Sau Khi Thay Đổi Vận Mệnh Nam Nữ Chính, Tôi Phất Lên Rồi - Chương 1
1.
Nam nữ chính lại nổi điên.
Trong bữa tiệc, nữ phụ ác độc nói rằng nữ chính đẩy cô ta xuống bể bơi.
Nam chính đơn phương trách mắng nữ chính một trận, cuối cùng anh ta hỏi nữ chính: “Em còn gì để nói nữa không?”
Nữ chính ngạc nhiên không nói nên lời.
Một lúc lâu sau mới nói một câu: “Em không muốn nói gì nữa.”
Tôi nhìn cảnh này, chỉ có thể cảm thán không hổ là nữ chính không biết ăn nói trong truyện.
Xung quanh bể bơi đầy camera, cô ta không thể nói họ xem video chứng minh bản thân trong sạch được sao?
Lúc này nữ phụ độc ác đã được nam chính cứu lên.
Cô ta dựa vào người nam chính, vẻ mặt vô tội nói: “Em tin chị không cố ý, anh đừng trách chị ấy.”
Nam chính nhìn nữ chính với ánh mắt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Em nhảy xuống đền tội với Yên Yên đi, xem như một lần nhảy trả một lần ngã.”
Vẻ mặt nữ chính thất vọng: “Người thiếu niên ngày trước em yêu căn bản đã chết rồi.”
Nói rồi cô ta muốn nhảy xuống.
Đúng lúc này, tôi xuyên thành mẹ nam chính xông ra mở video trên điện thoại lên: “Nó có lời muốn nói.”
2.
Trong video quay lại được rõ cảnh nữ phụ tự nhảy xuống bể bơi.
Vẻ mặt nam chính kinh ngạc: “Vân Vân, sao em không giải thích với anh?”
Nữ chính mạnh mẽ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em nghĩ rằng, với nhiều năm tình cảm của chúng ta như vậy anh sẽ tin tưởng em không điều kiện.”
Tôi nói này nữ chính, cô thấy nam chính giống người có đầu óc lắm sao?
Đúng lúc này, trong đầu tôi vang lên âm thanh máy móc nhắc nhở.
[Hóa giải hiểu lầm của nam nữ chính thành công, chúc mừng kí chủ nhận được một trăm vạn tiền thưởng.]
Phải biết rằng trong sách, nữ chính nhảy xuống bể bơi rồi sinh non, sau đó là mười vạn chữ ngược nam ngược nữ.
Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, tôi cười không ngậm được miệng.
Tại sao tôi lại đột nhiên bị trói buộc với hệ thống này phải nói từ ba ngày trước.
3.
Sau khi đột tử vì tăng ca, tôi xuyên thành mẹ nam chính tiểu thuyết ngược.
Trong đầu có thêm một thứ gọi là hệ thống.
Nó nói với tôi, vì nam chính trong truyện không có não, nữ chính không biết nói chuyện nên bị nữ phụ ác độc xoay vòng đùa giỡn.
Oán khí của độc giả quá sâu, thế giới trong sách trên bờ sụp đổ.
Thế là nó tìm đến tôi, hi vọng tôi có thể thay đổi cốt truyện, tiêu trừ oán khí của các độc giả, giữ gìn hòa bình của thế giới trong sách.
Lúc đó tôi đã hỏi: “Giúp cậu thì tôi được lợi gì?”
Hệ thống trả lời: [Cô có thể sống lại ở thế giới thật, sao, cảm động không?]
Tôi nghĩ đến cuộc sống tăng ca ngày đêm không hồi kết một mình, tiền kiếm được cũng chỉ có ba cọc ba đồng, ở phòng thuê nhỏ bằng lỗ mũi, ăn đủ thứ đồ không dinh dưỡng, lại còn nghe sếp mắng.
Nhìn lại bản thân ở hiện tại, ở penthouse rộng hơn nghìn mét, ăn đồ nhập khẩu cao cấp, còn có tám người giúp việc xoay quanh mình, giá trị cảm xúc của tôi tăng lên đỉnh điểm.
Về chuyện tiền bạc thì lại càng không thiếu.
“Tôi cũng không quá muốn quay về chịu khổ.”
Hệ thống im lặng.
Tôi tiếp tục nói: “Hệ thống, chắc cậu cũng không muốn thế giới trong sạch sụp đổ đâu nhỉ.”
Hệ thống vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, nó nói với tôi, mỗi lần tôi hóa giải hiểu lầm giữa nam nữ chính, ngăn cản được việc bọn họ ngược nhau qua lại thì có thể nhận được một trăm vạn.
Tôi nhớ lại kịch bản trong sách, quyển sách này có tổng hai trăm vạn chữ, ngược hết một trăm hai mươi vạn.
Bạn cho rằng tám mươi vạn còn lại là cuộc sống ngọt ngào ngày thường của nam nữ chính sao?
Không phải, là ngoại truyện của nam nữ phụ!
Tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể dựa vào kịch bản trong sách mà trở thành phú bà.
Thế là tôi sảng khoái đồng ý với yêu cầu của hệ thống.
Cho nên mới có cảnh tôi lao ra chứng minh trong sạch cho nữ chính.
Lúc đọc sách, tôi thấy phiền gần chết với chuyện nữ chính không biết nói chuyện.
Mà lúc này tôi chỉ muốn nói, cô cứ tiếp tục làm một người nhạt nhẽo không biết nói chuyện đi.
Hạnh phúc của cô và nam chính, cứ để bà đây bảo vệ!
4.
Nữ phụ ác độc thấy chuyện sắp bại lộ thì lấy cớ mình uống say, không nhớ rõ chuyện vừa rồi nên mới hiểu lầm nữ chính, sau đó lại giả vờ ngất.
Nam chính nhìn nữ phụ ngất xỉu trong ngực mình, khẽ thở dài: “Yên Yên là cô gái tốt, anh tin cô ấy không cố ý.”
Nam chính chính là như vậy, hào phóng với nữ phụ, nghiêm khắc với nữ chính.
Nữ chính buồn bã cười: “Chẳng lẽ em trong mắt anh lại là người phụ nữ ác độc như vậy?”
Nam chính: “Anh không có ý đó.”
Nữ chính: “Vậy ý anh là gì?”
Nam chính: “Anh…”
Bây giờ thì hay rồi, biến thành nam chính hết đường chối cãi.
m thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa vang lên: [Hiện tại tâm trạng nữ chính đang dao động lớn, có khả năng sinh non.]
“Ý của cậu là?”
[Mau giúp nam nữ chính giảng hòa, nếu không nam nữ chính có khả năng sẽ lại bắt đầu đi vào kịch bản ngược.]
Giúp nam nữ chính giảng hòa? Chuyện này đơn giản!
Lúc này tôi nhảy thẳng lên cho nam chính hai bạt tai.
Nam chính kinh ngạc: “Mẹ, mẹ đánh con?”
Tôi lại tát cho anh ta hai phát nữa: “Mẹ đánh đứa bất hiếu như mày đấy. Con dám bắt nạt Vân Vân này, con dám bắt nạt Vân Vân này!”
Hệ thống: [Đánh hai cái là đủ rồi.]
“Tôi biết, tôi chỉ đơn giản là muốn đánh thứ nam chính không có não này thôi.”
Lúc đọc sách tôi đã bị nam chính ngu ngốc này chọc tức không ít lần, đã sớm muốn xông vào sách đánh anh ta hai phát.
Bây giờ xem như được toại nguyện rồi, sao không thể đánh thêm mấy cái nữa chứ!
Có lẽ là tôi quá hung hãn.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới run rẩy mở miệng: [Cô dạy dỗ nam chính cũng không hóa giải được hiểu lầm của nam nữ chính đâu.]
Tôi nhíu mày: “Cậu cứ đợi mà xem!”
Lúc tôi đang định tát lần thứ ba, nữ chính ngăn lại trước mặt tôi: “Mẹ, đừng đánh nữa, Bắc Minh biết sai rồi!”
Tôi nhíu mày: “Nó biết sai chỗ nào, nó còn không cho con được một lời giải thích.”
“Là do anh ấy không biết cách diễn đạt thôi, con biết, trong lòng anh ấy có con.”
Cố Bắc Minh cảm động, sau khi giao nữ phụ độc ác cho bác sĩ thì ôm lấy nam chính: “Vân Vân, em hiểu anh, sau này anh sẽ tin tưởng em.”
Nữ chính ngọt ngào cười nói: “Được.”
Lại một lần nữa, tôi được hệ thống thưởng một trăm vạn.
Tôi cũng mỉm cười ngọt ngào, hai người lo làm nam nữ chính đi.
Tình yêu của hai người, để bà đây bảo vệ.
Hệ thống nhìn mà cảm thán: [Như vậy cũng được sao?]
Tôi nhún vai: “Kiều thê (1) chính là như vậy, cô ta có thể giận dỗi với nam chính, nhưng cô ta sẽ không cho phép người khác gây khó dễ với nam chính.”
(1) hay ái thê, chỉ vợ vừa trẻ vừa đẹp
Mặc dù nam nữ chính đã hòa thuận rồi nhưng vừa nhớ đến cốt truyện cứ hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận to của nam nữ chính, tôi cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết nhìn đôi vợ chồng điên này nổi khùng lên như vậy được.
Tôi phải làm gì đó mới được!
5.
Chuyện đầu tiên tôi làm chính là lắp camera từ nhà đến gara rồi công ty của Cố Bắc Minh.
Đảm bảo nữ phụ giở chiêu trò hại người nhạt nhẽo, nữ chính không biết nói chuyện cũng không sao, có camera nói chuyện thay cô ta.
À đúng, tôi còn đưa cho nữ chính một chiếc dây chuyền có lắp camera nữa.
Camera có chức năng phân biệt mặt người, bình thường sẽ không bật, chỉ cần nhận diện đúng khuôn mặt nữ phụ độc ác sẽ tự động kích hoạt.
Nhưng nữ chính không muốn đeo, cô ta ái ngại sờ dây chuyền hoa cúc trên cổ: “Cảm ơn ý tốt của mẹ, nhưng con đã có dây chuyền Bắc Minh tặng, đây là dây chuyền anh ấy tự tay thiết kế, đại diện cho tình yêu của anh ấy với con.”
Tôi: “Con có biết không, dây chuyền này không chỉ có một mình con có. Cố Bắc Minh đưa cho Yên Yên một cái, cho em gái ánh trăng sáng của nó một cái, đều là nó tự thiết kế đấy.”
Lời này như lời thì thầm nhỏ của ác ma.
“Cái gì?”
Nữ chính lập tức thay đổi sắc mặt, muốn đi tìm nam chính tính sổ.
Hệ thống thở dài: [Cô đang làm cái gì vậy? Nam nữ chính lần này lại hiểu lầm cho xem.]
Tôi cười ha ha: “Sợ cái gì, chỉ cần hai bạt tai của tôi là nữ chính đau lòng nam chính ngay, hiểu lầm cũng được hóa giải.”
Hệ thống: […Tôi nghi ngờ cô chỉ muốn đánh nam chính.]
“Không.” Tôi mỉm cười: “Tôi chỉ muốn tạo cho mình cơ hội để sáng tạo thôi.”
Dù sao chỉ cần hóa giải hiểu lầm của nam nữ chính là có thể nhận được một trăm vạn tiền thưởng!
Hệ thống: […Sao tôi cứ cảm thấy cô thích hợp với vai nữ phụ độc ác hơn là thế nào nhỉ.]
6.
Tôi đi theo nữ chính đến công ty.
Nữ chính và nam chính Cố Bắc Minh vừa cãi nhau hai câu tôi đã cho Cố Bắc Minh hai bạt tai, vì nữ chính bênh vực kẻ yếu.
Đúng như tôi nghĩ, nữ chính lại lần nữa chắn trước mặt nam chính, nói đỡ cho anh ta.
Hiểu lầm của nam nữ chính cứ như vậy được hóa giải, tài khoản của tôi lại được cộng thêm một trăm vạn.
Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi tòa nhà.
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời để làm việc tốt.
Làm xong hết mọi việc, tôi đến quán cà phê gặp nữ phụ độc ác.
7.
Tôi vừa thấy nữ phụ độc ác đã ném thẳng xuống một tờ chi phiếu, ra dáng mẹ chồng độc ác trong tiểu thuyết: “Cho cô năm trăm vạn, tránh xa con trai tôi ra.”
Nữ phụ độc ác kiên định: “Dì, con yêu Bắc Minh thật.”
Tôi cò kè mặc cả: “Một ngàn vạn thì sao?”
Nữ phụ độc ác nhíu mày: “Dì, xin dì đừng dùng tiền để hạ nhục tình yêu của con dành cho Bắc Minh.”
“Vậy hai ngàn vạn?”
Nữ phụ độc ác vừa định nói gì đấy thì tôi đã lấy lại hai ngàn vạn: “Được rồi, tôi biết cô không phải Cố Bắc Minh thì không thể.”
Tôi thật sự không hiểu được mấy cô nữ chính nữ phụ này.
Cho nhiều tiền vậy mà không cần, nhất định phải đi tranh giành một tên tra nam.
Nếu đổi lại là tôi, đừng nói là năm trăm vạn, chỉ cần một trăm vạn tôi cũng bán thằng chó này đi.
Đột nhiên tôi nghe thấy Liễu Như Yên nhăn nhó nói: “Dì, nếu như dì chịu cho con hai ngàn vạn, con cũng không phải không thể rời khỏi Bắc Minh.”
Tôi ngẩn người: “Không phải cô không là Bắc Minh thì không được sao?”
Nữ phụ độc ác ngượng ngùng cười: “Ai bảo dì cho nhiều như vậy chứ.”
Tôi: “…Nhưng tôi cũng không quá muốn cho.”
Tôi đột nhiên nghĩ nữ phụ độc ác xuống sân, không còn yêu nam chính thì sao tôi làm thịt đôi vợ chồng hay phát điên kia được nữa.
Nữ phụ độc ác đau lòng: “Sớm biết vậy con đã không làm giá với dì rồi.”
Cô ta nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được.