Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân - Chương 1
1.
Ta trùng sinh.
Trở về năm thứ năm trước khi ta chết.
Phu quân của ta Từ Vĩnh An vẫn chưa vạch mặt với ta.
Hai đứa con riêng lớn lên chỉ kính trọng mẹ đẻ, không tôn trọng mẹ kế, vẫn còn là những đứa trẻ chưa nên thân.
Ta vốn cũng có thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hết lòng đối đãi với ta.
Chỉ tiếc là ta không biết nhìn người, bị vẻ ngoài phong lưu tuấn tú và lời đường mật của Từ Vĩnh An làm mê muội tâm trí.
Một lòng chỉ muốn gả cho Từ Vĩnh An, kẻ ngụy quân tử này.
Ta cũng từng có hài tử, nhưng lại bị những thê thiếp của hắn hãm hại mất đứa nhỏ.
Sau đó cho đến khi ta chết, ta cũng không mang thai thêm lần nào nữa.
Cả đời ta làm trâu làm ngựa cho Từ gia, lại tận tâm nuôi dưỡng đứa con mà nữ nhân khác sinh cho hắn.
Cuối cùng lại bị giày vò đến chết, kết cục thật đáng thương.
Có lẽ là trời thương ta.
Cho ta nhận rõ được bộ mặt của lũ Bạch Nhãn Lang này, để ta có thể bắt đầu lại.
Lúc này, phu quân Từ Vĩnh An kia đang cười tủm tỉm nhìn ta, bàn bạc với ta, muốn nạp một phòng thϊếp thất.
Kiếp trước ta đã nói thế nào nhỉ?
“Phu quân muốn nạp thêm cho ta một người muội muội, tất nhiên là được.”
“Chỉ là nhà chúng ta như thế này, dù sao cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng, nạp thϊếp cũng phải là người trong sạch.”
Ta nhớ là vừa dứt lời, phu quân đã sa sầm mặt, vẻ mặt không vui.
Quả nhiên, lần này ta vẫn nói như vậy, Từ Vĩnh An quả nhiên mặt lạnh như băng.
“Nhưng mà…”
“Phu quân đã mở lời, hẳn là đã điều tra rõ ràng rồi, tự nhiên không cần ta phải lo lắng.”
Ta đổi giọng, gật đầu đồng ý.
Từ Vĩnh An khen ta hiền huệ, ta cười gật đầu.
Nạp đi, nạp đi.
Người mà hắn muốn nạp là Liễu di nương, một kỹ nữ ở Dương Châu, có mấy vị khách quen tình thâm.
Nôn nóng muốn vào cửa lớn Từ phủ, chỉ vì trong bụng đã mang thai, tìm một kẻ ngốc để tiếp quản.
Từ Vĩnh An có chút tài hoa, phong lưu tuấn tú.
Kiếp trước ta vì danh tiếng của Từ Vĩnh An mà phản đối hắn đưa kỹ nữ vào cửa, nhưng hắn lại mắng ta là phụ nhân ghen tuông trước mặt mọi người.
Cuối cùng hắn vẫn bất chấp sự phản đối của ta mà nạp Liễu di nương vào cửa.
Khiến ta mất hết mặt mũi.
Kiếp này ta sẽ không phản đối nữa.
Ta không chỉ ủng hộ hắn nạp, mà còn phải thật phô trương, náo nhiệt đưa Liễu di nương vào cửa.
Dù sao thì vào cửa rồi, sau này mới có chuyện để xem.
Ta cho người bày biện sảnh đường, chuẩn bị cho Liễu di nương một viện tử tốt nhất.
Vài ngày sau, phu quân dẫn theo Liễu di nương bụng lớn vào cửa.
Liễu di nương đỡ bụng, run rẩy quỳ xuống dâng trà cho ta.
Ta vội vàng đỡ nàng ta dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
“Phu quân, chàng chỉ nói là nạp thêm cho ta một người muội muội làm bạn, lại không nói là Liễu muội muội đã có thai nha.”
Từ Vĩnh An vẻ mặt ngượng ngùng.
“Đây là chuyện đại hỉ mà!”
Ta vui vẻ gọi người hầu.
“Nhanh đi treo đèn lồng đỏ lên, đốt pháo, Từ phủ có hỷ sự, để cả thành cùng vui.”
“Phu quân, bụng ta không biết cố gắng, không thể sinh con dưỡng cái cho chàng. Nay Liễu muội muội có công mang thai, theo ta thấy nên trực tiếp nâng lên làm lương thϊếp.”
Liễu di nương mừng rỡ.
Từ Vĩnh An vẻ mặt cảm động.
“Nương tử, quả nhiên nàng độ lượng, không hổ là chủ mẫu mà Từ Vĩnh An ta coi trọng.”
“Nàng yên tâm, ta nhớ kỹ điểm tốt của nàng, sẽ không ai vượt qua được nàng.”
“Nương tử, ở Tuyên Dương thành có một vị thần y, ngày khác ta sẽ mời ông ấy vào phủ khám bệnh cho nàng, biết đâu chúng ta cũng sẽ có một trưởng tử.”
Hắn nhìn ta đầy tình cảm.
“Đa tạ phu quân.”
Ta đỏ mặt đáp lời, trong lòng lại xem thường.
Hừ, ngươi đừng có đụng vào ta, kiếp này ai còn muốn sinh con cho ngươi?
Ngươi cũng đừng cảm động.
Trên đầu ngươi đã xanh lè cả rồi.
Từ Vĩnh An còn không biết, đứa con trong bụng Liễu di nương này không phải của hắn.
2.
Phủ đệ có thêm một vị lương thϊếp, còn đang mang thai.
Những thϊếp thất trong phủ như ong vỡ tổ, lần lượt chạy đến trước mặt ta khóc lóc kể lể.
Là một chính thất phu nhân hiền lành rộng lượng, đương nhiên ta phải giúp phu quân an ủi đám mỹ nhân này.
“Phủ đệ nhiều năm như vậy không có tin vui, Liễu di nương có thai, đương nhiên phải hậu đãi hơn một chút.”
“Thân thể ta không được tốt, hy vọng có con nối dõi tông đường cho phu quân đành nhờ vào các muội muội.”
“Đã Liễu di nương có thể hoài thai, hẳn là các muội muội cũng nhất định không có vấn đề gì.”
“Các muội muội nhất định phải phát huy bản lĩnh, ai giúp Từ phủ chúng ta khai chi tán diệp, ta và lão gia sẽ trọng thưởng.”
Lời ta nói này truyền ra ngoài, tất cả mọi người ở Tuyên Dương thành đều khen ngợi phong thái chủ mẫu của ta.
Từ Vĩnh An ở bên ngoài càng được đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu của hắn ngưỡng mộ, thỏa mãn vô cùng lòng hư vinh của hắn.
Trở về phủ, hắn đối xử với ta ôn hòa, dịu dàng.
“Vị Thẩm đại phu kia đã đồng ý lời mời của ta, không lâu nữa sẽ đến. Nàng để ông ấy khám bệnh cho nàng thật cẩn thận.”
“Thϊếp thất tuy tốt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đồ chơi.”
“Ta vẫn hy vọng có một trưởng tử với nàng.”
Thật vậy sao?
Kiếp trước hắn không nói như vậy.
Hắn nói ta ghen tuông vô độ, nói ta độc ác, chán ghét ta, khinh thường ta, không thèm đụng vào ta.
Giờ ta đã tỉnh ngộ, tuyệt đối sẽ không để hắn đụng vào ta nữa.
Ta không đổi sắc mặt, trong lòng thầm mắng.
Quản hắn là thần y gì, cho dù có kê thuốc tiên, ta cũng không uống.
Ngày hôm sau ta đã bị vả mặt.
Ta nhìn vị Thẩm thần y đang đứng trước mặt, cúi người chào ta.
Hai mắt nhòa lệ.
Hóa ra là Thẩm Lương.
Thẩm Lương từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, tình cảm rất sâu.
Về sau ta nhất quyết gả cho Từ Vĩnh An.
Kiếp trước sau khi lấy Từ Vĩnh An, cho đến khi chết, ta cũng không gặp lại hắn.
Không ngờ kiếp này, hắn lại trở thành thần y trong miệng Từ Vĩnh An, một lần nữa đứng trước mặt ta.
Hắn cao hơn, cũng già hơn.
Cũng phải, ta đã lấy chồng mười mấy năm rồi, sao hắn không già được.
“Phu nhân, Thẩm thần y chẩn mạch không thích người khác quấy rầy, xin mời những người khác lui ra ngoài.”
Tiểu tùy tùng đi theo hắn chắp tay thỉnh cầu.
Ta hoàn hồn, ra lệnh cho tất cả mọi người ra ngoài.
Tiểu tùy tùng kia tiến lên, lót khăn tay vào tay ta, rồi cũng lui ra ngoài.
Ta thấy Thẩm Lương đặt tay lên khăn tay, cẩn thận chẩn mạch.
“Sương Nương, nàng có khỏe không?”
Hắn đột nhiên mở miệng hỏi ta.
Sống mũi ta cay cay, không biết trả lời thế nào.
Ta có khỏe không?
“Ta nghe nói nàng không khỏe, ta rất lo lắng.”
“Ta muốn tận mắt nhìn thấy.”
“Quả nhiên nàng sống không tốt, ta rất đau lòng.”
Hắn không đợi ta trả lời, tự mình nói.
Mắt ta đỏ hoe, nước mắt lập tức rơi xuống.
Đây là kiếp trước, kể cả kiếp này, lần đầu tiên có người nói với ta: Nàng sống không tốt, ta rất đau lòng.
“Ta sống quả thật không tốt. Nhưng có một số chuyện, ta không thể nói với huynh.”
Ta trọng sinh, chuyện phi thường như vậy, ta vẫn chưa thể nói với Thẩm Lương.
“Nhưng có một điều ta phải nói với huynh, Thẩm ca ca, ta không còn là Sương Nhi ngây thơ lương thiện năm xưa nữa.”
“Ta phải làm một số việc, tất cả những kẻ có lỗi với ta, ta đều phải báo thù.”
“Thật xin lỗi, huynh là đại phu cứu người chữa bệnh, ta có thể sẽ hại người.”
Ta hàm lệ nhìn Thẩm Lương trước mắt, không muốn liên lụy đến hắn.
“Thẩm ca ca, huynh đã gặp ta rồi.”
“Tìm cơ hội rời khỏi Tuyên Dương thành đi.”
Thẩm Lương mặt không đổi sắc thu tay lại, lấy khăn tay phủ trên cổ tay ta ra.
“Ta không biết những người đó là ai, nhưng nếu họ có lỗi với nàng thì đáng bị báo thù.”
Hắn nhìn ta chăm chú, mở miệng nói: “Nàng muốn báo thù, há có thể một mình hành động?”
“Ta nguyện làm đao trong tay nàng, cùng nàng một chỗ.”
Ta không biết rằng, kiếp trước Thẩm Lương cũng đã đến Tuyên Dương thành.
Nhưng kiếp trước Từ Vĩnh An không hòa thuận với ta, hắn chỉ mong ta bệnh chết sớm, không chịu mời đại phu.
Vì danh tiếng của ta, Thẩm Lương không thể đến gần ta.
Cho đến khi ta chết, chúng ta vẫn không thể gặp mặt.
Kiếp này khác rồi.
Các di nương trong phủ để có con trai nối dõi, ai nấy đều dùng hết mọi cách để tranh sủng.
Vài ngày sau, Từ Vĩnh An chịu không nổi, trốn vào phòng ta.
Ta nhìn hắn đầy tha thiết.
“Phu quân, lúc trước đưa các vị muội muội này vào phủ, chẳng phải là để nối dõi tông đường sao?”
“Thân thể ta không tốt, giờ đang uống thuốc do thần y kê, thần y dặn, trong thời gian uống thuốc phu quân không được gần gũi ta.”
“Phu quân nên nhân cơ hội này đi thương yêu các muội muội khác, để phủ đệ thêm chút hỉ khí.”
Để chứng minh lòng thành của mình.
Ta đích thân lập biểu cho các di nương trong phủ, cố gắng để Từ Vĩnh An đêm nào cũng không cô đơn.
Ta còn sai gã sai vặt đưa thuốc bổ cho phu quân.
“Đây là thuốc do thần y mà lão gia mời về kê, là thuốc bổ thân thể.”
“Nhất định phải sắc thật đặc, hiệu quả mới tốt. Nhớ nhé, không được để lão gia, giữa người mới kẻ cũ lại lực bất tòng tâm.”
Gã sai vặt nhận lệnh.
Ta ngân nga khúc nhạc, nhìn Từ Vĩnh An trong hậu viện tranh sủng, ngày càng gầy gò, mệt mỏi, trong lòng vô cùng hả hê.
Cứ bận rộn đi.
Hắn bận rộn với ai cũng được, đừng đến làm bẩn ta là tốt rồi.
Nam nhân bẩn thỉu, kiếp trước ta đã chịu đủ rồi.
Hắn thích chơi, kiếp này cứ để hắn chơi cho đã.