Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình - Chương 5
5.
Tôi vọt tới trước mặt Lưu Kiều, giơ tay hung hăng cho nó một cái tát.
“Tuổi còn nhỏ đã dám trộm đồ, mày quả thực là quá láo toét rồi!”
Một nam sinh cao lớn đứng bên cạnh thấy vậy liền bảo vệ Lưu Kiều.
Nó chắn trước mặt nó, chất vấn tôi:
“Bà là từ đâu tới vậy? Đây là nhà của Lưu Kiều.”
Nó giơ tay chỉ vào chúng tôi và nhân viên quản lý chung cư, kêu gào:
“Mau cút ra ngoài, nếu không chúng tỗi sẽ báo cảnh sát các người tự ý xông vào nhà dân!”
Những bạn học khác phụ họa theo.
“Bà cũng nên xin lỗi vì đã làm phiền buổi họp lớp của chúng tôi!”
Cũng có bạn học nhìn về phía Lưu Kiều:
“Lưu Kiều, bà ta là ai vậy? Sao lại chạy tới nhà cậu khóc lóc om sòm chứ?”
“Đây không phải là cô cả của Lưu Kiều sao? Trước đây tôi từng thấy bà ấy bán xúc xích nướng ở vỉa hè bên đường!”
“Cậu xem quần áo của bà ta kìa, vừa nhìn chính là hàng vỉa hè!”
“Lưu Kiều ở nhà đẹp như vậy, sao lại có người thân nghèo như vậy?”
Thanh âm của bọn họ không nhỏ, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
Người phụ trách quản lý mở miệng nói:
“Căn nhà này là của bà Lưu, có phải mọi người nhầm rồi không?”
“Căn nhà này là của Lưu Kiều, bà Lưu là ai? Các người làm quản lý như thế nào vậy? Ngay cả chủ hộ là ai cũng không rõ ràng sao!”
Tôi cười.
Nhìn Lưu Kiều đang núp mình sau lưng nam sinh cao lớn kia.
“Gọi cảnh sát thì thế nào? Để cảnh sát xác định xem ai mới là chủ nhà thật sự!”
Tôi nói xong làm bộ muốn lấy điện thoại di động ra.
Lưu Kiều vốn đang trốn sau lưng đột nhiên xông lên.
Nó nắm lấy tay tôi, vẻ mặt trắng bệch:
“Cô cả, cô đừng báo cảnh sát….”
26.
Tôi đẩy Lưu Kiều tới trước mặt bạn học của nó:
“Vậy mày nói cho bọn họ biết, căn nhà này là của ai?”
Lưu Kiều cúi đầu, vẻ mặt trắng bệch, không dám nói một tiếng.
Những đứa trẻ kia đều là loại không tốt đẹp gì, vừa nhìn bộ dáng Lưu Kiều, còn có ai không rõ?
Ánh mắt mỗi người nhìn về phía Lưu Kiều đều tràn ngập khinh thường cùng khinh bỉ.
“Không thể nào, Lưu Kiều, ngay cả nhà của người khác cũng phải trộm dùng, cậu không có nhà sao?”
“Lưu Kiều, chúng tôi coi cậu là bạn, cậu coi chúng tôi là khỉ đùa giỡn sao?”
Nam sinh cao lớn vốn luôn che chở Lưu Kiều, nhìn nó đột nhiên cười nhạo một tiếng:
“Chết tiệt, chơi tôi à? Thật con mẹ nó ghê tởm!”
Nói xong liền muốn đi.
Lại bị Lưu Kiều kéo cánh tay lại:
“Cao Cường, anh đã nói muốn đối xử tốt với em…”
Cao Cường vẻ mặt khinh bỉ nhìn nó:
“Nghèo đến nỗi ngay cả một ngôi nhà cũng không có, còn phải đi ăn trộm, cô có tư cách gì mà đòi tôi đối xử tốt với cô?”
Lưu Kiều nóng nảy.
“Anh yên tâm, căn nhà này sớm muộn gì cũng là của em…”
Cao Cường đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, cà lơ phất phơ:
“Dì à, lời cô ta vừa nói là thật sao?”
Lưu Kiều vẻ mặt cầu xin nhìn tôi.
Tôi bật cười:
“Nhà của tôi dựa vào cái gì phải cho nó? Nó tính là cọng hành gì chứ!”
Thấy đối phương thay đổi sắc mặt, tôi lại thêm một câu.
“Người ngốc thì nên đọc nhiều sách một chút, người ta nói câu gì cậu liền tin cái đó, không có việc gì thì ăn nhiều não heo một chút, bổ sung trí não!”
“Dì……”
“Nếu còn không mau cút, tôi liền lần lượt gọi điện thoại cho phụ huynh của các cô cậu, các cô cậu xông vào nhà dân phá hư đồ vật nhà tôi, vấn đề bồi thường sau đó chúng ta lại nói!”
Một đám người xám xịt rời đi.
Lưu Kiều đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt nham hiểm:
“Lưu Tĩnh, bà sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Báo ứng?
Kiếp trước, tôi đã phải chịu đựng điều đó trong suốt cuộc đời chết tiệt của mình!
Cả đời này, tôi chỉ muốn nhìn thấy bọn họ gặp báo ứng!
27.
Vì để thay đổi vận mệnh sau này Quý Dương thi không đậu trung học phổ thông.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi bảo Quý Miêu ở nhà học bổ túc cho anh trai con bé.
Từ sau khi xem nhà mới, thái độ của hai đứa nhỏ đối với tôi tốt hơn rất nhiều.
Hai đứa nhỏ vẫn luôn rất nghe lời, không cần tôi và Quý Hưởng quan tâm cái gì.
Cả kỳ nghỉ hè, đều liều mạng học tập.
Khai giảng vào mùng bốn.
Trong bài kiểm tra đầu năm học, Quý Miêu vẫn đứng thứ nhất, mà Quý Dương vốn ở đuôi xe, lại đứng thứ hai mươi trong lớp.
Mà Lưu Kiều thành tích người luôn đạt điểm cao, nay lại đứng cuối lớp.
Tôi rất vui.
Sau khi tan học, tôi dẫn hai đứa nhỏ đi ăn bít tết.
Hai đứa nhỏ từ nhỏ đến lớn rất ít đi ra ngoài, lần đầu tiên ăn thịt bò bít tết rất vui vẻ, tôi chụp ảnh cho hai đứa nhỏ, đang muốn đăng lên nhóm bạn bè, đột nhiên khóe mắt liếc tới một đôi nam nữ đi ngang qua ngoài cửa sổ.
Vương Lỵ Lỵ và Cao Cường?
Tôi trơ mắt nhìn hai đứa nó tay trong tay đi vào khách sạn đối diện.
Cả người trợn mắt há hốc mồm.
Trẻ con bây giờ đều như vậy sao…
Tôi vội vàng đem di động nhắm ngay phía hai đứa nó, chụp một tấm, tiện tay lưu lại.
28.
Nhà phơi hơn nửa năm, gần như thông thoáng nên chúng tôi liền dọn vào.
Nhưng ai ngờ, chân trước chúng tôi vừa mới vào ở, chân sau mẹ tôi liền mang theo cháu trai Lưu Hạo Hạo của bà ta tìm tới.
Tôi đem bọn họ chặn ở cửa:
“Hai người tới đây làm cái gì?”
Mẹ tôi cũng không nói lời nào, dắt Lưu Hạo Hạo xông vào trong!
Tôi ngăn bà ta lại, đẩy ra ngoài cửa.
“Mày còn như vậy, cũng đừng trách tao không khách khí!”
Mẹ tôi đột nhiên đỏ mắt.
Bà ta luôn luôn hùng hổ dọa người, lại đột nhiên rơi lệ trước mặt tôi, tôi thật đúng là không quen.
Ngay khi tôi còn đang ngây người, bà ta đã bắt lấy tay tôi, than thở khóc lóc:
“Là mẹ sai rồi, mẹ không nên để con bỏ tiền ra mua nhà cho em trai con, con tha thứ cho mẹ lần này được không?”
Sự thay đổi đột ngột của bà ta khiến trực giác tôi cảm thấy có vấn đề.
Tôi mở miệng:
“Mẹ rốt cuộc có chuyện gì?”
Vẻ mặt mẹ tôi đột nhiên không được tự nhiên.
“Con có thể thương lượng với Quý Hưởng một chút, để mẹ ở bên nhà con vài ngày được không?”
“Không được!”
Tôi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
“Nhà này không có phòng trống…”
“Sao lại không có?”
Không đợi tôi nói xong, mẹ tôi liền ngắt lời tôi
“Con và Quý Hưởng một phòng, Quý Miêu một phòng, đem phòng của Quý Dương cho mẹ và Hạo Hạo ở, để Quý Dương ngủ sô pha!”
Tôi cười.
“Vậy chỉ sợ không được, Dương Dương ngủ không quen sô pha!”
“Tao là bà ngoại của nó, nó ngủ trên sô pha mấy ngày thì sao?”
Quý Dương đột nhiên từ phòng thằng bé đi ra.
Lạnh lùng nhìn mẹ tôi một cái, sau đó nhìn về phía tôi:
“Mẹ, con đang ôn tập, thứ hai tuần sau phải thi.”
Tôi vừa nghe, liền trực tiếp đóng cửa lại.
Ngăn cách tiếng kêu la của mẹ tôi ở bên ngoài.
29.
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới mẹ tôi không chỉ không đi.
Ngược lại còn dựng giường dưới đất trước cửa nhà tôi.
Khi Quý Hưởng tan ca đêm trở về, thấy bà ta như vậy, sợ hàng xóm bất mãn, liền cho bà ta vào.
Tôi đương nhiên sẽ không để bà ta ở phòng Quý Dương.
Không phải bà ta thích nằm dưới đất sao?
Vậy thì ngủ dưới đất đi!
Tôi biết bà ta nhất định sẽ giở trò quỷ, liền len lén mua camera đặt ở phòng khách cùng phòng ngủ của tôi.
Quả nhiên, vào ngày thứ hai.
Hai đứa nhỏ đi học, tôi ra quán, Quý Hưởng ở bên ngoài làm việc.
Từ camera, tôi thấy mẹ tôi lén lút vào phòng ngủ của tôi.
Lúc đi ra, trong tay cầm hộp trang sức của tôi, còn có mấy ngàn tệ còn sót lại trong ngăn kéo.
Món trang sức đó chính là ba miếng vàng mà Quý Hưởng đã mua cho tôi khi kết hôn.
Trước khi đi, Lưu Hạo Hạo còn thuận tiện ôm lấy máy tính bảng mới mua của Quý Miêu.
Tôi đem bản sao băng ghi hình lưu kỹ, đi đến đồn công an một chuyến.
Mẹ tôi nhanh chóng bị bắt.
Đồ ăn trộm cũng đã trả lại đầy đủ!
Lưu Đông và Bành Giai tìm tới cửa, kêu gào muốn đánh tôi.
Bành Giai giống như một người đàn bà chanh chua, bởi vì con trai cô ta “trộm” máy tính bảng của Quý Miêu, được cảnh sát giáo dục rất lâu, trên mặt cô ta đờ đẫn không còn ánh sáng, cảm thấy tất cả đều là tôi tạo thành.
Cô ta nhảy lên muốn cào tôi.
Lại bị tôi một cước đem đá văng, sau đó nhìn về phía Lưu Đông đang xắn tay áo muốn đánh tôi.
“Không phải cậu luôn nói Lưu Hạo Hạo không giống cậu sao?”
Động tác của Lưu Đông dừng lại:
“Chị có ý gì?”
Tôi nhìn về phía Bành Giai đột nhiên sắc mặt trắng bệch, cười lạnh một tiếng:
“Bộ dạng không giống nhất định là có nguyên nhân, nhỡ đâu không phải con ruột thì sao!”
Bành Giai luống cuống.
Nhưng vẫn mạnh miệng:
“Lưu Tĩnh, chị đang nói cái gì vậy hả, Hạo Hạo không phải con của Lưu Đông thì còn có thể là của ai?”
“Cuối tuần trước, khách sạn Hữu Nghị…”
Lời của tôi là chừa lại một nửa và một nửa để cho mọi người không gian tưởng tượng không giới hạn.
Sắc mặt Lưu Đông trong nháy mắt liền thay đổi.
Nó túm tóc Bành Giai, giơ nắm đấm lên đánh:
“Con điếm thúi, mày con mẹ nó dám ở sau lưng tao gian díu với người đàn ông khác?”
Bành Giai bị đánh kêu to:
“Tôi không có, Lưu Đông, tôi không có…”
Nhưng giờ phút này Lưu Đông làm sao nghe được?
Nó kéo Bành Giai đi làm giám định DNA.
30.
Mẹ tôi bị nhốt một tháng rồi được thả ra.
Nhưng vừa bước ra đã phát điên.
Khoảnh khắc Lưu Đông biết được Lưu Hạo Hạo không phải con ruột của mình, đã lỡ tay đánh chết Bành Giai, sau đó liền bị bắt vào tù, đối mặt chính là tử hình!
Cháu trai lớn mà bà ta vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, lại là dã chủng của người khác.
Lưu Kiều ở trường học bị bạn học bắt nạt, nghe nói bị đổ phân lên người, không đến hai ngày tinh thần liền thất thường.
Trường học liên lạc với tôi, tôi đưa nó và mẹ tôi vào bệnh viện tâm thần.
Mà cùng lúc đó, trường trung học Thiên Nghĩa xảy ra một chuyện lớn.
Trường trung học Thiên Nghĩa chính là trường trung học mà Quý Miêu và Quý Dương học.
Một nữ sinh trong lúc kiểm tra sức khỏe bị phát hiện đã mang thai sáu tháng!
Nữ sinh này không phải ai khác, chính là Vương Lỵ Lỵ.
Việc này rất nhanh liền lên tin tức, cục giáo dục địa phương áp cũng áp không nổi.
Ba mẹ của Vương Lỵ Lỵ cũng không phải người hiền lành gì, náo loạn đến trường học, nhất định muốn trường học cho một lời giải thích.
Còn trường học thì cho rằng do ba mẹ không giáo dục tốt, cũng không muốn chịu trách nhiệm.
Hai bên đá bóng vào nhau, sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Cuối cùng, trước kì thi lên trung học phổ thông ba ngày, Vương Lỵ Lỵ đã từ tòa nhà dạy học cao nhất trường học nhảy xuống, một xác hai mạng ngay tại chỗ.
31.
Cuộc sống gia đình chúng tôi càng ngày càng tốt.
Thành tích thi giữa kỳ của Quý Miêu rất tốt, được trường Nhất Trung tốt nhất thành phố tuyển vào, không chỉ miễn tất cả chi phí, còn được một khoản học bổng.
Quý Dương vào trường Nhị Trung.
Tuy rằng Nhị Trung không sánh được Nhất Trung, nhưng cũng rất tốt.
Tôi bảo Quý Hưởng dừng lái xe taxi, mượn chút tiền, hai chúng tôi mở một nhà máy nhỏ làm khẩu trang.
Bởi vì tôi biết rằng trong hai năm nữa, dịch bệnh đột ngột ập đến và khẩu trang trở thành ngành công nghiệp có lợi nhuận cao nhất.
Ba năm trôi qua rất nhanh.
Trong thời gian dịch bệnh, quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tôi và Quý Hưởng kiếm được đầy bồn đầy bát.
Lúc thi tốt nghiệp trung học, Quý Miêu thi đậu vào trường đại học tốt nhất trong nước, Quý Dương cũng thi đậu vào một học viện cảnh sát, tiền đồ một mảnh tốt đẹp.
Đột nhiên có một ngày, bệnh viện tâm thần gọi điện thoại tới cho tôi, nói Lưu Kiều muốn gặp tôi!
Tôi đã đi.
Cách hàng rào dày đặc, Lưu Kiều căm hận nhìn tôi, câu đầu tiên mở miệng chính là……
“Lưu Tĩnh, bà cũng sống lại đúng không?”
Tôi giả vờ không hiểu:
“Cô đang nói mê sảng gì vậy? Tôi nghe không hiểu!”
“Bà đừng có mà giả ngu với tôi, tôi biết bà đã sống lại, bằng không tôi làm sao lại ở chỗ này?”
Nó hung tợn trừng mắt nhìn tôi.
“Tất cả mọi thứ của Quý Miêu vốn nên là của tôi, cuộc sống của con nhỏ đó vốn nên là của tôi!”
Nó hướng về phía tôi gào thét, cực kỳ giống ác quỷ ăn thịt người.
Bác sĩ và y tá xông vào, giữ chặt nó, tiêm thuốc an thần lên người nó.
Lưu Kiều vẫn hung tợn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi lùi vào một góc vắng và lặng lẽ mỉm cười với nó…