Sau Khi Sống Lại, Lão Thái Quân Từ Hôn, Không Xuất Giá - Chương 1
1
Ngày ta cập kê cũng là lúc Cảnh lão Tướng quân đắc thắng trở về.
Hoàng đế hỏi ông muốn ban thưởng cái gì, ông lập tức nói muốn tìm một tiểu thư khuê các cho nhi tử của mình.
Lúc đó, quý nữ khắp kinh thành đều dốc sức trèo vào cửa hôn sự này. Nào ngờ, nhi lang tốt của Tướng quân đã hẹn ước trọn đời với một tiểu tình nhân.
Ta và Cảnh Trạm là thanh mai trúc mã, phụ thân ta vừa trung thành với vua, vừa có công lớn, lại là đệ nhất Tể tướng nên hai chúng ta cũng môn đăng hộ đối.
Vì vậy, Cảnh lão Tướng quân chắc chắn sẽ xếp ta ở vị trí thứ nhất.
Hai nhà chúng ta liên hợp, có thể nói là dệt hoa trên gấm, cường cường liên thủ.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, bao gồm cả ta ở kiếp trước.
Nhưng đáng tiếc, dường như Cảnh Trạm không nghĩ như vậy.
Hắn ta cảm thấy vì ta có thân phận cao quý, gia thế hiển hách nên mới khiến tiểu tình nhân của hắn ta không thể có danh phận, hắn ta nợ nàng ta quá nhiều.
Vậy nên hắn ta mới không ngần ngại dùng chiêu ly miêu tráo thái tử để đánh tráo nhi tử của ta, đưa cả phủ Tể tướng to lớn cho nhi tử của nữ thương nhân kia.
Uổng công kiếp trước ta còn dốc lòng dạy dỗ, từng bước giúp cho nhi tử giả mạo kia một bước lên mây.
Kết quả, đây lại là một âm mưu lớn.
Nghĩ tới đây, móng tay ta đâm sâu vào da thịt.
Sau khi sống lại, chuyện thứ nhất ta làm là đến cửa tiệm son phấn để gặp nữ nhân đã biến cuộc đời ta thành trò cười kia.
Trên đường đi, ta mang nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ta muốn xem xem rốt cuộc nàng ta là nữ nhân như thế nào mà có thể khiến Cảnh Trạm dành cả đời để làm chỗ dựa cho nàng ta.
Nha hoàn Lục La thấy sắc mặt ta u tối, mở miệng nói.
“Tiểu thư, người cần trang sức gì, chỉ cần phân phó một tiếng thì nô tỳ sẽ sai người đưa tới, cần gì phải tự mình đi một chuyến ạ.”
Ta hơi cụp mắt.
“Nghe nói tiệm son phấn Vân Yên không những có kiểu dáng đa dạng mà bà chủ còn là mỹ nhân hiếm có trên thế gian, vậy nên ta muốn đến xem một chút.”
Lục La bĩu môi.
“Cũng chỉ là nữ nhi của một thương nhân không có danh tiếng mà thôi, còn chưa thành hôn mà ngày nào cũng lộ mặt ra ngoài, làm sao sánh được với tiểu thư khuê các như người chứ.”
Ta nhẹ nhàng thở dài.
Thầm nghĩ, phụ thân để ta đợi trong khuê phòng, dạy ta lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng cuối cùng vẫn không bằng một nữ thương nhân.
Nghĩ vậy, ta lại bắt đầu đau lòng.
Đường Thượng Kinh là con đường phồn hoa nhất kinh thành. Cửa tiệm Vân Yên nằm ở chính giữa, người đến người đi như thể sắp phá hỏng ngưỡng cửa, có vẻ làm ăn rất phát đạt.
Ta và nha hoàn vừa vào cửa đã có một gã sai vặt tới nghênh đón.
Gã sai vặt này mặt mày sáng sủa, dịu dàng như ngọc, nhiệt tình như lửa, có vẻ đẹp trời cho.
Ta nhìn quanh bốn phía, trong tiệm đều là công tử văn nhã, phong độ lỗi lạc. Những nam tử này dẫn một đám nữ tử đỏ mặt đến đây.
Còn chưa gặp chính chủ mà ta đã thấy được trí tuệ của nàng ta rồi.
Lấy nam sắc để thu hút sự chú ý, có gan làm chuyện lớn mật như thế ở thời đại này, quả nhiên là người có cả dũng khí và trí tuệ.
Ta còn chưa đi được hai bước thì một nam tử áo hồng đã lập tức nghênh đón.
Y khéo léo nở nụ cười rồi liến thoắng.
“Vị khách quý này, không biết hôm nay muốn mua gì nhỉ?”
Không đợi ta mở miệng, Lục La đã tỏ vẻ ghét bỏ.
“Đăng đồ tử ở đâu ra mà lại lỗ mãng như thế.”
Nam tử kia cũng không giận mà chỉ hơi tủi thân nhìn về phía ta.
“Tại hạ chỉ hỏi theo lệ, nếu mạo phạm khách quý sẽ tự trừng phạt, nhưng tại hạ cũng không phải người lỗ mãng, cô nương đừng hiểu lầm!”
Lục La liếc mắt nhìn: “Làm gì có nam nhân nào đứng đắn mà lại mặc y phục màu hồng nhạt, ngươi không lỗ mãng thì là gì?”
Nam tử cười tươi.
“Lời này sai rồi, ai cũng yêu cái đẹp, ta chỉ mặc y phục đẹp lên người thôi, nếu cô nương cũng thử thì chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn ta nhiều!”
Lục La còn muốn nói thêm hai câu nhưng ta đã ngăn lại.
“Làm phiền công tử, ba hộp son môi, một cuộn tơ lụa mềm.”
Y khẽ gật đầu rồi quay đi chuẩn bị.
Ta vào trong cửa tiệm, hướng mắt về phía phòng trong.
Nơi đó có một thanh y nữ tử đang bận bịu, ta nhìn hồi lâu mà cũng chỉ thấy được nửa sườn mặt thanh lệ.
Lục La quét mắt nhìn quanh rồi khuyên ta.
“Tiểu thư, trông đồ vật nơi này rẻ quá, những châu báu trang sức này còn không bằng một phần vạn trong phủ.”
Lục La là nha hoàn thiếp thân của ta nên cũng rất quen thuộc với những thứ tốt mà trong cung ban thưởng.
Bỗng nhiên người trong phòng ngẩng ra.
Không lâu sau, cô nương áo xanh tươi cười đi ra.
Dáng đi duyên dáng thướt tha kia lập tức khiến ta nhớ tới bức họa mỹ nhân không có ngũ quan được treo trong thư phòng của Cảnh Trạm ở đời trước, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Ta từng hỏi, nàng ta đẹp như thế, sao lại không vẽ ngũ quan.
Hắn ta trìu mến nhìn về phía vách tường, trong giọng nói tràn ngập tình yêu vô bờ bến.
“Mỹ nhân đẹp ở bên trong chứ không chỉ ở vẻ bề ngoài.”
Mỹ nhân kia chính là người trước mặt.
2
Khuôn mặt thanh tú, dáng người quyến rũ, thực sự khiến người khác phải trầm trồ.
Nàng ta đi về phía ta, khẽ hành lễ.
“Hẳn là cô nương của Quan gia, mấy thứ bên ngoài đúng là hơi thô ráp, hay cô nương theo ta vào bên trong xem nhé.”
Ta vốn định nhìn người một chút rồi lập tức rời khỏi đây, nhưng lại ma xui quỷ khiến mà đi theo nàng ta.
Nàng ta đưa ta vào phòng trà, tôn sùng ta như khách quý, những bảo vật quý giá của cửa tiệm lần lượt được bày lên.
Ta chỉ lặng lẽ uống trà, không nói lời nào.
Thấy nàng ta không nói tiếp, ta mới mở miệng.
“Bọc lại hết đi!”
Ánh mắt nữ nhân kia sáng lên, nhiệt tình hơn hẳn, hận không thể đẩy mạnh tiêu thụ nhiều hơn chút.
Ta mới tới phủ đệ thì xe ngựa chở hàng hóa đã theo sát tới.
Vừa xoay người, ta đã bảo thị vệ đi báo quan với tội danh buôn bán hàng giả.
Ở kiếp này, ta sẽ để tất cả những thứ dơ bẩn nổi lên mặt nước.
Ta muốn xem Cảnh Trạm có thể vì nàng ta mà làm đến mức nào.
Vì có ta ra mặt nên cửa tiệm Vân Yên nhanh chóng bị niêm phong, đồng thời bị phạt một khoản tiền bồi thường lớn.
Ta mới vừa nghe gã sai vặt báo cáo xong thì quản gia đã tới bẩm báo rằng bên ngoài có nữ chủ nhân của tiệm Vân Yên muốn gặp ta.
Nàng ta bướng bỉnh chịu đựng quỳ ở cửa, ta cũng làm lơ suốt ba giờ.
Một cái quỳ này không thể hoàn trả nửa phần mà ta chịu kiếp trước.
Cảnh Trạm tới rất nhanh, hắn ta vội đến mức bỏ xa người bẩm báo ở phía sau.
Ta đang nghỉ mát trong đình bên hồ, nhìn hắn ta bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Ta hơi tò mò, lần này hắn ta sẽ giải vây cho nữ nhân hắn ta yêu như thế nào đây.
Mấy hôm trước, hắn ta vừa mới hỏi chuyện kết thông gia với phủ Tể tướng.
Ta chăm chú nhìn hắn ta đi tới trước mặt mình, vẻ hoảng loạn không thể áp chế được hiện rõ trong ánh mắt.
Ta giả vờ ngạc nhiên.
“Sao huynh lại tới đây?”
Hắn ta nở một nụ cười khó coi.
“Nhiều ngày không gặp nên ta đến thăm hỏi một chút.”
Ta thừa dịp hỏi chuyện cùng đi chơi tiết Thanh Minh.
Khóe miệng hắn ta giật giật, suy nghĩ hồi lâu mới đáp ứng.
Lúc hắn ta ra khỏi phủ, nữ nhân kia vẫn còn quỳ trên mặt đất, nơi đầu gối đã chảy máu.
Ta thấy Cảnh Trạm đau lòng.
Hắn ta không thể nhịn thêm được nên đi tới đỡ người dậy.
“Trời nắng như vậy, sao cô nương lại quỳ ở chỗ này?”
Hắn ta hỏi nữ nhân kia nhưng mặt lại nghiêng về phía ta.
Ta không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
Nữ nhân kia thuận thế ngã vào trong ngực Cảnh Trạm, khuôn mặt trắng nõn chảy đầy mồ hôi, tóc cũng thấm ướt dán vào mặt, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối và đáng thương.
Nàng ta vừa thở hổn hển, vừa nhỏ giọng nói: “Dân nữ Liễu Như Yên tới thỉnh tội, mong tiểu thư đại nhân đại lượng, tha cho dân nữ một con đường sống!”
Thân thể gầy yếu phối hợp với biểu tình vỡ nát, ta thấy mà thương.
Cảnh Trạm nắm chặt hai tay, đáy mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Mới vậy mà đã đau lòng rồi.
Mới chỉ phạt quỳ ba giờ, so với nỗi nhục của ta ở kiếp trước thì đây chỉ là trò đùa mà thôi.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Bán hàng giả kém chất lượng, đây mà là làm ăn trung thực sao?”
“Ngươi có biết những thứ này của ngươi làm hao phí bao nhiêu bạc của ta không, ngươi xem xem giá trị thực là bao nhiêu?”
Liễu Như Yên cụp mắt, tỏ vẻ ấm ức.
“Cô nương hiểu lầm rồi, ta buôn bán từ trước đến nay, già trẻ không gạt, những món giao cho người đều là hàng thật.”
Ta nhếch môi.
“Hoàng ngọc phật thủ hoa là bảo vật mà Thái hậu trân quý, giá trị liên thành, trên đời chỉ có một cái duy nhất, ngươi lại nói với ta vật này chỉ có ở cửa tiệm Vân Yên, cái này cũng là thật à?”
Liễu Như Yên nhíu mày.
Nàng ta mím chặt môi, không dám nói gì, chỉ tỏ vẻ đáng thương rồi giương mắt nhìn Cảnh Trạm.
Cảnh Trạm nhanh chóng lên tiếng.
“Uyển Nhi, chỉ là mánh khóe của thương nhân thôi, cần gì phải so đo vậy chứ?”
Ta lạnh lùng ngắt lời hắn ta.
“Đây là vật mà Thái hậu yêu thích nhất, nếu để bà ấy biết dân gian có một cửa tiệm giá rẻ chà đạp nó như thế, huynh có biết là hậu quả gì không?”
Ngày thường ta đều tỏ vẻ dịu dàng khiêm tốn nên Cảnh Trạm không nghĩ rằng lần này ta lại cố chấp như thế.
Hắn ta im lặng, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần.
“Thái hậu sống trong thâm cung lâu năm, ít hiểu biết mấy chuyện dân gian, muội không nói, làm sao bà ấy biết được?”
Hắn ta vừa mong đợi vừa mất kiên nhẫn.
Ta giả bộ khiếp sợ rồi lui về phía sau một bước.
“Mặc dù Thái hậu ở thâm cung lâu năm nhưng ta và huynh mang ân trọng như núi với bà ấy, nếu không phải Thái hậu dẫn dắt, sao huynh có thể trở thành tứ phẩm Trung thư Thị lang chứ?”
“Ta không ngờ rằng huynh lại là người vô tình vô nghĩa như vậy!”
Lúc nói lời này, ta đã cố gắng đè hận ý ngập trời xuống.