Sau Khi Thức Tỉnh, Nữ Phụ Độc Ác Chỉ Mê Tiền! - Chương 2
8.
Cố Tuần tức giận đến mức xé toạc chiếc cà vạt ném sang một bên.
Sau đó, anh ta nắm lấy tay tôi ấn ấn vào ngực lẫn bụng của anh ta.
Từng cơ bắp một rất rõ ràng, xúc cảm cũng rất tốt.
Mẹ nó! Tên khốn này đang dùng mỹ nam kế à?
“Anh, anh làm gì vậy?”
Tôi cố rút tay lại nhưng Cố Tuần không buông.
Anh ta cong môi cười nhẹ rồi từ từ tiến lại gần cho đến khi tôi bị kẹt giữa cửa xe lẫn ngực anh ta.
“Ở trước mặt tôi nói thích tên đàn ông khác, Tân Điềm, cô muốn chết à?”
Tư thế quá ám muội, vẻ mặt lẫn lời nói của anh ta đều quá ám muội.
Trong một khoảnh khắc, tôi chút nữa thì tưởng Cố Tuần đã thích tôi rồi.
Cho đến khi chuông điện thoại di động của anh tavang lên, tôi thấy dòng chữ trên màn hình chỉ có một chữ: “Tịnh”.
Thân mật biết bao nha.
Cố Tuần nhìn thoáng qua, nhưng thay vì nhận cuộc gọi, anh ta lại cúp máy.
Nhưng bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo, cười cười hỏi ngược lại: “Cố tổng không phải cũng thích người phụ nữ khác à?”.
Cố Tuần bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt.
Tôi nhân cơ hội đẩy anh ra và nhắc nhở: “Cố tổng đừng quên, chúng ta chỉ là hôn nhân kinh doanh mà thôi.”
Trong cốt truyện gốc, Cố Tuần một lần dùng câu này để khiến tôi cứng miệng.
Bây giờ đến lượt tôi đánh đòn phủ đầu!
Có điều hậu quả của việc làm này chính là mấy ngày tiếp theo Cố Tuần đều không cho tôi sắc mặt tốt.
Mãi đến sinh nhật Ninh Sơ, tôi mới hỏi anh ta có đi cùng không.
Cố Tuần lạnh lùng hỏi: “Tôi không đi cùng cô, cô định đi một mình à?”
“Không nha, tôi có thể tìm người khác.”
“Nam hay nữ?”
Tôi ném cho anh ta một cái nhìn trông như nhìn một kẻ ngốc.
Trong nháy mắt, sự im lặng chiến còn hơn cả lớn tiếng.
Cố Tuần bùng nổ: “Cô dám tìm tên đàn ông khác đi cùng? Cô tin hay không tôi báo cảnh sát!”
“…”
Anh ta bị bệnh à? Chuyện như thế này nếu báo cảnh sát, người mất mặt lớn nhất chính là anh ta!
Có điều nghe theo ý tứ của anh ta, đại khái là đồng ý cùng tôi đến dự sinh nhật của Ninh Sơ rồi.
Trong trường hợp này, tôi cũng không muốn cùng anh ta náo loạn quá căng.
Tôi nhanh chóng mỉm cười, nắm lấy tay anh ta nói: “Vậy đi thôi.”
Cố Tuần nhất thời không có phản ứng kịp, bị tôi kéo loạng choạng một bước.
Sau khi bước về phía trước, anh ta lại nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.
Sau đó, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
9.
Tiệc sinh nhật của Ninh Sơ, cảnh tượng rất hoành tráng.
Ôn Tư Diên thực sự rất sủng ái cô ấy.
Nhưng trong số những người đến, ngoại trừ tôi, bạn của Ninh Sơ, những người khác đều là bạn bè của nhà họ Ôn và Ôn Tư Diên.
Ninh Sơ đặc biệt mang Ôn Tư Diên tới chào đón chúng tôi.
Lúc hai người đàn ông bắt tay nhau, Cố Tuần không nhanh không chậm nói: “Ôn tổng thật sự có mị lực.”
Ôn Tư Diên: “?”
Ninh Sơ cũng khó hiểu nhìn tôi.
Còn tôi chợt nhớ ra ngày đó tôi đã tùy tiện nói rằng mình thích Ôn Tư Diên.
Tên đàn ông này… không phải muốn gây chuyện trong ngày hôm nay đấy chứ?
Tôi mỉm cười xin lỗi Ninh Sơ lẫn Ôn Tư Diên, sau đó lặng lẽ nhéo eo Cố Tuần.
Cố Tuần lập tức quay lại trừng mắt nhìn tôi.
Cũng may lúc này có người tới nói chuyện với Ninh Sơ lẫn Ôn Tư Diên, tôi vội vàng dẫn Cố Tuần đến một góc vắng vẻ.
“Anh đang làm gì vậy? Không phải nói hôm nay phải phối hợp cùng tôi sao?”
Cố Tuần cười nói: “Phối hợp như nào? Ôm cô giống như Ôn Tư Diên ôm Ninh Sơ trong vòng tay à? Hay là gọi cô là…vợ?”.
Chữ cuối làm tôi nổi hết cả da gà.
Tôi không nói nên lời nhưng cũng không biết giải thích thế nào.
Điều khiến tôi càng phiền muộn hơn là bộ dạng Cố Tuần trông như đang ghen tị.
Nhưng giữa hai chúng tôi, ghen cái gì mà tị?
Im lặng mấy giây, cách đó không xa liền có người gọi Cố Tuần.
Có thể là đối tác làm ăn, Cố Tuần mặc dù có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn nể mặt mà qua đó trò chuyện.
Đến lúc quay đầu lại thì phát hiện tôi đã chạy đến chỗ Ninh Sơ.
Còn may Ôn Tư Diên cũng rời đi rồi, bằng không anh ta lại cố ý cho rằng tôi muốn bám lấy Ôn Tư Diên mất.
10.
Ninh Sơ nói với tôi, ban đầu cô ấy muốn mời những người thân và bạn bè khác.
Nhưng Ôn gia địa vị quá cao, cô ấy sợ mời người khác tới bọn họ ngược lại lại không được thoải mái.
Tôi mỉm cười gật đầu, đổi chủ đề, muốn cùng cô ấy nói về kế hoạch nghề nghiệp.
Trước đây hai chúng tôi không có bối cảnh cũng không có vốn, tìm không được công việc nên chỉ có thể làm phục vụ ở KTV.
Bây giờ tôi trở về gia đình giàu có, cô ấy cũng có Ôn Tư Diên làm chỗ dựa, nếu muốn làm nên sự nghiệp có thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Vậy mà Ninh Sơ lại trịnh trọng nói: “Mình hiện tại không có kế hoạch gì, chỉ muốn ở bên cạnh A Diên, anh ấy mắc chứng rối loạn giấc ngủ, chỉ khi có mình ở bên, anh ấy mới ngủ ngon giấc được.”
“…”
Là tôi ngây thơ…
Ban đầu tôi nghĩ rằng một chủ đề nghiêm túc như lên kế hoạch nghề nghiệp, liền sẽ không liên quan tới việc khoe khoang ân ái.
Kết quả vẫn là ăn ngập mồm cơm chó.
Càng đáng sợ nữa là, sau khi Ôn Tư Diên cùng người khác trò chuyện xong, liền bước qua đây.
Anh ta vòng tay qua eo Ninh Sơ, âm thanh ấm áp nói: “Có phải hay không đứng mệt rồi?”
Ninh Sơ cười cười lắc đầu: “Không mệt, anh vì em làm nhiều như vậy, anh mới càng vất vả.”
Ôn Tư Diên: “Chỉ cần bảo bối vui là được..”
“…”
Đủ rồi!
Mệnh của nữ phụ độc ác không phải là mệnh à?
Tại sao lại cứ phải đứng trước mặt tôi thể hiện tình cảm?
Tôi quay người định rời đi nhưng suýt thì đụng phải ai đó.
Là nam phụ ác độc Chu Thành Vũ!
Hắn ta thích Ninh Sơ, muốn hoành đao đoạt ái.
Chỉ đáng tiếc, thực lực của hắn ta không bằng Ôn Tư Diên, liền kéo theo tôi cùng hắn làm chuyện xấu.
Trong cốt truyện gốc, tôi với hắn ta không chỉ cùng nhau làm nhiều chuyện xấu mà còn khiến mọi người còn lầm tưởng rằng tôi cùng hắn ta có một chân!
Vì vậy trong lúc hắn ta mỉm cười muốn giới thiệu bản thân với tôi, tôi vô thức liền muốn tránh xa hắn ta.
Nhưng Ninh Sơ lúc này không biết bộ mặt thật của Chu Thành Vũ, cô ấy còn cảm thấy con người của Chu Thành Vũ cũng không tồi.
Trong lúc nói còn nháy mắt với tôi.
Ý tứ rất rõ ràng: Cố Tuần đối xử với tôi không tốt, tôi có thể tìm nhà tiếp theo.
Tôi:”……”
Liền tính là muốn tìm nhà mới cũng không thể tìm một gã mặt người dạ thú như Chu Thành Vũ, phải không?
Nhưng Chu Thành Vũ lại đề xuất muốn thêm WeChat.
Tôi đang định mở mắt nói dối, nói điện thoại của tôi hết pin rồi.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau rồi kéo tôi lại.
Tôi va vào cơ ngực, nhăn mặt lại vì đau.
Là Cố Tuần
Anh ta vòng tay qua eo tôi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Thành Ngọc, hỏi: “Làm cái gì vậy? Trước mặt mọi người định đục góc tường à?”.
11.
Nhà họ Chu trong giới tuy rằng không phải long đầu đại lão (*ông chủ lớn), nhưng cũng có tên có tuổi.
Trên thương trường hai nhà cũng có hợp tác làm ăn với nhau, cho nên Chu Thành Vũ đối với Cố Tuần cũng không có sợ hãi.
Hắn ta thậm chí còn cảm thấy rằng ngay cả khi hắn đục tường trước mặt mọi người, Cố Tuần cũng sẽ không xé rách mặt với hắn.
Một mặt cần coi trọng giao tình của hai nhà, một mặt nữa là mọi người đều biết người Cố Tuần yêu chính là Tống Tịnh.
Tôi được tính là thứ gì?
Chỉ là một người được nhà họ Tân tìm về để đổi lấy lợi ích hôn nhân, một kẻ nghèo đáng thương bị chồng ghét bỏ.
Sau khi thức tỉnh, tôi cũng đã nghĩ qua, sau khi bị nhà họ Tân nhận trở về, sẽ không đồng ý gả cho Cố Tuần.
Nhưng khi đến nhà họ Tân mới nhận ra, tôi không hề có lựa chọn.
Hoặc quay trở lại tiếp tục sống cuộc sống khốn khổ hoặc là nghe theo sự sắp đặt của nhà Tân đó là gả vào nhà họ Cố.
Vậy nên, Cố Tuần làm sao có khả năng vì tôi mà cùng người khác phát sinh mâu thuẫn chứ?
Điều quan trọng nhất là hiện trường có rất nhiều người đang theo dõi, lỡ như tin tức truyền đến tai Tống Tịnh, Tống Tinh tức giận lên thì phải làm sao?
Chu Thành Vũ trong lòng nhất định cũng nghĩ như vậy, còn cười quái gở: “Cố tổng lửa giận sao lại lớn như vậy? Tôi chỉ là cùng bà Cố trao đổi phương thức liên hệ, làm sao lại có chuyện đục góc tường chứ.”
Cố Tuần: “Cút.”
Lời nói dứt khoát gọn gàng lại còn không hề lưu lại chút mặt mũi cho người ta như vậy khiến mọi người có mặt đều sốc.
Tôi cũng bị sốc.
Chu Thành Vũ không nể nang gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Tuần, tôi đã cho anh đủ mặt mũi phải không?”.
Cố Tuần nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ quay người lại hỏi tôi: “Có muốn đưa phương thức liên lạc cho cậu ta?”
Trông như thể anh ta sẽ giết tôi ngay tại chỗ nếu tôi dám gật đầu.
Bộ dạng này, giống như chỉ cần tôi gật đầu, anh ta liền có thể tại chỗ giết chết tôi.
Có điều tôi vốn dĩ cũng không muốn cùng Chu Thành Vũ trao đổi phương thức liên hệ, vì vậy lắc lắc đầu.
Sắc mặt Cố Tuần dịu lại, sau đó anh ta đối với Ôn Tư Diên nói: “Con thú này không chỉ đục tường nhà tôi, mà còn muốn đục tường của cả cậu nữa, bản thân cậu chú ý chút đi.”
Vừa dứt lời, anh ta cũng không quan tâm đến vẻ mặt của những người có mặt, liền kéo tôi rời đi.
Anh ta cao lại có đôi chân dài, tôi còn đeo giày cao gót, đi theo một đoạn lúc sau, vẫn là đứng không vững, chân liền bị bong gân.
Tôi đau đến mức mắng người: “Anh có bệnh à! Chu Thành Vũ chọc tức anh, anh đi mà đánh hắn! Cùng tôi giận dữ làm gì!”
Cố Tuần quay đầu trừng mắt nhìn tôi.
Anh ta không quan tâm đến chân tôi, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nếu hôm nay tôi không ở đây, cô có thêm WeChat với Chu Thành Vũ không?”
“Không.”
Ngay khi Cố Tuần khóe miệng sắp nhếch lên, tôi lại nói thêm: “Chu Thành Vũ không gặm được, nhưng thiếu gia nhà họ Giang trông cũng không tồi.”
“Tân Điềm!!!” Cố Tuần tức giận, nhìn như muốn ăn thịt người.
Còn tôi thì bày ra vẻ mặt vô tội.
Anh ta chắc có lẽ đã quên, vừa mới đến bữa tiệc, Tống Tịnh liền gửi cho anh ta một tin nhắn, muốn tối nay anh ta qua đó.
Tôi thấy rõ ràng anh ta đã trả lời: [Được.]
Vì vậy nha, trong lòng nghĩ đến người phụ nữ khác thì đừng có ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt.
Tôi nói Cố Tuần: “Anh có việc bận thì đi trước đi, tôi tự bắt xe về”
Sắc mặt Cố Tuần so với màn đêm còn đen hơn.
Anh ta đưa tôi lên xe, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tống Tịnh lại gửi cho anh ta một tin nhắn khác, nhưng anh ta không trả lời nên Tống Tịnh liền gọi điện đến.
Cố Tuần nghe điện thoại, nói với Tống Tịnh rằng đang trên đường đến bệnh viện.
Tống Tịnh lập tức lo lắng: “Sao vậy? Là uống nhiều hay xảy ra chuyện gì rồi?”.
Cố Tuần nhìn xuống chân tôi rồi nói: “Là người khác bị thương, không phải anh.”
Người khác…
Haha
Tôi cố ý mỉm cười, nghiêng người về phía anh ta, mở miệng hỏi: “Chồng, người khác là ai nha?”.
Cố Tuần có lẽ sợ tôi phát ra tiếng bị Tống Tịnh nghe được liền vội vã cúp điện thoại.
Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Lòng can đảm của anh cũng quá nhỏ rồi, tôi đã nói rồi, chỉ cần anh bỏ tiền phí bịt miệng, tôi có thể giúp các người che giấu mọi chuyện.”
Cố Tuần: “…”