Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình - Chương 1
1.
Về đến nhà.
Mà cũng không thể coi là nhà, là nơi một nhà bốn người chúng tôi thuê.
Bốn người chúng tôi sống trong một căn hộ không đến ba mươi mét vuông một ngủ một khách.
Mấy năm nay, chúng tôi làm lái xe taxi, bày hàng rong bán vỉa hè, vất vả tích góp được hai mươi vạn, vốn có thể trả tiền cọc để mua một căn nhà, nhưng bởi vì tôi là Phù đệ ma, nên đời trước đã đưa toàn bộ số tiền đó cho em trai tôi Lưu Đông.
Sau đó em trai tôi ở nhà lầu, người một nhà chúng tôi vẫn co đầu rụt cổ trong căn phòng trọ ba mươi mét vuông này, qua một năm lại một năm.
Bởi vì không có trường học xung quanh, con cái tôi đều phải học tiểu học xa thành phố, chất lượng dạy học có thể tưởng tượng được.
Con trai Quý Dương không thi đậu trung học phổ thông, bỏ học đến công trường làm công, không may xảy ra sự cố gãy chân, chủ thầu bồi thường mười vạn, lại bị tôi cầm đi “cho Lưu Đông mượn” mở nhà xưởng.
Con gái Quý Miêu thành tích tốt, được nhận vào trường công lập tốt nhất trên thành phố.
Tôi lại vì để cháu gái Lưu Kiều có thể đi học, mà buộc con gái Quý Miêu của mình nhường lại danh ngạch.
Sau đó Lưu Kiều thi lên đại học, ở đại học hẹn hò được với một phú nhị đại, hai người cùng nhau xuất ngoại, sau khi về nước hai người liền kết hôn, Lưu Kiều trở thành phu nhân nhà giàu.
Con gái tôi chuyển đến một trường trung học phổ thông bình thường.
Bị nữ sinh cùng lớp ức hiếp đến nỗi mắc bệnh trầm cảm, sau khi bị đuổi học lại gả cho một người góa vợ, bị bạo hành gia đình đến cả người đầy thương tích, bệnh trầm cảm lại phát tác và bị đưa vào bệnh viện tâm thần……
Nghĩ tới đây lòng tôi đau xót, tự tát mình vài cái.
Vừa mới tát xong, cửa vang lên.
Tôi không kịp thu lại biểu tình trên mặt, liền đối diện với ánh mắt chán ghét của Quý Hưởng.
“Em lại muốn làm loạn cái gì vậy Lưu Tĩnh?”
2.
Tôi quay đầu nhìn Quý Hưởng, có chút hoảng hốt.
Tôi chưa bao giờ gặp lại anh ấy kể từ khi ly hôn.
Năm ấy tôi bốn mươi chín, anh lớn hơn tôi một tuổi, năm mươi.
Người đàn ông năm mươi đầu đã bạc trắng, sống lưng vốn cao ngất cũng bởi vì áp lực của cuộc sống mà bị ép như một cây cung, rõ ràng cao một mét tám, lại gầy đến mức giống như cả một cơn gió đều có thể thổi bay.
Khi đó bệnh trầm cảm của con gái Quý Miêu phát tác hoàn toàn không khống chế được, được đưa vào viện tâm thần.
Con trai Quý Dương bởi vì gãy một chân cả ngày trầm mê vào trò chơi và rượu, ngày đêm tê liệt chính mình.
Trong lòng tôi lúc đó lại chỉ nghĩ đến việc nhà máy của Lưu Đông thiếu một tài xế xe tải, buộc Quý Hưởng đi làm tài xế xe tải miễn phí cho nó.
Quý Hưởng vốn luôn nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay cho tôi một cái tát, hướng về phía tôi đề nghị ly hôn.
Tôi làm ầm ĩ một hồi, dọn đi tất cả những gì có thể mang ra khỏi nhà, bán được hơn một nghìn tệ và mua một chiếc vòng cổ bằng vàng cho mẹ tôi….
Giờ nghĩ lại tội lỗi tôi đã phạm phải ở kiếp trước, tôi cảm thấy nghi ngờ có người hạ đầu cho mình.
Nếu không, không có cách nào giải thích được những hành vi ích kỷ ngu xuẩn này của tôi!
Thấy tôi kinh ngạc nhìn anh, Quý Hưởng nhíu mày.
Anh nhấc chân đi tới, nhìn thoáng qua phòng khách bừa bộn, yên lặng buông ly nước trong tay, bắt đầu thu dọn.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, cầm lấy cây chổi trong tay anh, chỉ vào phòng ngủ:
“Anh đi trước tắm rửa rồi ngủ một giấc đi, những thứ này cứ để đó em dọn!”
Anh ấy lái taxi, và để có thể làm thêm một công việc vào ban ngày, anh lấy chọn lái xe ca đêm.
Tôi làm đầu bếp tại một nhà hàng ở quê từ 10h30 trưa đến 2h30 chiều và có thể kiếm thêm 80 tệ mỗi ngày.
Hiện tại đã hơn chín giờ, anh miễn cưỡng chỉ có thể ngủ một giờ.
Tôi nhanh nhẹn dọn dẹp phòng khách, vừa ngẩng đầu thấy lại thấy anh còn đứng tại chỗ nhìn tôi.
Vì thế liền thúc giục:
“Mau đi đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Quý Hưởng dùng ánh mắt cổ quái nhìn tôi một cái, xoay người vào phòng ngủ.
3.
Dọn dẹp phòng khách xong, tôi lại vào phòng ngủ của con gái.
Nói là phòng ngủ, kỳ thật chính là từ phòng khách cách ra một cái ngăn nhỏ, rất nhỏ, chỉ có thể chứa một chiếc giường nhỏ và một cái bàn nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả một chiếc ghế đẩu cũng không chứa nổi, Quý Miêu mỗi lần làm bài tập chỉ có thể ngồi ở trên giường.
Nhưng dù vậy, con gái cũng dọn dẹp phòng ngủ nhỏ của con bé rất sạch sẽ.
Trên giường đặt đồng phục bẩn con bé vừa thay xuống, tôi đang muốn cầm đi giặt, khóe mắt liếc đến một quyển nhật ký.
Nhật ký đã rất cũ, như là bị lật vô số lần.
Tôi do dự một chút, cầm lên, tiện tay lật đến trang mới nhất…
[Hôm nay là sinh nhật của tôi và anh trai, anh trai nấu cho chúng tôi một bát mì Trường Thọ. Ba tôi trực ca đêm còn chưa về, gần đây ông ấy lại gầy đi rất nhiều, nhưng tiền ông ấy kiếm được cả ngày lẫn đêm đều bị người phụ nữ kia cầm đi đưa cho người khác… Tôi và anh trai tôi đều muốn ba ly hôn, nhưng ông lại nói chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tôi không biết ông ấy phải đợi bao lâu?]
Tôi lặng lẽ khép quyển nhật ký lại, cả người như một cái xác không hồn đi ra ngoài.
Hôm qua là sinh nhật Quý Dương và Quý Miêu.
Hai người chúng nó là một đôi long phượng thai!
Mười ba năm trước, lòng tôi tràn đầy chờ đợi sự xuất hiện của hai đứa nó.
Mười ba năm sau, tôi lại quên cả sinh nhật của hai đứa nó.
Mà càng đáng chết chính là, ngày hôm qua cũng là sinh nhật cháu gái Lưu Kiều.
Tôi không chỉ mua bánh ngọt sinh nhật cho nó, còn tự tay làm một bàn lớn đồ ăn…
Không thể chịu đựng được nữa, tôi lao vào nhà vệ sinh, vặn vòi và khóc nức nở cùng tiếng nước chảy.
4.
Lúc Quý Hưởng thức dậy, tôi đã nấu cho anh ấy một bát mì.
Quý Hưởng thích ăn mì, nhất là mì thịt băm dưa chua tôi làm.
Nhưng dường như tôi đã không làm điều đó cho anh ấy trong nhiều năm.
Cho nên khi Quý Hưởng nhìn thấy bát mì thịt băm dưa chua trên bàn, ánh mắt nhìn tôi càng cổ quái.
Tôi không muốn giải thích, chỉ thúc giục:
“Mau ăn đi, lát nữa nguội bây giờ.”
Anh kéo ghế ngồi xuống, nhưng không vội ăn mì, mà nhìn tôi hỏi:
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi “À” một cái hốc mắt liền đỏ lên.
“Đối tốt với anh cũng không được sao?”
Thấy tôi khóc, Quý Hưởng có chút hoảng.
“Anh không phải cái ý kia, anh chỉ là cảm thấy em hôm nay không giống em lắm…”
Tôi trừng mắt:
“Ngày nào cũng phải để em mắng anh thì anh mới vui à?”
“Không……”
“Vậy thì ăn nhanh đi, ăn xong còn đi kiếm tiền!”
Mắt thấy vẻ mặt Quý Hưởng lạnh xuống, tôi biết anh lại hiểu lầm.
Nhưng cũng lười giải thích, cũng căn bản không có cách nào giải thích quá nhiều.
Nói cái gì đây?
Nói tôi sống lại, nói tôi đời này nhất định sẽ cùng anh sống tốt qua ngày, nói tôi không hề làm Phục Ma đệ nữa……
Anh ấy có tin không?
5.
Tiễn Quý Hưởng đi, tôi lại ngựa không dừng vó chạy tới chợ.
Hai đứa trẻ không về nhà vào buổi trưa, ăn ở trường.
Nhưng nghĩ đến sinh nhật hai đứa nhỏ là vào hôm qua, liền đi mua chút đồ ăn trước, lại đến tiệm bánh ngọt đặt một cái bánh ngọt, lúc về nhà, ở cửa tiểu khu đụng phải mẹ và em trai tôi.
Tôi sớm biết cả hai chắc chắn sẽ đến tìm tôi, nhưng không ngờ họ lại đến sớm như vậy.
Cũng đúng, mắt thấy hai mươi vạn tới tay cứ như vậy không còn, có thể không vội sao?
Mẹ tôi vừa tới, nhìn thấy tôi liền lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay tôi:
“Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì vậy? Con không đồng ý đưa 20 vạn để mua nhà cho em trai con sao?”
Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay bà ta, lùi lại một bước:
“Nhưng mẹ à, chúng con cũng không có nhà ở…”
Không đợi tôi nói xong, mẹ tôi liền nổi giận.
“Tụi mày không có phòng ở đó là do tụi mày không bản lĩnh, có liên qua gì đến tao?”
Lưu Đông cũng cảm thấy đương nhiên:
“Mẹ nói đúng, hai người không có nhà ở cũng không thể chậm trễ việc tôi mua nhà ở, em dâu chị vẫn còn ở nhà chờ em lấy tiền trở về đây này, chị mau đem sổ tiết kiệm cùng chứng minh thư cho em, tôi tự mình đi lấy!”
Tôi nhìn Lưu Đông trước mắt, nghĩ tới đời trước lúc tôi bệnh nặng ở trên giường, nó ngay cả nhìn cũng không có tới nhìn tôi một cái, còn để cho mẹ tôi mang cho tôi một bình bách thảo khô…
Trong lòng nhất thời hận ý ngập trời.
6.
Tôi cũng lười cùng bọn họ nói nhảm, xoay người muốn đi.
Lại bị Lưu Đông túm lấy, nó dùng sức đẩy mạnh, cả người tôi ngã xuống đất, đồ ăn trong tay rơi đầy đất…
Người qua lại trước cửa tiểu khu rất nhiều, bên này náo loạn, lập tức có người vây lại.
Tôi trợn mắt, che mặt, khóc lớn thành tiếng:
“Mẹ, mẹ cũng đừng ép con, một nhà ba người tụi con vẫn còn đang ở trong căn nhà thuê rộng 30m2, lấy đâu ra tiền cho em trai mua nhà, mẹ cho dù có bức chết con, con cũng không thể lấy ra được.”
Tôi luôn luôn sĩ diện!
Chưa bao giờ hắt nước trước mặt người ngoài.
Cho nên khi Lưu Đông và mẹ tôi nhìn thấy tôi như vậy, đều sững sờ như đang nhìn người lạ.
Người vây xem càng ngày càng nhiều.
Lưu Đông là một người cần thể diện, vừa thấy nhiều người vây quanh như vậy, lôi kéo mẹ tôi muốn đi.
Nhưng mẹ tôi lại là một người không biết xấu hổ.
Bà ta chỉ vào tôi một cách tự tin:
“Mày là chị gái, mua nhà cho em trai là điều hiển nhiên, mày không trả thì ai trả?”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Nói chuyện cũng quá không biết xấu hổ rồi, dựa vào cái gì mà chị gái phải cho tiền em trai mua nhà?”
“Người mẹ này không có bản lĩnh cho con trai mua nhà ở, liền đem chủ ý đánh tới trên người con gái mình, loại người quái gì thế này!”
Mẹ tôi nghe xong liền tức giận.
Trực tiếp nhảy đến trước mặt đối phương, vừa mắng vừa đưa tay đẩy người ta.
Ai ngờ đối phương cũng không phải người hiền lành gì, vừa đẩy liền ngã.
Lần này rất náo nhiệt.
Dì kia vừa khóc vừa nháo, vừa vặn con trai bà ấy ở gần đó, nghe tiếng chạy tới.
Mắt thấy mẹ ruột bị khi dễ, một người đàn ông mạnh mẽ có hình xăm đã đứng ngay trước mặt Lưu Đông và mẹ tôi.
“Hoặc là quỳ xuống dập đầu xin lỗi với mẹ tôi, hoặc là bồi thường một vạn!”