Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình - Chương 3
3.
Nửa giờ sau, tại nhà.
Quý Hưởng ngồi trên sô pha, trong tay vẫn cầm hợp đồng mua nhà, nhìn đi nhìn lại, vẻ mặt vẫn không thể tin được.
“Em tại sao…… lại viết tên của anh?”
Tôi đem bát mì gà vừa nấu xong đặt ở trước mặt anh, đưa tay cầm lấy hợp đồng trong tay anh:
“Ăn cơm trước đi!”
Quý Hưởng cũng đói bụng.
Cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tôi ngồi bên cạnh anh, nhìn hợp đồng mua nhà trong tay, nhẹ giọng nói:
“Hai mươi vạn kia đều là của anh kiếm được, tiền lúc trước em kiếm toàn bộ đều đưa cho Lưu Đông, nhà này viết tên của anh là thích hợp nhất.”
Động tác ăn mì của Quý Hưởng dừng lại.
Anh nhìn tôi như thể không nhận ra tôi.
Trầm mặc hồi lâu, mới nghẹn ra một câu:
“Em là đang nghiêm túc sao?”
“Tên đều đã viết lên rồi, anh cảm thấy em là đang nói đùa sao?”
“Không phải……”
Quý Hưởng cũng không ăn mì nữa, anh nhìn tôi chằm chằm.
“Em có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Anh ta chỉ tay vào đầu tôi:
“Nếu không chúng ta đi bệnh viện…”
“Quý Hưởng! ”
Tôi tức giận kêu to
” Đầu óc anh mới có bệnh!”
14.
Bình thường tôi bày sạp bán xúc xích nướng ở một con phố ăn vặt gần trường học.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Giờ tan học, phố ăn vặt chật ních học sinh.
Quán xúc xích nướng của tôi đặc biệt được hoan nghênh, đối với bọn nhỏ tự học buổi tối mà nói, vừa ngon vừa thực dụng.
Lúc này học sinh đang nhiều, tôi vừa nướng vừa nhìn về phía ven đường.
Quý Dương và Quý Miêu cũng đang là giờ tự học buổi tối, hai nó phỏng chừng cũng đói bụng, tôi mua mì xào và canh vịt cho hai đứa, đặt ở một bên bàn gần đó.
Đang vội vàng tìm tiền, một giọng nói truyền đến:
“Các chị em không cần ngại, gian hàng này là của nhà tôi, muốn ăn xúc xích nướng cứ việc lấy.”
Ai lại có khẩu khí lớn như vậy?
Tôi vừa ngước mắt lên, liền thấy được cháu gái tốt Lưu Kiều của tôi.
Nó nhìn tôi một cái, cũng không chào hỏi, đưa tay cầm món mì xào tôi mua cho con gái, đưa cho bạn học nữ bên cạnh một phần:
“Này, cầm lấy đi, chắc chắn bà ấy đã mua nó cho tôi từ lâu rồi.”
Đối phương nhìn tôi một cái, không dám nhận.
Lưu Kiều nhét vào trong tay cô gái, đối phương vừa nhận lấy, bên cạnh có nữ sinh la lên:
“Này Lưu Kiều, cậu chỉ cho Lý Nam chứ không cho chúng tôi sao? Mọi người có còn là bạn tốt không?”
Tôi nhìn về phía cô gái ồn ào kia, khi nhìn rõ diện mạo của con bé, đầu óc tôi như phát điên…….
Cả người sững sờ tại chỗ!
Vương Lỵ Lỵ, chính là thủ phạm đã ức hiếp, bắt nạt Quý Miêu ở kiếp trước, khiến con bé trầm cảm và phải bỏ học!
15.
Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, Lưu Kiều lại quen biết Vương Lỵ Lỵ!
Và có vẻ rất quen thuộc.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một khả năng, tôi cảm thấy như đang ở trong băng tuyết vào một ngày lạnh giá, toàn thân run rẩy.
Thấy tôi nhìn chằm chằm nó, Vương Lỵ Lỵ khinh thường cười:
“Lưu Kiều nói bà là bảo mẫu nhà cậu ấy, thật hay giả vậy?”
Nó nói xong cười ha hả.
Các bạn học xung quanh cũng cười theo.
Vương Lỵ Lỵ lại lên tiếng:
“Ai da Lưu Kiều à, ba chúng tôi cũng đói bụng rồi, cậu để cho bảo mẫu nhà cậu chạy chút việc vặt, thay chúng tôi mua chút mì đi.”
Lưu Kiều nhìn tôi một cái:
“Vậy bà lại đi mua thêm ba phần đi, các cậu ấy đều đói bụng rồi, hôm nay tôi mời bọn họ!”
Tôi nhìn nó, lạnh giọng mở miệng:
“Buông mì xuống! ”
Lưu Kiều như là nghe không hiểu:
“Bà nói cái gì?”
Tôi tiến lên một bước, giật lấy túi mì ở trong tay nó, lại nhìn về phía Lý Nam kia.
Đối phương rất tự giác trả lại mì cho tôi.
Tôi đặt mì trở lại bàn, lúc này Lưu Kiều mới lấy lại tinh thần.
Nó nhìn tôi hìn tôi như thể không quen biết:
“Bà sao vậy? Mì này không phải là mua cho tôi sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Đây là tao mua cho Quý Miêu và Quý Dương, mày muốn ăn thì tự mình mua đi!”
“Bà điên rồi sao?”
Lưu Kiều khó tin mở to hai mắt:
“Tôi chính là Lưu Kiều……”
“Mày là Lưu Kiều, tao là Lưu Tĩnh, tao là cô cả của mày, mày lại ở bên ngoài nói tao là bảo mẫu nhà mày!”
Tôi vẻ mặt chán ghét.
“Lưu Kiều, mày thật là không có lương tâm!”
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức truyền đến tiếng nghị luận.
“Cậu ta sao có thể như vậy, rõ ràng là cô cả, tại sao lại nói là bảo mẫu?”
“Cái này cậu còn không hiểu sao? Lưu Kiều còn nói với tôi nhà cậu ta ở biệt thự lớn.”
“Cậu ta còn nói với tôi, nhà cậu ta rất có tiền…”
“Thật biết thổi!”
16.
Trên mặt Lưu Kiều không khỏi có chút xấu hổ.
Nó nhìn tôi chằm chằm:
“Bà chờ đó cho tôi, về nhà tôi sẽ nói cho bà nội biết!”
Nó xoay người muốn rời đi, lại thấy Quý Miêu và Quý Dương đứng cách đó không xa.
Tôi cũng nhìn thấy hai đứa nó, liền vẫy vẫy tay.
“Miêu Miêu, Dương Dương, ở đây.”
Nhưng hai đứa nó không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi cầm lấy mì xào và canh vịt già đã mua xong đi tới, nhét mỗi đứa một phần:
“Mẹ mới vừa mua đó, về nhà thừa dịp còn nóng thì ăn đi, ăn xong sớm một chút thì đi ngủ, quần áo bẩn thì để đó ngày mai mẹ lại giặt!”
Hai đứa nhìn bữa ăn khuya trong tay, liếc nhau.
Bên cạnh hai đứa nó cũng có bạn học đứng cùng.
Một người trong đó hỏi Quý Miêu:
“Miêu Miêu, đây là mẹ cậu sao?”
Quý Miêu nhìn tôi một cái, do dự một chút, gật đầu.
Bạn học vội vàng chào hỏi tôi:
“Chào dì, cháu ngồi cùng bàn với Miêu Miêu, tên cháu là Văn Tĩnh.”
“Xin chào. Xin chào.”
Tôi rất vui.
“Đói bụng chưa? Dì lấy xúc xích nướng cho con, chờ đó.”
Tôi xoay người đi qua, cầm một nắm xúc xích nướng tới, lần lượt chia cho Quý Dương và bạn học bên cạnh Quý Miêu:
“Đói bụng chưa? Ăn đi, đừng khách sáo!”
Các bạn học cùng lớp hai đứa nó đều cảm ơn tôi.
Tôi đứng đó nhìn chúng nó rời đi.
Đột nhiên, tôi nghe thấy Văn Tĩnh nói với Quý Miêu:
“Miêu Miêu, mẹ cậu thật đẹp, thì ra cậu đẹp như vậy là giống mẹ cậu nha.”
Sau đó tôi thấy Quý Miêu nhẹ nhàng gật đầu…
Tôi vui vẻ muốn điên rồi!
17.
Chỉ là vừa quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lưu Kiều.
Tôi không để ý đến nó, lập tức trở lại quầy hàng bận rộn.
Vương Lỵ Lỵ gọi Lưu Kiều đang muốn đi lại:
“Cậu đừng đi chứ, đây không phải cô cả của cậu sao? Cậu nói với bà ấy một tiếng, chúng tôi cũng muốn ăn xúc xích nướng.”
Lưu Kiều quay đầu nhìn Vương Lỵ Lỵ một cái.
Bên cạnh có bạn học ồn ào:
“Lưu Kiều, hôm nay đến lượt cậu đãi tôi đấy.”
Lưu Kiều không muốn mất mặt mũi.
Nó nhìn tôi một cái, đi tới trước mặt tôi thấp giọng nói:
“Tôi mặc kệ bà hôm nay làm cái gì, bạn học của tôi đều ở đây, bà phải cho tôi mặt mũi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn nó:
“Mày là cái thá gì?!”
“Bà…… Lưu Tĩnh, bà điên rồi phải không? Bà có tin hay không……”
“Cút!”
Lưu Kiều hoàn toàn mất mặt, chạy trối chết trong tiếng cười nhạo của bạn học.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lỵ Lỵ đang cười vui vẻ nhất:
“Cháu cùng Lưu Kiều rất quen thuộc sao?”
“Tôi ngồi cùng bàn với cậu ta, bà nói xem chúng tôi có quen nhau không?”
Thì ra là ngồi cùng bàn.
Thì ra là ngồi cùng bàn.
Kiếp trước, tôi vốn tưởng rằng Vương Lỵ Lỵ chỉ là đơn thuần nhìn không thuận mắt con gái Quý Miêu của tôi, cho nên mới bắt nạt con bé.
Hiện tại xem ra, chuyện này có thể có liên quan đến Lưu Kiều!
Vừa nghĩ tới rất có thể là Lưu Kiều sai khiến Vương Lỵ Lỵ bắt nạt Quý Miêu, tôi liền hận ý ngập trời.
Hận chính mình!
Càng hận Lưu Kiều!
18.
Bạn học xung quanh đều đi hết, chỉ còn lại Vương Lỵ Lỵ.
Tôi cầm lấy một cái xúc xích nướng, đưa cho Vương Lỵ Lỵ.
Cười mở miệng:
“Ta nghe Lưu Kiều nhắc qua về cháu.”
Vương Lỵ Lỵ nhận lấy xúc xích nướng, cắn một miếng:
“Cậu ta nói gì về tôi?”
“Con bé nói cháu thích một cậu con trai, nhưng đối phương không thích cháu, người trong lòng cậu bé kia là nó!”
“Nó nói cháu xấu, hay làm nhiều trò tác quái, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cháu ngay cả xách giày cho đối phương cũng không xứng!”
Vương Lỵ Lỵ tức giận đến mặt biến dạng.
“Con khốn!”
Nó đeo cặp sách đuổi theo Lưu Kiều.
Tôi đứng đó, nhìn bóng dáng nó chạy đi, vẻ mặt lạnh dần.
Gấp cái gì, trò hay vừa mới bắt đầu thôi……