Sau Khi Sống Lại, Lão Thái Quân Từ Hôn, Không Xuất Giá - Chương 3
5
Lúc tới núi Thanh Thành, trên đỉnh núi đang chém giết lẫn nhau.
Cảnh lão Tướng quân trừng mắt rồi hô mọi người xông lên.
Chỉ khoảng một nén nhang, thổ nhân đã bị bắt.
Ta biết đó không phải là vấn đề, vì tòa nhà giữa sườn núi mới là vở kịch quan trọng nhất tối nay.
Ta ngẩng đầu nhíu mày.
“Nguy rồi, trong viện Cảnh ca ca chắc chắn còn có kẻ trộm đang làm chuyện mờ ám!”
Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy sân vườn đèn đuốc sáng trưng.
Cảnh lão Tướng quân phân phó mọi người xông vào, ta đi theo phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cảnh lão Tướng quân nhanh chóng cho người vây quanh biệt viện, trong ba lớp ngoài ba lớp.
Sân không lớn, phòng ngủ chính cũng không nhiều, mọi người kiểm tra sơ qua rồi đi tới phòng ngủ ở chính viện.
Dường như có thể nghe được âm thanh sột soạt, sân rộng như vậy mà chỉ có gian phòng này kỳ lạ.
Tướng quân ra lệnh, thị vệ lập tức vọt vào.
Đột nhiên, một giọng nữ chói tai truyền đến, ngay sau đó, thị vệ xông vào lại vội vàng chạy ra, vẻ mặt mọi người rất phức tạp.
Dường như Tướng quân hiểu được gì đó, sải bước vọt vào. Ta và thị vệ, nha hoàn trong phủ cũng vào theo.
Đập vào mắt chính là quần áo rơi đầy đất, Liễu Như Yên dùng chăn quấn chặt người, vẻ mặt sợ hãi. Cảnh Trạm thì đang vội vàng mặc quần áo, áo trong màu trắng xốc xếch.
Nhìn thấy người tới, Cảnh Trạm lập tức kích động.
Giọng hắn ta run rẩy: “Phụ thân… sao người… lại tới đây!”
Ta cũng lập tức kinh ngạc la lên một tiếng rồi che miệng lại.
Lúc này, Cảnh Trạm mới nhìn thấy ta cũng xuất hiện ở đây. Hắn ta vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, còn cực kỳ sợ hãi.
Cả người ta run rẩy: “Cảnh ca ca, ngày mai chúng ta sẽ thành hôn, huynh huynh huynh…”
Ta khóc nức nở.
Cảnh lão Tướng quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn tròn mắt.
Cảnh Trạm sợ hãi nhưng vẫn bảo vệ trước người Liễu Như Yên.
“Phụ thân, chuyện này không liên quan đến Liễu Nương, là nhi tử cố ý làm thế, nàng bị ép buộc!”
Lão Tướng quân tức đến mức nói không nên lời, sau một lúc lâu mới mắng: “Hỗn trướng!”
Ông hung hăng đá một cước vào bụng Cảnh Trạm khiến hắn ta ngã trên đất, cả người quỳ rạp.
Ông nói muốn chấp hành gia pháp, ta trốn ở phía sau, vừa lau nước mắt vừa xem kịch.
Một cây roi mây thô dài hai mét được trình lên khiến Cảnh Trạm run rẩy sợ hãi.
Lão Tướng quân vung tay quất vào người hắn ta, không chút lưu tình.
“Bạch~” một tiếng.
Da thịt tróc ra, lưng Cảnh Trạm nhanh chóng tràn máu tươi.
Không hổ là Tướng quân chinh chiến sa trường, sức lực này đúng là cực kỳ dũng mãnh.
Cảnh Trạm vừa nghĩ đến cơn đau đã lập tức dập đầu cầu xin.
Ta thấy bộ dáng này của hắn ta, dù cực kỳ sảng khoái nhưng vẫn giả bộ tiến lên.
“Da thịt Cảnh ca ca mềm yếu, không chịu nổi cực hình như vậy đâu, xin Tướng quân hạ thủ lưu tình, con tin rằng Cảnh ca ca sẽ xử lý tốt việc này!”
Tướng quân nhìn ta, bất đắc dĩ thở dài.
“Chúng ta thật lòng xin lỗi con, Cảnh Trạm không xứng với con, đã phụ lòng Uyển Nhi thâm tình rồi.”
Nước mắt của ta cứ không ngừng rơi xuống.
“Là Uyển Nhi không có phúc khí, Cảnh ca ca đã có người mình yêu, ta nên chúc phúc!”
Nhìn ta uất ức như vậy, Tướng quân lại vung roi đánh thêm vài cái nữa.
Cảnh Trạm kêu rên cầu xin, Liễu Như Yên cũng khóc lóc xin tha.
Ta nhìn Cảnh Trạm sắp ngất đi, tỏ vẻ đau lòng.
Hắn ta vội vàng vờ hôn mê bất tỉnh, khiến mọi người dồn sự chú ý vào ta.
Vì vậy, Cảnh Trạm tránh được một kiếp.
Hắn ta biết ta đang giúp hắn nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một cảm xúc phức tạp.
Hắn ta cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, chỉ là cảm thấy nữ nhân trước mắt này không hề khiến người ta chán ghét như trước nữa.
Ngẫm lại, hắn ta phát hiện trước kia ta cũng không làm chuyện gì xấu.
Hôm nay, hắn ta đã nợ ta một ân tình.
Chuyện Cảnh Trạm và Liễu Như Yên gian díu lập tức truyền ra trong một đêm.
Nhiều người biết chuyện dơ bẩn như vậy, thanh danh của Cảnh Trạm chắc chắn sẽ không còn, tất cả mọi người đều chửi rủa hai người không biết xấu hổ.
Mối hôn sự này không thành.
Nghe nói lão Tướng quân tức đến mức bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi.
Cho dù ông có chết cũng sẽ không để Liễu Như Yên vào phủ Tướng quân. Ông còn lập quy củ mới, nếu sau này Liễu Như Yên vào phủ sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Cảnh Trạm.
Xem đi, kiếp này không có ta ngăn cản thì bọn họ vẫn không thể gần nhau.
6
Bọn họ trở thành chuột qua đường bị mọi người đánh đuổi, còn ta bị đả kích, tự nhốt mình trong biệt viện. Phụ thân và mẫu thân liên tục chạy đến phòng ta rồi dịu dàng an ủi, nhưng tất nhiên là ta không sao cả.
Đêm đó, ta tìm người hạ mị dược cho bọn họ, còn để tất cả hạ nhân lui về, phòng ngừa mật báo. Dù vậy, ta vẫn phải giả bộ đau buồn khổ sở.
Hoàng thượng cũng biết chuyện hoang đường này, trong cơn tức giận, ông ấy đã cách chức Cảnh Trạm.
Danh tiếng và quyền lực của Cảnh Trạm giảm mạnh, khiến hắn ta suy sụp tinh thần.
Những người được cưng chiều từ nhỏ, khi rơi bùn lầy sẽ dễ nảy sinh những suy nghĩ u ám.
Hắn ta nhìn ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh thì đột nhiên ngộ ra, hắn ta bị như vậy đều là vì nữ nhân Liễu Như Yên này.
So với quyền lực, tình yêu là cái gì chứ?
Bởi vậy, hắn ta ngày càng lạnh nhạt với Liễu Như Yên, thậm chí còn ghét bỏ.
Hắn ta đã nhiều lần nghĩ rằng, sao mà nữ nhân này có thân phận thấp kém đến thế, sao nàng ta không cẩn trọng thêm chút mà lại để hắn ta xúc động rồi bị người nắm thóp như vậy.
Suy đi nghĩ lại, hắn ta lại nghĩ tới ta.
Tiểu thư khuê các, thân thế hiển hách, nhất định có thể giúp hắn ta một bước lên mây.
Đáng tiếc, bây giờ đã muộn rồi.
Vì để ta phấn chấn hơn, phụ thân lại giúp ta tuyển mấy công tử thế gia có nhân phẩm tốt. Ta không quá bài xích, Tiết Vũ của Hầu phủ cũng không tệ.
Ta nhớ rõ, kiếp trước hắn cũng làm đến chức Thừa tướng, kiên cường chính trực.
Nhưng khi đó, lúc biết hắn thì ta đã đến tuổi gần đất xa trời rồi, cũng không thế hiểu rõ được.
Khi hắn còn trẻ cũng mày kiếm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, mang dáng vẻ của một công tử văn nhã.
Bây giờ Tiết Vũ là tiểu Hầu gia đang sa sút, gia phong thanh liêm, khiêm tốn giản dị.
Vì để bồi thường cho ta, Hoàng hậu nương nương cố ý tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa, mời tất cả tài tuấn quý nữ vừa tuổi trong kinh thành.
Ta không ngờ Cảnh Trạm cũng tới.
Nhưng hắn ta đến cũng sẽ bị đám quý nữ khinh bỉ. Các nàng đều nhìn ta với vẻ cảm thông, còn ta chỉ thản nhiên cười cười.
Cảnh Trạm nhìn ta trong đám người, ánh mắt nhiệt tình như thể muốn truyền đạt điều gì đó.
Ta lại lơ đãng không đếm xỉa.
Bây giờ, thân phận đã mất, Cảnh Trạm muốn tiếp cận ta cũng trở nên khó khăn.
Hắn ta được sắp xếp ở vị trí cuối cùng, ta không thể thấy hắn ta nhưng lại thấy Tiết Vũ trong đám người.
Tuy rằng hắn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại nhưng vẻ ngoài tuấn tú kia rất khó làm người ta bỏ qua.
Hoàng hậu nương nương mượn cớ rồi ban thưởng cho ta rất nhiều thứ. Dù sao thì Hoàng hậu nương nương cũng là cô cô của ta, bà sủng ái ta là chuyện đương nhiên.
Ở kiếp trước, vì Hoàng hậu nương nương nên dù Cảnh Trạm không thích ta cũng không dám làm gì ta. Vậy nên ta rất kính trọng vị cô cô này.
Những tuấn nam quý nữ thế gia bên dưới lại kính trọng ta.
Cảnh Trạm thấy thái độ của mọi người khi đối xử với ta thì lại càng ảo não với lựa chọn của mình.
Hắn ta còn đang ảo tưởng, nếu như thành thân với ta, hắn ta cũng sẽ trở thành người được mọi người tán tụng.
Cảnh Trạm nhìn ta trong đám người, lại đột nhiên phát hiện ta cực kỳ cao quý, mỹ mạo vô song.
Đây mới là thê tử chân chính trong lòng hắn ta.
Tất nhiên là ta không biết suy nghĩ trong lòng Cảnh Trạm, chỉ là ta luôn cảm thấy có một đôi ánh mắt chán ghét luôn nhìn chằm chằm ta, không hiểu sao lại khiến ta hơi khó chịu.
Hoàng hậu để mọi người tụ tập lại một chỗ, hàn huyên lấy lệ vài câu rồi lập tức rời đi, để chúng ta chơi một mình.
Các quý nữ trong kinh đều đến an ủi ta, mọi người trò chuyện không hề câu nệ tiểu tiết.
Cảnh Trạm thấy có cơ hội thì lập tức tiếp cận ta.
Mà ta thì vẫn nhìn Tiết Vũ chằm chằm. Mỗi lần hắn ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ta.
Ta không tiến lên đáp lời, thân phận của ta không cho phép ta tự khinh tự tiện. Nhất là sau khi trải qua chuyện Cảnh Trạm, ta càng cảm thấy mình hiển hách, sẽ không cúi đầu vì nam nhân nữa.
Bị ta nhìn khiến Tiết Vũ sợ hãi, tai hắn dần dần đỏ ửng rồi liên tục cúi đầu tránh né.
Ta cười khẽ, nâng má nhìn hắn. Hắn thẹn thùng như thế, đâu có tùy ý phóng khoáng như lời đồn chứ. Có vẻ rất đáng yêu.
Đột nhiên, Cảnh Trạm chắn trước người ta.
“Uyển Nhi, ta sai rồi, muội có thể tha thứ cho ta lần này không!”
Lời nói vừa thẳng thừng vừa thô lỗ khiến ta khẽ nhíu mày.
Ta hoảng hốt khi nhìn thấy người vừa đi tới. Hắn ta gầy đi không ít, ánh mắt lộ rõ vẻ chán chường.
Hắn ta nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Tự hạ thấp mình rồi nói mấy lời thiếu tôn trọng như vậy khiến ta vô cùng chán ghét.