Sau Khi Sống Lại, Lão Thái Quân Từ Hôn, Không Xuất Giá - Chương 4
7
Tuy ta vẫn luôn tự nhắc mình rằng đời này hắn ta vẫn chưa làm những chuyện ác độc với ta, ta nên đối xử như bình thường. Nhưng nghe hắn ta nói thế, hận ý của ta lại lập tức dâng lên.
Ta ghét bỏ ngửa người ra sau.
“Cảnh công tử, chuyện ngươi và ta chỉ là hiểu lầm, giờ công tử đã ôm được mỹ nhân về, sao còn dám nói những lời quá phận vậy?”
Nghe ta xưng hô xa lạ, tim Cảnh Trạm đột nhiên nhói lên.
Từ nhỏ đến lớn, ta đều là gọi hắn ta là Cảnh ca ca, hôm nay lại lạnh lùng như thế, tim của hắn ta như bị dao cứa vậy.
Hắn ta càng suy sụp và đau lòng.
“Uyển Nhi, chuyện Liễu Như Yên ta thật sự xin lỗi, nhưng hiện tại ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta và nàng thanh mai trúc mã, người ta thích là nàng!”
Ta còn chưa tỏ thái độ gì thì mấy vị quý nữ bên cạnh đã thở dài, xen lẫn sự mỉa mai trong đó.
Ta lập tức lạnh giọng.
“Hẳn là Cảnh công tử hiểu lầm rồi, ta và ngươi là thanh mai trúc mã cũng chỉ vì lợi ích giữa hai nhà, bây giờ, người bất công với ta trước, còn hủy hoại thanh danh trong phủ, tất nhiên ta sẽ không còn tình cảm gì nữa.”
“Vả lại, ngươi phá hủy sự trong sạch của Liễu cô nương thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, thế gia tử đệ đâu thể thiếu giáo dưỡng được!”
Cảnh Trạm nghẹn lời, lưu luyến nhìn ta.
“Uyển Nhi, muội thật sự không còn chút tình nghĩa nào với ta sao?”
Ta lắc đầu.
“Từ nhỏ Cảnh công tử đã giúp ta rất nhiều, ta cũng phải tạ ơn…”
Ta nói đến đây, ánh mắt của Cảnh Trạm sáng lên.
Nếu như không có Liễu Như Yên, hắn cũng không đối xử tệ với ta.
Ta nói tiếp: “Bởi vậy, ngày đó, khi Cảnh lão Tướng quân tức giận, ta đã giúp ngươi tránh khỏi nỗi đau da thịt, coi như thanh toán xong.”
Đôi mắt đang tỏa sáng của Cảnh Trạm đột nhiên ảm đạm.
Hắn ta nhìn ánh mắt khác thường của những người chung quanh, tự thấy mất mặt rồi lui xuống, cũng không rời đi mà vẫn quan sát ta.
Vì ta biểu đạt tình cảm quá thẳng thắn nên Tiết Vũ tiến đến xin phép rời đi.
Ta trực tiếp hỏi hắn: “Có tiện đưa ta về nhà không?”
Hắn lập tức sửng sốt, vành tai lại đỏ lên.
Trong xe ngựa, hắn không dám nhìn ta.
Ta lại nhìn hắn chằm chằm, mở miệng hỏi: “Nghe nói Tiết công tử du lịch ba năm ở dân gian, sưu tầm được khá nhiều đồ chơi dân gian, ngày khác có thể đưa ta một hai cái giải sầu không?”
Tiết Vũ lập tức nói: “Đều là đồ chơi không đáng giá, nếu Uyển Nhi tiểu thư không chê, ngày khác ta sẽ đưa tới.”
“Vậy ngày mai ta ở phủ chờ ngươi.”
Tiết Vũ không ngờ chỉ khách khí một câu mà ta lại khiến hắn không thể từ chối được, lập tức đỏ mặt.
Ta thấy thiếu niên tiên y nộ mã bị trêu chọc như thế, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, cũng không chú ý tới chiếc xe ngựa theo đuôi phía sau.
Tiết Vũ đưa ta đến cửa rồi rời đi.
Ta lại xác nhận: “Mai ngươi đến lúc nào?”
Hắn xấu hổ nhưng vẫn trả lời ta.
Ta hài lòng quay người.
Cảnh Trạm thấy ta đi vào, dừng ở cửa nhìn hồi lâu.
Hắn ta hiểu ta, biết ta có tình cảm với Tiết Vũ. Không hiểu sao mà hai bàn tay hán ta lại nắm chặt.
Hôm sau, ta dậy thật sớm để trang điểm.
Khi đang ngồi trong sân uống trà chờ đợi thì Tiết Vũ đúng giờ đi tới.
Hắn mang đến rất nhiều thứ, khoảng cỡ ba rương lớn.
Ta khá kinh ngạc, mở ra thì thấy tất cả đều là mấy đồ chơi nhỏ kỳ lạ hiếm thấy.
Tiết Vũ ngượng ngùng nói: “Vì không biết tiểu thư thích cái gì nên ta chọn ít đồ chơi khéo léo tinh xảo, rất hợp cho nữ hài tử giải sầu.”
Ta cười tươi.
“Làm phiền Tiết công tử rồi.”
Tiết Vũ ngượng ngùng liếc qua hướng khác.
“Uyển Nhi tiểu thư thích là tốt rồi.”
Đợi hồi lâu, Tiết Vũ không biết nói gì nên luống cuống tay chân.
“Nghe nói tiểu Hầu gia không gần nữ sắc, hôm nay gặp mặt, quả đúng là như thế.”
Ta đành phải mở miệng.
“Thế thì ta cũng phải đáp lễ mới được.”
Tiết Vũ vội vàng xua tay.
Ta tổn thương nói: “Vốn định mời Tiết công tử cùng đi chơi tiết Đạp Thanh, giờ xem ra là ta đa tình rồi.”
Mặt Tiết Vũ đỏ tới mang tai, lại xua tay.
“Uyển Nhi cô nương hiểu lầm rồi, ta không có ý đó.”
Mời đi chơi tiết Đạp Thanh thường là ngầm bày tỏ. Đây là chuyện mà trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tiết Vũ cực kỳ hoảng loạn và luống cuống.
Một lúc lâu sau, hắn mới khó khăn mở lời.
“Được Uyển Nhi cô nương mời đi chơi tiết Đạp Thanh là vinh hạnh của tại hạ.”
Hắn trả lời xong thì cũng không chịu nhìn ta thêm một cái.
Ta cúi đầu cười, chọc hắn hai câu rồi mới thả hắn về.
Buổi tối, mẫu thân đến tìm ta tâm sự.
Bà vừa uống trà vừa nghiêm túc nói.
“Tiểu Hầu gia Tiết gia phẩm tính không tệ, gia phong thanh liêm, ta đã hỏi qua rồi, không có quan hệ mập mờ gì, nếu con thích cũng không tệ.”
So với ta, Tiết Vũ không tính là môn đăng hộ đối. Nhưng đã trải qua chuyện với Cảnh Trạm nên khi chọn người, mẫu thân ta cũng dễ tính hơn.
Ta ngửa đầu: “Phụ thân nói sao ạ?”
“Tất nhiên cũng cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, nghe nói tài hoa hơn người, văn võ song toàn, nếu y chăm chỉ chịu khó, nhà chúng ta cũng có thể giúp đỡ y, tương lai chắc chắn sẽ bừng sáng!”
Ta gật đầu.
“Nghe theo sắp xếp của phụ mẫu ạ.”
Mẫu thân ta đứng dậy: “Uyển Nhi, người lần này là con chọn, sau này phải tự chăm sóc tốt bản thân đó!”
Ta hiểu rằng mẫu thân vẫn chưa thật sự chấp nhận Tiết Vũ.
Cũng chỉ có ta biết, cho dù không cần giúp đỡ thì trong tương lai hắn cũng có thể tự bừng sáng.
8
Đến tiết Đạp Thanh, ta đột nhiên thấy hơi bất an. Từ lúc rời giường, trái tim ta đã trống rỗng.
Lúc ra cửa thì Tiết Vũ đã chờ sẵn, nhìn thấy hắn ta mới an tâm.
Núi Thanh Thành đẹp như tranh vẽ, giờ không còn hộ vệ và trạch viện của Cảnh Trạm nên người lên núi cũng nhiều hơn.
Ta sóng vai đi cùng Tiết Vũ.
Dường như hắn muốn nói gì đó với ta nhưng vẫn còn đắn đo.
Chúng ta vô thức đi tới một chỗ rừng rậm, bốn phía xung quanh không một bóng người.
Ta thản nhiên nói: “Tiết công tử đừng ngại, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Tiết Vũ vừa muốn lên tiếng thì lập tức có một mũi tên lao tới.
Hắn nhanh tay lẹ mắt chắn trước mặt ta, bả vai bị trúng tên, đỏ một mảng lớn.
Ta luống cuống, vội vàng đỡ lấy Tiết Vũ.
Tiết Vũ cảnh giác bảo vệ ta ở phía sau, rút kiếm ra rồi nhìn quanh bốn phía.
Ngay sau đó, lại có mấy mũi tên vù vù bắn tới, tất cả đều bị Tiết Vũ chặn lại.
Hắn nghiêm túc nói: “Ai đó, phong cách hèn hạ vậy, thật là trơ trẽn!”
Như bị chọc giận, trong rừng rậm thoáng có một bóng người xuất hiện.
Càng nhìn càng quen thuộc, đến khi nhìn kỹ hơn thì hóa ra là Cảnh Trạm, tay hắn ta vẫn đang cầm cung tên.
“Tiết Vũ, ngươi chỉ là hậu nhân của Hầu phủ nghèo túng, bây giờ triều đại đã thay đổi, Hầu phủ các ngươi cũng chỉ là bình dân hơi dính dáng hoàng thân quốc thích mà thôi, còn dám mơ ước Uyển Nhi của ta sao!”
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ độc ác, lúc nhìn về phía Tiết Vũ còn tràn đầy cừu hận.
Tiết Vũ vẫn đứng thẳng người.
“Quân tử thẳng thắn vô tư, ta và Uyển Nhi cô nương đâu có quan hệ gì với ngươi, tuy rằng Hầu phủ chúng ta đã sa sút nhưng vẫn làm việc trong sạch, sẽ không bao giờ làm ra chuyện cẩu thả dơ bẩn giống như ngươi, ta thấy, người không xứng với Uyển Nhi là ngươi!”
Cảnh Trạm nghe vậy thì lập tức kéo cung.
“Uyển Nhi và ta thanh mai trúc mã, chỉ là ta nhất thời hồ đồ mà thôi, sau này chắc chắn sẽ trở thành phu thê hòa hợp, không đến phiên người ngoài như ngươi thuyết giáo!”
Ta thấy Cảnh Trạm mất thần trí thì lập tức chắn ở trước mặt Tiết Vũ.
“Cảnh Trạm, đừng giả ngu nữa, giết Tiết Vũ mang hoàng thân quốc thích, phủ Tướng quân các ngươi sẽ vấn tội lưu đày.”
Ta lại nhìn Tiết Vũ.
“Ta và ngươi chỉ có lời mai mối của phụ mẫu, Tiết công tử mới là người mà ta lựa chọn, nếu ngươi tổn thương hắn dù chỉ một chút, ta cũng sẽ sống chết với ngươi!”
Cảnh Trạm đột nhiên cười điên cuồng.
Cười được một lúc, hắn ta lại rơi nước mắt.
“Uyển Nhi, nàng thật sự tuyệt tình đến vậy sao?”
Nằm giữa lằn ranh sinh tử, ta chẳng còn để ý những thứ khác nữa.
“Tuyệt tình? Ngươi nói ta tuyệt tình? Rõ ràng là ngươi không để ý lễ nghĩa liêm sỉ, trước ngày đại hôn còn qua lại với người khác, bây giờ lại quay lại nói tình xưa, đúng là tiểu nhân mà!”
Cảnh Trạm nghe ta lên án và sỉ nhục, ánh mắt dần lạnh lẽo, tiếp tục kéo cung.
“Đã như thế, ta thấy không cần giữ Tiết Vũ lại nữa, muội không theo ta, giờ ta làm kẻ tiểu nhân thì có sao đâu chứ!”
Tiết Vũ luống cuống, hắn thì thầm bên tai ta.
“Bốn phía đều có cung tiễn thủ, nếu hôm nay khó thoát khỏi cái chết, kiếp sau ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn cả đời.”
Dứt lời, hắn giang hai tay ra bảo vệ ta. Người hắn hoàn toàn hướng về phía cung của Cảnh Trạm.
“Uyển Nhi, ta hỏi muội một lần nữa, muội có nguyện ý đi theo ta hay không?”
Ta kiên định nói: “Tuyệt đối không!”
Ta vốn đã có ý định tự tử rồi.
Trong khoảnh khắc mũi tên bắn tới, lập tức có người ngăn lại.
Bốn phía lại xuất hiện rất nhiều quan binh, bắt hết thích khách đang ẩn núp xung quanh lại.
Tiết Vũ vội vàng tiến lên, chém đứt cung tiễn của Cảnh Trạm.
Lúc này ta mới có cơ hội giương mắt.
Ta thấy Liễu Như Yên trúng tên ngã xuống, Cảnh Trạm thì vọt tới như thể nổi điên.
“Như Yên, Như Yên, nàng không sao chứ?”
Rồi hắn ta quỳ hẳn xuống, khóc rống lên.
Ta vốn tưởng rằng Cảnh Trạm đã mất hết tình cảm với Liễu Như Yên, nhưng bây giờ mới phát hiện, sâu trong tim hắn ta vẫn còn yêu.
Như Yên sờ mặt hắn ta, yếu ớt nói.
“A Trạm, là ta cản trở tiền đồ của chàng, ta không hy vọng chàng sai lầm nữa, ta đã nói với Tướng quân là ta tự mình tìm chết, chàng sẽ không mang tội danh giết người, sau này chàng phải bình an đó.”
Nàng ta nói xong thì lập tức tắt thở.
Cảnh Trạm dùng toàn lực bắn mũi tên này, nó lại bắn trúng ngực của Liễu Như Yên.
Tiết Vũ cũng xụi lơ, máu ở vết thương trên vai hắn càng ngày càng nhiều, ta vội vàng gọi hộ vệ hộ tống chúng ta rời đi.
Ba ngày sau, Tiết Vũ mới tỉnh lại.
Ta nghe nói Liễu Như Yên mang thai, một xác hai mạng.
Tuy rằng cái chết của Liễu Như Yên có thể giúp Cảnh Trạm thoát tội, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhận tội. Hắn ta nói rằng muốn chịu tội vì thê tử và nhi tử của mình.
Sau khi biết chuyện, Cảnh lão Tướng quân không chịu nổi, cũng lập tức ra đi. Phủ Tướng quân chỉ còn lại một ít nữ quyến, lập tức suy bại.
Biết Tiết Vũ dám bỏ mạng cứu ta, phụ thân ta lập tức công nhận hắn, còn cố ý cầu Hoàng thượng ban hôn.
Tình cảm của ta với Tiết Vũ cũng trở thành một giai thoại.
Ngày đại hôn, hắn chớp đôi mắt trong veo nói với ta.
“Thật ra ngày đó ta muốn nói với nàng, từ nhỏ ta đã thích nàng rồi, sau này nhất định sẽ che chở chu toàn cho nàng, tuyệt đối không phụ lòng nàng. Ta đã hạ quyết tâm, nếu đời này không có duyên với nàng, ta sẽ cô độc cả đời.”
Ta cười.
Thì ra đời trước hắn mãi không cưới ai là vì nguyên nhân này.