Sau Khi Sống Lại, Lão Thái Quân Từ Hôn, Không Xuất Giá - Chương 2
3
Ta tỏ vẻ giận dỗi rồi xoay người rời đi, dù Cảnh Trạm hơi do dự nhưng vẫn không đuổi theo ta.
Nên nói gì đây.
Như thế rất tốt.
Tình nghĩa kiên cố của hai nhà chúng ta nên có chút rạn nứt.
Có ta tạo áp lực, cửa hàng của Liễu Như Yên nhanh chóng bị niêm phong, nhưng vì Cảnh Trạm nên chỉ phạt một ít tiền.
Ta không muốn thẳng thừng vạch trần quá sớm nên đành phải làm bộ như không biết.
Không lâu sau, Cảnh Trạm lại đến.
Trông hắn ta không giống ngày xưa nữa, lần này rõ ràng là không muốn tới.
Khi nhìn về phía ta, ánh mắt của hắn ta còn đè nén sự chán ghét.
Rõ ràng là hắn ta chủ động tới cửa cầu hôn, nhưng lại cứ thế này thế kia, không theo ý hắn ta thì lại ra vẻ ta không hiểu phong tình.
Vì vậy, khi hắn ta mở miệng, ta vội vã chạy từ ngoài hành lang vào, quỳ thẳng trên mặt đất rồi lã chã chực khóc.
Phụ thân luôn luôn thương ta nên vội vàng tiến lên, ân cần đỡ ta.
Ta quỳ trên mặt đất, nói rõ từng câu từng chữ.
“Nữ nhi không muốn gả cho Cảnh Trạm, nữ nhi không muốn chịu uất ức!”
Ta vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nhìn về phía ta. Nhất là Cảnh Trạm, con ngươi kia càng sâu thẳm.
Phụ thân nhìn ta và Cảnh Trạm rồi dịu dàng nói.
“Uyển Nhi, dưới đất lạnh lắm, đứng lên nói chuyện!”
Ta vẫn quỳ.
“Nếu phụ thân không đáp ứng, nữ nhi sẽ không dậy!”
Cảnh Trạm vội vàng đến đỡ ta.
“Uyển Nhi, đừng làm loạn, chuyện hôn nhân đại sự, sao dám đùa giỡn chứ!”
Ta hất tay hắn ta ra.
“Bởi vì hôn nhân đại sự nên càng phải thận trọng, Trung thư Thị lang đã có người trong lòng, sao ta phải gả đi để chịu tủi nhục chứ.”
Tất cả mọi người kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Cảnh Trạm lại vội vàng xua tay.
“Uyển Nhi, nàng lại nghe mê sảng ở đâu vậy, ta trong sạch.”
Ta biết hắn ta sẽ nói thế nên đã tìm gặp một gã sai vặt đã từng làm ở tiệm son phấn đó.
Gã sai vặt vừa vào cửa đã nói với Cảnh Trạm.
“Công tử, bây giờ Liễu Nương bệnh nặng, người đừng nên hỏi cưới nàng ta lúc này. Liễu Nương từng nói người hứa một đời một đôi với nàng, bây giờ lại muốn cưới người khác, vong ân phụ nghĩa nàng ấy sao?”
Gương mặt phụ thân ta hiện rõ vẻ tức giận.
Cảnh Trạm suy nghĩ một chút rồi vội vàng phủ nhận.
“Ta không biết Liễu Nương gì cả, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.”
Ta vội vàng nháy mắt với gã sai vặt, gã sai vặt cũng thuận thế quỳ xuống, trình lên một cái quạt xếp.
Cảnh Trạm thích những thứ đẹp đẽ, hắn ta từng cố ý cầu danh gia đề chữ, có được một cây quạt mực vô giá độc nhất vô nhị.
Hắn ta cực kỳ trân quý nó, chẳng để rời thân bao giờ, mọi người trong kinh thành đều biết việc này.
Thế nhưng, hôm nay chiếc quạt lại xuất hiện ở chỗ này.
Hắn ta muốn mở miệng giải thích nhưng lại chẳng thể che giấu được vẻ lo lắng trên khuôn mặt, đành phải vội vàng hành lễ rồi chạy vọt ra ngoài.
Từ đó, chuyện Trung thư Thị lang đang cầu cưới nữ nhi Thừa tướng lại chạy đi vì một nữ tử khác đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.
Tất cả mọi người đều tiếc cho ta.
Chỉ có ta là cực kỳ vui mừng.
Đúng là hắn ta đã đưa chiếc quạt này cho Liễu Như Yên để làm tín vật đính ước, nhưng thật ra ta đã tìm người đến trộm, ngay cả lý do bệnh nặng kia cũng là ta bịa đặt.
Thế mà hắn ta lại tin.
Ta không biết nên buồn hay vui nữa.
Phụ thân ta cực kỳ tức giận, kéo theo Tướng quân Ống Vô Phương để trình một quyển tấu.
Hai nhà cãi nhau hơi khó coi.
Trong lòng lão Tướng quân biết rõ, bây giờ hoàng đế đương triều trọng văn khinh võ, mất đi cây đại thụ phủ Thừa tướng này, tiền đồ của bọn họ chắc chắn sẽ bị cản trở.
Bởi vậy, cho dù không muốn nhưng Cảnh Trạm vẫn phải tìm mọi cách để tới cửa nhận sai.
Lần này, phụ thân và mẫu thân ta rất nghiêm túc nhưng niệm tình nghĩa từ nhỏ nên vẫn không nói gì nặng lời.
Cảnh Trạm hứa sẽ phân rõ giới hạn với nữ thương nhân Liễu Như Yên kia, cả đời cả kiếp chỉ đối tốt với ta.
Hắn ta nói rất tha thiết, ngay cả phụ thân ta cũng không còn tức giận nữa.
Nhưng chỉ có ta thấy được vẻ không cam lòng ở đáy mắt hắn ta.
Cảnh Trạm chỉ đang nhẫn nhịn thôi. Ở đời trước, hắn ta tương kính như tân bên cạnh ta cả đời, ta chẳng phát hiện ra điều gì lạ thường, nhưng hôm nay, ta lại có thể dễ dàng phân tích vẻ mặt của hắn ta.
Từ xưa đến nay, hài tử luôn phải nghe lời phụ mẫu, huống chi trên đời này không có ai môn đăng hộ đối với ta như Cảnh Trạm.
Ta nghĩ rằng cuối cùng phụ thân ta vẫn sẽ thỏa hiệp.
Thế nên ta phải nhanh chóng tính toán.
4
Nghe nói Liễu Như Yên bị đưa ra khỏi kinh thành, có rất nhiều người chứng kiến.
Thế nhưng, ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy nên đã phái rất nhiều tai mắt để hỏi thăm tung tích của Liễu Như Yên.
Cuối cùng cũng có người phát hiện dấu chân ở núi Thanh Thành.
Núi Thanh Thành là nơi Cảnh Trạm tập võ từ nhỏ, cũng là lãnh địa của riêng hắn ta.
Nghe nói trên núi có một tòa nhà, trông như chốn bồng lai tiên cảnh.
Liễu Như Yên ẩn thân ở chỗ này cũng không có gì kỳ lạ, ta cũng không bất ngờ chút nào.
Số lần Cảnh Trạm đến phủ của ta càng ngày càng nhiều.
Lần nào hắn ta cũng tỏ vẻ dịu dàng thân cận, cố gắng làm cho ta vui.
Bọn nha hoàn đều nói Cảnh Trạm là phu quân hiếm có.
Có đôi lúc nhìn hắn ta dịu dàng kẻ mày cho mình, ta cũng ảo tưởng rằng trong lòng hắn ta thật sự có ta.
Nhưng mà ta cũng nhanh chóng tỉnh mộng.
Bởi vì thị vệ nói Cảnh Trạm vận chuyển rất nhiều trang sức tơ lụa lên núi.
Hắn ta cần dỗ dành tiểu tình nhân, nhất là khi mình bị trói buộc bên cạnh một nữ nhân khác, phải bồi thường nhiều hơn.
Phụ thân ta vẫn đồng ý với hôn sự này.
Ông nói: “Ta nhìn Cảnh Trạm lớn lên, y tài hoa hơn người, làm người đôn hậu, con đi theo y, nhất định sẽ có cuộc sống tốt.”
Đêm đó, trời rất lạnh.
Thấy đôi mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi của phụ thân, ta không từ chối.
Chỉ là ta muốn hắn ta tự mình xé cái mặt nạ dối trá này, bảo toàn thanh danh cho phủ Tể tướng chúng ta.
Hôm nay, Cảnh Trạm lại đúng hẹn tới cửa thăm hỏi.
Ta nói: “Hôn kỳ đã định, không bằng sớm tính toán một chút, những thứ nên đặt mua cũng phải bắt đầu chuẩn bị đặt mua.”
Hắn ta tỏ vẻ cưng chiều.
“Cứ làm theo ý Uyển Nhi.”
Đã như thế, ta sẽ đặt mua trang sức và hôn phục ở cửa hàng tốt nhất trong kinh.
Tốn khoảng năm trăm lượng cho vẻ bề ngoài.
Ta biết mối hôn sự này chắc chắn sẽ không thành công, nhưng ta đã phải lăn lộn cực khổ thì Cảnh Trạm cũng phải chảy máu. Dù sao thì vị được nuôi trong núi kia cũng chiếm được không ít thứ tốt.
Cảnh Trạm thấy mối hôn sự này như ván đã đóng thuyền nên cũng dần hờ hững với ta.
Ba ngày sau, ta sẽ xuất giá.
Ta hỏi thị vệ gần đây thế nào rồi.
Thị vệ cúi đầu, quy củ báo cáo.
“Theo phân phó của người, cơ thể Liễu cô nương đã phá bệnh, trong hai ngày tới, Cảnh Thị lang chắc chắn sẽ ở bên chăm sóc.”
Ta lạnh lùng ừ một tiếng rồi nói thêm.
“Hôm trước tìm một ít lưu manh đến gây sự, hộ vệ trong núi tăng bao nhiêu rồi?”
Thị vệ suy nghĩ một lát.
“Hơn hai trăm ạ.”
Ta tự mình lẩm bẩm: “Đủ rồi.”
Sau đó, ta lại nhỏ giọng phân phó vài câu, thị vệ nghe xong thì vội vàng đi chuẩn bị.
Ta xách bầu rượu hoa quế lên, uống một ngụm lớn rồi cười gượng.
Kiếp trước, cả đời bình an nên ta không biết cảm giác phiền não là như thế nào. Bây giờ mang nặng nỗi lòng mới cảm thấy nhân sinh không dễ dàng gì, nhưng dù phiền muộn thế nào thì vẫn phải nhìn về phía trước.
Ta đứng ở song cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Kiếp này, đến lượt ta diễn kịch.
Một ngày trước khi thành hôn, ta sai người đến phủ Tướng quân tìm Cảnh Trạm, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Đợi mãi vẫn không thấy người đến nên ta cho người chạy tới đó.
Người của phủ Tướng quân cũng biết đây là chuyện rất quan trọng, nhưng mà tìm hồi lâu vẫn không thấy người.
Hành động này của ta cũng khiến dân chúng cũng nghe được chút chuyện.
Trước khi thành hôn, tân lang lại không rõ tung tích.
Ta còn cho người dựng lên mấy chuyện phong lưu của Cảnh Trạm.
Ban đêm, thổ phỉ gây sự ở núi Thanh Thành, có người thông báo cho phủ Tướng quân đi tiêu diệt thổ phỉ.
Lúc này, vì không liên lạc được với tân lang của mình nên ta chờ ở phủ Tướng quân.
Tướng quân vừa nghe có người lớn mật dưới chân thiên tử như thế thì lập tức mang áo giáp, căm giận xuất môn.
Ta vội vàng lo lắng nói: “Núi Thanh Thành là địa bàn của Cảnh ca ca, con cũng muốn đi xem xem ai lại lớn mật như thế.”
Lão Tướng quân vỗ vỗ vai ta, ông không ngăn cản mà là thở dài.
“Uyển Nhi vất vả rồi, sau này nếu Cảnh Trạm đối xử không tốt với con, ta sẽ trút giận cho con!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Tối nay chắc chắn là một vở kịch hay.