tịnh vậy mà lại đến bệnh viện.
Cô ta còn bảo tôi đừng để ý.
Nhưng nếu thực sự sợ tôi để ý, cô ta làm sao lại còn xuất hiện ở đây thế?
Tôi chợt ý thức được, trong câu chuyện của tôi và Cố Tuần, Tống Tịnh chính là nữ phụ độc ác.
Đáng tiếc, chuyện giữa tôi và Cố Tuần không phải sủng văn, cũng không phải ngược văn.
Vừa hay Cố Tuần có một cuộc gọi quan trọng gọi đến nên anh ta liền đi ra ngoài.
Tống Tịnh nhân cơ hội hỏi tôi: “Cô Tân, cô đã từng tính đến việc ly hôn chưa?”
“Chưa.”
Câu trả lời không chút do dự của tôi khiến Tống Tịnh nghẹn lại.
Cô ta cắn môi hỏi: “Vậy cô có chịu nổi không, ba người chúng ta cứ như thế này mãi sao?”
“Tại sao không được?” Tôi buồn cười nhìn cô ta: “Tôi với Cố Tuần kết hôn vốn dĩ cũng không phải vì tình cảm, anh ta có thể tìm cô, tôi cũng có thể tìm được người khác mà~”
Tống Tịnh: “…”
Tôi rộng lượng như vậy nhưng Tống Tịnh vẫn chưa hài lòng.
Trước khi Cố Tuần tới, cô ta đã đổ cả một cốc nước lên mặt.
Cố Tuần cũng không làm cô ta thất vọng, sau khi trở về nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác kia của cô ta liễn lập tức chất vấn tôi: “Tân Điềm, cô làm gì vậy?”.
Tôi cúi đầu nhìn cốc nước Tống Tịnh đặt vào tay mình, nhịn không nổi cười cười.
Cố Tuần nhìn thấy vậy càng tức giận hơn: “Cô cười cái gì? Tịnh Tịnh tới đây là vì cô ấy lo lắng cho tôi, cô không vui khi nhìn thấy cô ấy liền bảo cô ấy đi là được, có nhất thiết phải làm nhục cô ấy như vậy không?”.
Tôi còn chưa nói cái gì, anh ta liền tuôn ra một tràng.
Có điều cũng không có gì kì quái, dù sao tôi trong cuốn sách này cũng là một nữ phụ ác độc.
Trong tiềm thức của Cố Tuần, tôi là một người phụ nữ xấu xa.
Tôi thậm chí còn muốn cướp người đàn ông của người bạn thân của mình chứ đừng nói đến việc đối xử như vậy với tiểu tam- người chen chân vào cuộc hôn nhân của mình.
Nữ phụ ác độc mà, khẳng định là có tiêu chuẩn kép rồi.
Có thể phá hủy tình cảm của người khác, nhưng không cho phép người khác phá hủy tình cảm của mình.
Tôi quay người lại lấy một cốc nước khác, tạt thẳng vào mặt Tống Tịnh trước mặt Cố Tuần.
“Nhìn rõ không? Ly này là tôi hắt, tôi dám làm dám nhận!”.
“A Tuần…” Tống Tịnh nghẹn ngào nhào vào lòng Cố Tuần: “Là em không tốt, em chưa có sự cho phép của vợ anh liền đi đến đây, cô ấy tức giận là đúng, anh đừng cùng cô ấy so đo.”
Oh shit! Diễn xuất thật là tuyệt vời!
Tác giả cuốn sách này nên sắp xếp để cô ta trộn lẫn vào mối quan hệ của Ninh Sơ với Ôn Tư Diên mới đúng!
Trộn lẫn vào một cặp đôi không có tình cảm gì như tôi và Cố Tuần thì có ý nghĩa gì?
Có lẽ động tĩnh bên này của chúng tôi quá lớn, liền có y tá đi tới xem.
Có người ngoài ở đây, tôi liền như có chỗ dựa, cười mỉm nói với Cố Tuần: “Còn đứng ở chỗ này làm gì, mau đưa ánh trăng sáng của anh về nhà đi!”.
Đôi mắt của y tá trở nên phát sáng!
Rõ ràng vừa nãy điền thông tin, Cố Tuần nói anh ta với tôi là vợ chồng!
Hiện tại lại đem ánh trăng sáng đến trước mặt người vợ hợp pháp của mình…
Drama bùng nổ như vậy, ai lại không muốn nghe chứ?
Chỉ đáng tiếc, tôi không có tâm trạng tiếp.
Thấy Cố Tuần không có phản ứng, tôi liền xoay người rời đi trước.
Đợi khi xuống dưới lầu, tôi liền gọi xe.
Ngồi vào chưa được hai phút, liền nhận được điện thoại của Ninh Sơ.
13.
Đầu tiên cô ấy nói về việc sau khi tôi cùng Cố Tuần rời đi, phản ứng của Chu Thành Vũ lẫn những người khác như thế nào.
Chẳng qua cũng chỉ là thảo luận sôi nổi, Chu Thành Vũ còn nói muốn cho Cố Tuần đẹp mặt!
Ninh Sơ lo lắng những lời này nếu truyền đến Tân gia, tôi sẽ bị mắng.
“Điềm Điềm, có cần tôi bảo Ôn Tư Diên đánh qua một tiếng với bố mẹ cậu không?”
“Không cần đâu, phiền phức quá, mình…”
“Không có phiền, chỉ cần mình mở miệng, bất kể là cái gì, A Diên đều vì mình làm được…”
“…”
Lại là một màn thể hiện ân ái.
Dựa trên tính cách trước khi thức tỉnh của tôi, tôi chắc chắn sẽ rất tức giận.
Dù sao tôi vừa bị Cố Tuần khiến cho ủy khuất, tiếp theo Ninh Sơ lại show ân ái trước mặt tôi.
Đây không phải là không thèm để ý đến cảm nhận của tôi à?
Nhưng trên thực tế, trước đây Ninh Sơ quá thiếu thốn tình cảm, hiện tại được Ôn Tư Diên nâng trong lòng bàn tay, cô ấy chỉ muốn tất cả mọi người đều biết mặt tốt của Ôn Tư Diên.
Cô ấy không chỉ thể hiện tình cảm với tôi, mà là đang rải cẩu lương cho tôi một cách bừa bãi!
May thay, bây giờ tôi đối với Cố Tuần không có bất kỳ kỳ vọng nào.
Không, chính xác mà nói, là đối với cảm tình lẫn hôn nhân này đều không có chút nào kỳ vọng.
Tôi đồng ý gả cho Cố Tuần, chỉ là vì muốn thay đổi số mệnh của mình.
Trong trường hợp này, đối với mối quan hệ với Ninh Sơ và Ôn Tư Diên cần phải lợi dụng thật tốt.
Vì thế tôi sảng khoái đồng ý với đề nghị của Ninh Sơ: “Được, vậy làm phiền cậu với Ôn tổng rồi.”
Ninh Sơ: “Không phiền, cậu là bạn thân nhất của mình mà.”
“Cậu với Ôn tổng khi nào kết hôn vậy?”
Ninh Sơ bị câu hỏi của tôi nói cho sửng sốt, sau đó ngượng ngùng nói: “Sao đột nhiên lại nói như vậy? Mình còn chưa nghĩ tới…”
“Đến lúc phải suy nghĩ rồi, tốt nhất là nên kết hôn càng sớm càng tốt.”
Nếu không có nữ phụ độc ác cản đường, bọn họ đã có thể càng sớm tu thành chính quả rồi.
14.
Chiều hôm sau, mẹ gọi điện bảo tôi về nhà.
Mặc dù giọng điệu của bà ấy trên điện thoại không tốt nhưng tôi biết, do Ôn Tư Diên đã chào hỏi trước nên họ cũng sẽ không làm gì tôi cả.
Chỉ là, tôi vừa bước vào cửa đã thấy họ cùng với Tân An đang cười đùa.
Tân An, chính là đứa em gái kém tôi hai tuổi.
Bố mẹ tôi đặt tên nó là An vì muốn nó được bình an suốt đời.
Đừng giống như tôi, bị người bắt cóc.
Trên thực tế, lúc đầu con dâu mà nhà họ Cố muốn chính là Tân An.
Nhưng Tân An đã có người yêu, hắn ta đe dọa nếu ép gả cho nhà họ Cố, hắn liền sẽ cá chết lưới rách.
Trong lúc bố mẹ tôi cấp bách, đột nhiên nhớ ra tôi-người đã bị bắt cóc buôn bán nhiều năm.
Nói ra cũng thật trùng hợp, bên phía cảnh sát vừa phá được án một vụ bắt cóc, bóc tách lần ra manh mối liền điều tra được chuyện xảy ra năm xưa.
Sau đó, bố mẹ tôi liền tìm được tôi.
Trong cốt truyện gốc, tác giả giới thiệu về thân thế của tôi cũng không nhiều.
Chỉ nói bố mẹ tôi càng thiên vị em gái hơn, tôi ở trong gia đình lẫn hôn nhân đều không có được tình yêu như mong muốn, cho nên mới đố kỵ với cuộc sống hạnh phúc của Ninh Sơ.
Đố kỵ đến phát điên, đố kỵ đến mức hắc hóa!
Nhưng sau khi thức tỉnh, tôi cảm thấy toàn bộ mọi chuyện đều thật là nực cười.
Mỗi người đều có một định nghĩa về hạnh phúc không giống nhau, cuộc sống hạnh phúc của Ninh Sơ cũng không phải là cái tôi muốn có.
Tôi được biết nhà họ Tân và nhà họ Cố vừa mới hợp tác một dự án ở nước ngoài, đội ngũ vẫn đang thiếu người.
Vì vậy, tôi cùng bố mẹ nói, tôi muốn tham gia hạng mục này để rèn luyện.
Mẹ tôi vốn đang nắm tay Tân An ngắm bộ móng mới của nó, đột nhiên nghe tôi nói như vậy liền rất ngạc nhiên nhìn tôi một cái.
Sau đó bà ấy cười cười nói: “Con đi làm gì? Để người bên ngoài biết chúng ta đưa một cô gái cái gì cũng đều không biết gia nhập, chỉ thêm phần chê cười thôi.”
Bố tôi cũng nói: “Cho dù chúng ta có đồng ý thì nhà họ Cố cũng sẽ không đồng ý.”
“Về phía nhà họ Cố, con sẽ khiến họ đồng ý.”
Có lẽ vì giọng điệu của tôi quá mức chắc chắn, bố mẹ tôi đối với tôi cũng có cái nhìn khác so với trước.
Trong mắt họ, tôi vốn dĩ chỉ là đứa bị đẩy ra ngoài để đổi lấy lợi ích.
Nếu có thể có chỗ đứng trong nhà họ Cố, lại còn có tiếng nói, thế không phải là một điều tốt ư?
Vì vậy, bố tôi lập tức liền buông lỏng khẩu khí: “ Nếu nhà họ Cố đồng ý cho con tham gia dự án, vậy chúng ta cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Tôi gật đầu: “Vậy mọi người đợi tin tức của con.”
Lúc đứng dậy rời đi, Tân An hiếm hoi gọi một tiếng: “Chị.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị không định ở lại ăn tối à? Mặc dù trong nhà không có rượu hay đồ ăn ngon nhưng chắc chị sẽ không bận tâm đâu phải không?”
“Không cần, tôi còn có việc.”
Vì họ không chuẩn đồ ăn lẫn rượu, vậy nghĩa là căn bản họ không có nghĩ đến việc muốn giữ tôi ở lại ăn cơm.
Tân An mặc dù bề ngoài biểu hiện gọi tôi là chị, thực ra thì nó rất kháng cự việc tôi trở về nhà họ Tân.
Tôi cũng không muốn cùng nó tranh giành tình thương của bố mẹ, bởi vì tôi biết giành không nổi.
Tôi ấy à, chỉ muốn có được nhiều tiền hơn nữa.
Tương lai núi cao sông dài, vui vẻ tiêu dao tự tại