Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình - Chương 2
7.
Mẹ tôi vẫn còn muốn khóc lóc om sòm, nhưng thấy đối phương vẻ mặt dữ tợn, lại sợ.
Lưu Đông bắt nạt kẻ yếu sợ cứng lại càng không dám lên tiếng.
“Dập đầu xin lỗi hay bồi thường tiền? Nói một câu đi, lát nữa tôi còn có việc, đừng lề mề!”
Mẹ tôi đưa tay kéo Lưu Đông, Lưu Đông thờ ơ.
Nó luôn luôn sĩ diện, làm sao có thể quỳ xuống dập đầu?
Nó muốn bồi thường tiền, nhưng mẹ tôi yêu tiền như mạng sống, không thể nào là bỏ tiền.
Vì thế hai người liền giằng co, tôi lạnh lùng nhìn, trong lòng cười lạnh không ngừng.
Đại ca kia hết kiên nhẫn, tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Lưu Đông, quát:
“Con mẹ nó, mày nói một tiếng? Trả tiền hay dập đầu?”
Lưu Đông sợ hãi lắp bắp:
“Trả tiền đi…”
“Không thể trả tiền, chúng tôi làm gì có tiền mà trả chứ?”
Mẹ tôi đột nhiên quỳ xuống trước mặt dì kia, không nói hai lời dập đầu
“Chị, em sai rồi, chị giơ cao đánh khẽ, tha cho em lần này đi.”
Tôi nhặt đống thức ăn rải rác trên mặt đất lên, lặng lẽ rút lui khỏi đám đông, đứng ở bên ngoài.
Lạnh lùng nhìn chăm chú vào mẹ tôi dập đầu cầu xin người khác tha thứ, trong lòng không hề gợn sóng.
Nhìn vài lần, tôi lạnh lùng xoay người rời đi……
8.
Tôi đang nấu ăn trong bếp thì nghe tiếng cửa reo, biết là hai đứa trẻ đã về.
Vì thế vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Con trai Quý Dương Cửa của tôi bước vào trước, trong tay nó còn mang theo đồ ăn, thấy tôi mặc tạp dề bận rộn ở phòng bếp cả người sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng lạnh lùng đi tới một bên đặt cặp sách.
Con gái Quý Miêu cũng đi theo vào.
Con bé thậm chí không thèm nhìn tôi một cái, đi thẳng vào phòng nhỏ của mình.
Nhưng tôi đứng ở cửa phòng bếp, đã rơi lệ đầy mặt.
Nghĩ đến kiếp trước nhân sinh của hai đứa nó bởi vì tôi mà bị hủy hoại.
Nghĩ đến sự chán chường của Quý Dương sau khi gãy một chân.
Nghĩ tới ánh mắt chết lặng của Quý Miêu khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần…
“Mẹ lại đang diễn cái gì?”
Quý Dương đi tới trước mặt tôi, không hề che giấu sự chán ghét đối với tôi:
“Mỗi ngày đều khóc, không mệt sao?”
Tôi: “……”
Kiếp trước vì làm một Phù đệ ma tốt, tôi không có việc gì liền ở trước mặt ba người bọn họ trình diễn một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm cho ba người bọn họ không thể làm gì, cuối cùng phải thỏa hiệp.
Giờ phút này Quý Dương còn tưởng rằng tôi lại muốn làm yêu, đáy mắt chán ghét càng sâu:
“Sao con lại có một người mẹ như mẹ chứ?”
Thằng bé đẩy tôi qua một bên và bước vào bếp.
Trong bếp nhỏ chật chội, Quý Dương nhìn thức ăn đã làm xong trên bàn bếp, đáy mắt xẹt qua tia khác thường.
Nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Làm sao bà ấy có thể nghĩ đến việc nấu ăn cho họ chứ?
Có thể lại là làm xong muốn đưa cho Lưu Kiều.
Tuy rằng đã sớm chết tâm từ lâu, nhưng Quý Dương vẫn không nhịn cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng cậu và Miêu Miêu mới là con ruột của bà ấy…
9.
Tôi ngước mắt lên và lau nước mắt.
Giờ không phải lúc để khóc.
Ông trời để cho tôi sống lại trở về, không chỉ là để cho tôi báo thù, mà quan trọng hơn là muốn tôi trả nợ.
Nợ con cái, nợ Quý Hưởng……
Tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc đi theo vào phòng bếp, thấy Quý Dương muốn nấu cơm:
“Cơm mẹ đã làm xong rồi, con đi gọi em gái ra ngoài ăn cơm đi.”
Tôi tắt bếp, múc canh gà đã hầm sẵn ra.
Chờ tôi múc canh xong, thấy Quý Dương còn đang nhìn tôi.
Tôi trừng mắt:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không nhận ra mẹ nữa à?”
Lần này Quý Dương trợn tròn mắt.
Tôi đem hai đĩa thức ăn nhét vào trong tay thằng bé:
“Bưng ra ngoài.”
Quý Dương bị tôi hung dữ đến nỗi không dám lên tiếng nữa, bưng thức ăn ra ngoài.
Tôi bưng canh gà ra khỏi phòng bếp, Quý Dương rất tự giác bưng những món khác ra, lại đi lấy bát đũa xới cơm.
Quý Miêu vẫn không có động tĩnh.
Tôi nhấc chân đi tới, cửa phòng khép hờ, tôi đưa tay đẩy cửa, liền thấy con bé che quyển nhật ký lại.
Nhất định là lại đang viết xấu tôi.
Tôi làm bộ như không biết:
“Ra ngoài ăn cơm đi!”
Quý Miêu rất nhanh đã đi ra, hai người chúng nó ngồi đối diện tôi, tôi múc cho mỗi đứa một chén canh gà, đùi gà mỗi đứa một cái trong bát:
“Mau ăn đi, ăn xong thì đi làm bài tập!”
Hai đứa trẻ nhìn đùi gà trong bát, nhìn tôi một cái, lại yên lặng liếc mắt nhìn nhau, chậm chạp không động đũa.
Tôi yên lặng thở dài, cũng không cưỡng cầu nữa, tự mình ăn trước.
Thấy tôi ăn, lúc này mới cầm lấy đũa cũng ăn.
Tôi: “……”
Đây là sợ tôi hạ độc sao?
10.
Cơm nước xong, hai đứa trẻ rất tự giác đi rửa chén.
Tôi lấy ra chiếc bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn ra rồi cắm vào cây nến mười ba tuổi kia.
Khi hai đứa nó rửa bát xong đi ra, nhìn thấy bánh sinh nhật trên bàn cơm, ngây ngẩn cả người.
Tôi vẫn giữ bộ dạng hung dữ như trước:
“Sinh nhật hôm qua hôm nay bổ sung, hai con không có ý kiến gì chứ?”
Quý Miêu không nói gì.
Quý Dương lại lên tiếng, nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt cảnh giác:
“Mẹ rốt cuộc muốn làm gì?”
Tôi thẳng thắn đối diện với tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của thằng bé:
“Mẹ nói mẹ sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, hai con có tin không?”
“Không tin!”
Hai đứa nó gần như đồng thanh nói.
Tôi: “……”
Tôi đã tạo nghiệt gì đây chứ!
11.
Tôi biết bây giờ nói cái gì, hai đứa nó cũng sẽ không tin.
Đơn giản cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Nhưng cố ý khép hờ cửa phòng ngủ, sau đó ghé vào khe cửa, nghe được bên ngoài hai đứa nhỏ đang vụng trộm nói chuyện.
Quý Miêu: “Hôm nay bà ấy bị sao vậy? Anh à, anh thật sự tin bà ấy sẽ thay đổi sao?”
Quý Dương: “Có quỷ mới tin!”
Quý Miêu: “Đó chính là bà ấy đang chuẩn bị ra đại chiêu, chúng ta ngàn vạn lần đừng tin bà ấy!”
Quý Dương: “Được, vậy bánh ngọt này… em muốn ăn không?”
Quý Miêu: “Có!”
Quý Dương: “Vậy chúng ta ăn đi, chúng ta không ăn, bà ấy nói không chừng lại cầm đưa cho Lưu Kiều…”
Quý Miêu dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm chút kem đặt lên miệng nếm thử, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ hiếm thấy:
“Anh, kem thật ngọt.”
“Ừm, em ăn nhiều một chút.”
“Chúng ta cũng để lại cho ba một chút.”
“Được!”
Trong phòng khách, hai đứa nhỏ vui vẻ ăn bánh ngọt.
Trong phòng ngủ, tim tôi đau như dao cắt.
Nghĩ đến kiếp trước, trong lòng tôi chỉ có người một nhà Lưu Đông, hận không thể đem cháu gái Lưu Kiều nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều yêu thương.
Nhưng chưa bao giờ có nửa điểm quan tâm đối với con cái của mình!
Cho nên hai đứa nó không tin tưởng tôi, là tôi đáng bị như vậy!
12.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai đứa nhỏ đi học, tôi lập tức đi đến Ngự Cảnh Hoa Viên.
Ngự Cảnh Hoa Viên là một tòa nhà mới, bởi vì vị trí hơi lệch, cho nên giá phiên giao dịch cực thấp.
Nhưng tôi biết, đầu xuân năm sau, đường bên kia vừa sửa chữa, cơ sở vật chất gần đó vừa hoàn thiện.
Năm sau lại chuyển đến một trường học, Ngự Cảnh Hoa Hiên liền lập tức trở thành trung tâm.
Giá phòng tựa như ngồi tên lửa, một đường tăng vọt.
Năm đó Lưu Đông chính là mua nhà ở Ngự Cảnh Hoa Viên, và vẫn là tôi thay nó trả tiền đặt cọc……
Tôi ôm hai mươi vạn, trực tiếp đi đến chỗ bán nhà, đặt một căn nhà có ban công lớn ở lầu hai.
Phòng ốc nam bắc thông suốt, ba phòng ngủ hai phòng khách, đủ cho một nhà bốn người chúng tôi ở.
Tôi vui vẻ hớn hở mới từ chỗ bán nhà đi ra, liền gặp phải Quý Hưởng.
Anh nhìn tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm hợp đồng mua nhà trong tay tôi, vẻ mặt tuyệt vọng mệt mỏi.
“Em quả nhiên là ở chỗ này!”
Giọng anh run run, như thể anh đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
“Em thực sự muốn ép anh chết em mới vừa lòng à?”
Anh quát:
“Đó là tiền mồ hôi nước mắt của anh, em dựa vào cái gì mà dùng để mua nhà cho Lưu Đông?”
Tôi vội vàng đi tới, mở miệng muốn giải thích:
“Quý Hưởng, anh nghe em nói…”
“Anh cầu xin em đó, Lưu Tĩnh, đem tiền của chúng ta đòi lại đi, em đem tất cả tiền đều cho bọn họ, chúng ta muốn sống như thế nào?”
Quý Hưởng nắm lấy cánh tay tôi, người đàn ông cao 1m8, hốc mắt đỏ bừng, hèn mọn tới cực điểm
“Chúng ta còn có hai đứa con, hai đứa con của chúng ta làm sao bây giờ? Em nhẫn tâm nhìn hai đứa nó theo chúng ta chịu khổ cả đời sao……”
“Quý Hưởng, anh nhìn xem.”
Tôi đưa hợp đồng mua nhà cho anh ấy:
“Anh nhìn xem, nhìn phía trên tên chủ nhà xem!”
Quý Hưởng không nhìn.
Miệng anh ấy không ngừng lặp lại:
“Anh muốn lấy lại tiền, anh muốn lấy lại!”
“Quý Hưởng!”
Tôi hét to một tiếng, đập hợp đồng mua nhà trong tay lên mặt anh
“Anh nhìn kỹ xem, phía trên là tên của ai!”
Quý Hưởng choáng váng trước tiếng hét của tôi.
Anh buông tôi ra, cầm lấy hợp đồng mua nhà cẩn thận nhìn thoáng qua!
Một giây, hai giây, ba giây……
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt không dám tin:
“Sao lại là tên của anh?”