Sau Khi Thay Đổi Vận Mệnh Nam Nữ Chính, Tôi Phất Lên Rồi - Chương 3
Ngày hôm đó, tôi hiếm khi ở nhà, quản gia đột nhiên kích động chạy vào, nói là cậu chủ và mợ chủ về rồi.
Tôi vừa ra ngoài đã thấy nam nữ chính đen như cục than, mỗi người bế một đứa bé đứng trước mặt tôi.
Bên cạnh bọn họ còn có một người trẻ tuổi khỏe mạnh.
Chính là trúc mã của nữ chính và nữ phụ, Chu Uẩn.
Hóa ra, ngày đó, sau khi nam nữ chính rơi xuống biển đã bị trôi đến một hoang đảo, lại còn mất trí nhớ.
Sau đó là Chu Uẩn trong lúc vô tình phát hiện ra họ trên hoang đảo rồi đưa họ về.
Không thể không nói, mạng nam nữ chính thật cứng, ngã xuống núi, nhảy xuống biển, mất trí nhớ, lưu lạc đảo hoang mà cũng không chết, lại còn sinh được một cặp song sinh.
Tôi thấy họ thì rất vui, dù sao họ về tôi mới có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống để kiếm tiền.
Tôi luôn miệng nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Nữ chính Vân Vân đưa con gái cho trúc mã rồi chạy đến trước mặt tôi: “Mẹ, mẹ gầy đi nhiều quá. Trong khoảng thời gian này chắc mẹ đã rất lo lắng cho tụi con rồi.”
Lời này khiến tôi hơi chột dạ.
Một năm nay tôi không cần bận rộn làm nhiệm vụ, của ngon vật lạ gì trên thế giới cũng ăn một lần, tăng một lúc năm cân, hôm qua vừa cân lại, đây là thật.
Chu Uẩn hừ lạnh một tiếng: “Vân Vân, em nghĩ nhiều rồi, bác gái ăn ngon ngủ kĩ, có tinh thần hơn trước không ít.”
Tôi trừng mắt nhìn Chu Uẩn, bớt mồm đi.
Vân Vân nhìn lại, tôi đúng là béo lên thật.
Nhưng nữ chính rất có hảo cảm với tôi, dù sao lần nào bị người ta đổ tội cho, khi hết đường chối cãi, tôi đều ra tay giúp cô ta.
Lúc này cô ta phản bác: “Anh hiểu gì chứ, mẹ nhất định quá đau lòng nên mới biến bi phẫn thành sự thèm ăn.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Nam chính Cố Bắc Minh cũng đi lên trước: “Mẹ, thời gian con không ở đây chắc mẹ rất đau buồn. Là con bất hiếu, khiến mẹ lo lắng rồi.”
Vừa dứt lời, tám người mẫu nam bước ra từ phòng giải trí, người sau đẹp trai hơn người trước, dáng dấp cũng rất đẹp.
“Chị Hứa, chúng ta còn chơi nữa không?”
Cố Bắc Minh thấy những người mẫu nam kia thì đen mặt: “Mẹ, họ là ai? Mọi người đang chơi gì vậy?”
Vẻ mặt tôi không chút thay đổi: “À, không phải là hai đứa rơi xuống biển không rõ sống chết sao. Mẹ đau lòng quá nên tìm họ đánh mạt chược và nói chuyện. Mấy đứa nhỏ này rất dẻo miệng, tâm trạng của mẹ cũng tốt hơn.”
Lúc này sắc mặt Cố Bắc Minh mới tươi tỉnh hơn.
Chu Uẩn thì ngược lại, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Cháu thấy dì rất vui mới đúng.”
Thằng nhãi Chu Uẩn này phiền muốn chết.
Đều là thanh mai cả, nữ phụ Liễu Như Yên sống không tốt còn anh ta lại mắt nhắm mắt mở.
Vân Vân sống không tốt, con chó đi ngang qua anh ta cũng muốn đá cho hai cái.
Tôi không nổi điên thì nghĩ tôi dễ bắt nạt à?
“Cậu nói đúng, con trai và con dâu tôi xảy ra chuyện, tôi không nên ăn uống, không nên cố gắng vượt qua nỗi buồn, tôi nên chết đi mới phải.”
Nói rồi tôi lao ra lan can.
Sắc mặt Chu Uẩn thay đổi, vội vàng ngăn tôi lại: “Dì, ý cháu không phải vậy.”
“Vậy ý cậu là gì? Không phải cậu muốn thấy tôi không ổn sao? Trên thế giới này chỉ có Vân Vân của cậu là quan trọng thôi đúng không?”
“Dì, dì đừng nói lung tung, cháu chỉ xem Vân Vân như em gái thôi.”
“Chỉ như em gái thôi sao? Nhưng mà tôi nghe bạn gái cậu phàn nàn cậu nằm mơ cũng gọi tên Vân Vân đấy.”
Sắc mặt Cố Bắc Minh đen như đít nồi: “Chu Uẩn, lời mẹ tôi nói là thật sao?”
“Tôi…” Chu Uẩn có hơi chột dạ, lắp bắp nói: “Hôm đó tôi uống say, hơi choáng váng nên mới ăn nói lung tung.”
Cố Bắc Minh cười lạnh: “Cậu thấy tôi có giống đứa ngốc không?”
Lần này thì hay rồi, đổi thành Chu Uẩn hết đường chối cãi.
Tôi chỉ có một câu thôi, đáng đời.
11.
Bây giờ nam nữ chính đã quay về, tình cảm còn tốt hơn trước nhiều, sự nghiệp của bạn thân cũng đã vào quỹ đạo.
Khi tôi thấy nhiệm vụ của mình và bạn thân sắp có thể hoàn thành, Cố Bắc Minh và Chu Uẩn lại bắt đầu phát điên.
Cố Bắc Minh đổ chuyện mình bị rơi xuống biển lên đầu bạn thân, bắt đầu không ngừng trả thù cô ấy.
Chu Uẩn cũng vì nữ chính mà bênh vực kẻ yếu.
Hai người họ bắt tay với nhau, sự nghiệp của bạn thân đứng trên bờ vực, nhiệm vụ của cô ấy cũng sắp thất bại.
12.
Bạn thân như con ruồi không đầu đi đi lại lại trước mặt tôi.
“Không phải do nam chính đắc tội với người khác nên mình mới bị bắt cóc sao? Anh ta còn chọn nữ chính để bọn bắt cóc vứt mình xuống biển nữa đấy. Mình không trách anh ta thì thôi, anh ta còn trách ngược lại mình là thế nào?”
“Đúng, đúng là lúc đầu mình đề nghị bọn bắt cóc dùng nam chính đổi nữ chính, nhưng việc này anh ta cũng đồng ý mà.”
“Còn nữ chính nữa, với đề nghị của mình, cô ta đồng ý là được cứu rồi, là cô ta muốn chơi trò anh nhảy em nhảy với nam chính nên mới rơi xuống biển mà? Mình đến tìm nữ chính nhờ giúp, không ngờ cô ta lại nói với mình, tất cả là do mình gieo gió gặt bão.”
“Cả tên thần kinh Chu Uẩn nữa, mình chịu khổ anh ta làm như không thấy, nữ chính tự tìm đường chết thì lại báo lên đầu mình. Liễu Như Yên không hắc hóa thì ai hắc hóa nữa?”
Bạn thân tức phát điên.
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy vốn đã đến 80%.
Theo tính toán của cô ấy, cô ấy ở thế giới này nghỉ ngơi hai tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ, quay về thế giới cũ.
Bị nam chính và nam phụ xen vào, tiến độ nhiệm vụ đã tụt xuống còn 30%.
Cứ tiếp tục như vậy, tụt xuống 0% cũng là chuyện sớm muộn.
Tôi từng đến khuyên nam chính, nhưng sau khi nam chính như điên mở ra chế độ Long Ngạo Thiên (1) thì ai cũng không ngăn được.
(1) là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối…
Đã rét vì lạnh lại còn giá vì sương, Liễu Như Yên càng có nguy cơ sụp đổ hơn.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ bị phong sát mất. Mình bị phong sát, nhiệm vụ sẽ hoàn toàn thất bại.” Bạn thân gào lên: “Mình chết thì đôi vợ chồng điên đó cũng đừng hòng sống, hôm nay mình đi luộc chín bọn họ!”
Tôi đứng trước mặt cô ấy: “Bình tĩnh lại.”
Liễu Như Yên lớn lên từ nhỏ với tôi, nhìn dáng vẻ này của tôi đã biết tôi có cách: “Cậu có cách rồi?”
Tôi gật đầu: “Chúng ta có thể đi tìm viện trợ từ bên ngoài!”
“Viện trợ từ bên ngoài?”
“Đúng vậy!”
Nhân vật phản diện lớn nhất trong sách, Hứa Ngôn.
Người này rất có năng khiếu trong lĩnh vực làm ăn, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, công ty cũng nhanh chóng trở nên lớn mạnh.
Trước kia nữ chính từng thực tập ở công ty Hứa Ngôn một thời gian, thường xuyên nhắc đến người này với nam chính, hay khen Hứa Ngôn xuất sắc tài giỏi.
Nam chính ghen, phái người trộm tài liệu mật của công ty Hứa Ngôn, khiến công ty của anh phá sản.
Sau khi nữ chính biết lại ngọt ngào cười, nói đúng một câu: “Anh Bắc Minh, sao ai anh cũng ghen hết vậy.”
Không chút áy náy với Hứa Ngôn.
Sau đó Hứa Ngôn hắc hóa, lại lần nữa gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, biến công ty trở nên lớn mạnh, trả thù đôi vợ chồng điên này.
Vì có ánh sáng nhân vật chính nên Hứa Ngôn thiếu chút nữa đã khiến nam chính phá sản.
Tôi đi gặp Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn lúc này đã lần nữa lập nghiệp thành công.
Chỉ là muốn đối đầu với nam chính và Chu Uẩn vẫn hơi quá sức.
Tôi nói rõ lí do mình đến, hi vọng anh ta có thể khiến công ty của Cố Bắc Minh và Chu Uẩn phá sản, sau đó đứng sau nâng đỡ nữ phụ.
Còn tôi sẽ giúp anh ta một tay.
Hứa Ngôn nghi ngờ nhiều tôi: “Cố Bắc Minh là con của dì.”
“Cũng vì là con của tôi nên tôi mới muốn làm thế. Cậu cũng biết chuyện nó bị bắt cóc đấy. Nó quá kiêu ngạo, đi đâu cũng kiêu căng phách lối, đắc tội với nhiều người nên mới dẫn đến chuyện bị bắt cóc.” Tôi thở dài một cái: “Bây giờ tôi chỉ hi vọng nó có thể yên ổn sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc.”
Hứa Ngôn vẫn nghi ngờ như cũ: “Thật sao?”
Tôi thở dài: “Được rồi, cậu đã hỏi như vậy thì tôi cũng không nói dối cậu nữa. Thật ra tôi yêu Liễu Như Yên. Vì cô ấy, tôi nguyện ý đối đầu với cả thế giới.”
“Em biết mà, em không nhìn nhầm người.”
Bạn thân dựa vào vai tôi, bắt đầu nhỏ giọng khóc lóc.
Vẻ mặt Hứa Ngôn cứng lại, nhưng thái độ lại chân thành chúc phúc: “Khó trách dì muốn nâng đỡ cô ấy.”
Lúc này hệ thống lại bùng nổ: [Không được đâu kí chủ! Cô khiến nam chính phá sản thì sao nam nữ chính có thể hạnh phúc sống một đời được?]
Tôi thản nhiên: “Sao lại không thể HE được, cậu quên rồi sao, nữ chính có mong muốn sống một cuộc sống bình thường. Lúc trước cô ta từng nói, nếu như nam chính không phải tổng giám đốc bá đạo thì tốt rồi, công việc sẽ không nhiều như vậy, sẽ không có nhiều phụ nữ vây quanh, cũng sẽ không gặp nhiều nguy hiểm. Hai người bọn họ ở bên nhau một đời, mặc dù cơm rau dưa nhưng cũng có thể bình an sống hết đời.”
“Hệ thống, cậu đó, cậu quá nông cạn. Nữ chính người ta theo đuổi là tinh thần, cậu cứ dừng lại ở khúc vật chất làm gì nữa.”
Hệ thống sửng sốt một lúc mới nói: [Hình như cô nói cũng có lý.]
Xử lý xong hệ thống, tôi bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc với Hứa Ngôn làm thế nào để đạp đổ công ty của nam chính.
Đương nhiên cũng không thể buông tha cho Chu Uẩn.
Hứa Ngôn cần tiền để mở rộng công ty, tôi có!
Hứa Ngôn cần biết hành động của nam chính, chuyện này cũng đơn giản.
Dù sao lúc trước vì muốn phòng Liễu Như Yên hại nữ chính nên tôi đã lắp camera ở khắp ngóc ngách trong công ty nam chính.
Sau nửa tiếng bàn bạc, Hứa Ngôn cam kết với tôi, trong vòng nửa năm sẽ khiến công ty của Cố Bắc Minh và Chu Uẩn phá sản, đồng thời cũng sẽ nâng đỡ Liễu Như Yên.
Sau khi thành công, anh ta sẽ không tìm nam nữ chính gây chuyện, để bọn họ sống cuộc sống cơm rau dưa hạnh phúc của mình.
Theo lời của Hứa Ngôn, anh ta hi vọng nam nữ chính buộc chặt lấy nhau, đừng đi gây họa cho người khác nữa.
13.
Nửa năm nhanh chóng trôi qua.
Trong nửa năm này, nam chính phá sản, nữ chính không rời không bỏ, tình cảm của hai người còn tốt hơn trước.
Còn Chu Uẩn lại không may mắn như vậy.
Trước đó nữ chính thiếu chút nữa bị tai nạn xe cộ, là Chu Uẩn đẩy cô ta ra.
Nữ chính không có chuyện gì, Chu Uẩn lại bị đâm bay ra ngoài.
Nữ chính lúc đó khóc lóc gào thét, cầu xin bác sĩ cứu anh ta.
Cuối cùng Chu Uẩn được cứu sống, nhưng phải cưa một bên chân, nữ chính lại khóc lớn.
Bạn thân nghe được chuyện này thì buồn cười: “Lúc trước nữ phụ bị bố mẹ nuôi đánh cho cả người đầy thương tích, chân cũng gãy, nữ chính không rơi lấy một giọt nước mắt, còn nói nữ phụ nhịn một chút, dù sao cũng không chết được. Bây giờ Chu Uẩn xảy ra chuyện, cô ta lại khóc to nhất.”
Tôi gật đầu: “Chỉ có thể nói, nữ phụ Liễu Như Yên hắc hóa là có nguyên nhân.”
14.
Lễ trao giải phim điện ảnh diễn ra, bạn thân lấy được danh hiệu ảnh hậu, xem như giúp nữ phụ nghịch tập thành công.
Sau mười hai giờ, cô ấy sẽ rời khỏi cơ thể Liễu Như Yên, quay về thế giới thật.
Bạn thân lo lắng hỏi tôi: “Triệu Du, mình sắp quay về rồi. Nam nữ chính bây giờ đã phát hiện ra chuyện cậu làm, đã cắt đứt quan hệ với cậu, nhiệm vụ của cậu có thể hoàn thành được không?”
“Có thể, mình đoán chắc khoảng hai ngày nữa mình cũng có thể quay về thế giới thật.”
Bây giờ nam chính đã phá sản, từ tổng giám đốc bá đạo biến thành người làm công ăn lương, không có thời gian, không có sức lực, càng không có tiền để đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ chính cũng đạt được mong ước sống một cuộc sống bình dị hạnh phúc với nam chính.
Hai ngày nữa nam nữ chính sẽ tổ chức hôn lễ bù.
Chờ hôn lễ kết thúc, hệ thống sẽ quyết định nam nữ chính đã có kết thúc đẹp, tôi có thể về thế giới thật.
Đương nhiên hệ thống sẽ ban thưởng cho tôi, tôi có thể vui sướng làm phú bà nhỏ của mình.
Bạn thân vẫn hơi lo lắng: “Cậu quay về, mẹ nam chính cũng tỉnh táo lại, có khi nào sẽ giúp nam chính Đông Sơn tái khởi không. Lỡ như nam chính có tiền rồi lại chơi trò ngược tâm với nữ chính thì cậu có bị gọi đi làm nhiệm vụ nữa không?”
“Vấn đề này hệ thống đã suy nghĩ rồi. Nó sẽ để mẹ nam chính thức tỉnh, mẹ nam chính thấy kết cục trong sách, đương nhiên sẽ không giúp nam chính.”
Kết cục của mẹ nam chính ở trong sách, nhờ có đôi vợ chồng điên này mà cũng rất tệ.
Bây giờ mẹ nam chính đã hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh bi thảm như trong sách, cũng không còn bị quấn vào chuyện của nam nữ chính nữa, bà ấy có quyền sống cuộc sống của mình.
Bà ấy là người thông minh, chắc chắn biết nên chọn thế nào.
Mấy tiếng sau, bạn thân rời đi, ý thức của nữ phụ Liễu Như Yên lại lần nữa quay lại với thân thể mình.
Nữ phụ Liễu Như Yên đặc biệt đến gặp tôi: “Cảm ơn cô, cả bạn cô nữa, cảm ơn hai người đã giúp tôi thoát khỏi vận mệnh bi thảm, cảm ơn đã giúp tôi được sống cuộc sống của mình.”
Tôi nhìn đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cô ấy, mỉm cười nói: “Sau này là do bản thân cô rồi.”
Liễu Như Yên cong miệng cười: “Được, tôi sẽ không phụ lòng tốt của các cô, sẽ không để ai có thể điều khiển cuộc sống của mình, tôi sẽ sống thật tốt.”
Ba ngày sau, nam nữ chính cử hành hôn lễ.
m thanh máy móc trong đầu tôi vang lên.
[Nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành kết toán ban thưởng…]
[Chúc mừng kí chủ nhận được cuộc sống mới.]
[Ký chủ giúp nam nữ chính hóa giải hiểu lầm một trăm hai mươi lần, nhận được một tỷ hai ngàn vạn, tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cô, xin hãy xác nhận.]
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về với cơ thể của mình.
15.
Tôi vừa quay về cơ thể chưa được bao lâu, quản lý Lưu đã gọi điện thoại đến: “Triệu Du, mấy giờ rồi mà cô còn chưa đến đi làm? Cô có còn cần công việc này nữa không hả!”
Tôi mạnh mẽ trả lời: “Bà đây nghỉ việc!”
Công việc này lương vừa thấp lại còn vừa xa nhà, vẫn nên nghỉ thì hơn, ai thích làm thì làm, dù sao tôi không làm!
Tôi nhanh chóng đi tìm bạn thân, chia một nửa phần thưởng của hệ thống cho cô ấy.
Dù sao không có sự phối hợp của cô ấy thì tôi cũng không nhận được nhiều đến thế.
Sau khi nghỉ việc, chúng tôi cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
Haiz, có tiền đúng là tốt thật!
[Hết]