Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Thần Tài - Chương 3
Tôi giữ chặt tay cô ta, túm lấy tóc cô ta: “Cô nói ai quá đáng?”
Tô Vi: “Tôi cũng có tham gia vào dự án đó!”
Tôi cười nhạt: “Từng câu từng chữ trong bản kế hoạch là tôi gõ ra, cô tham gia cái gì? Hả?”
Có vẻ là tôi túm đau quá, cô ta kêu lên một tiếng: “A! Đừng quên tôi cũng có góp ý mà!”
Tôi nói: “Cái nước bẩn trong bụng cô cũng chỉ đủ để dụ dỗ loại đàn ông như tên giám đốc thôi.”
Tô Vi giãy giụa, chân đá loạn xạ: “Ôn Lai, đừng nói khó nghe như vậy, tôi với giám đốc là tình cảm đôi bên mà.”
Sự trơ trẽn của cô ta khiến tôi mất hết lý trí: “Tình cảm đôi bên? Cô lấy đâu ra mặt mũi để nói là tình cảm đôi bên với một tên đàn ông đã có vợ con?”
Tô Vi: “Cô chỉ đang ghen tị với tôi thôi.”
“Ghen tị với việc phải cô ăn đồ bỏ sao? Tên đàn ông trung niên mập mạp, dầu mỡ đó chỉ có cô mới chấp nhận nổi.”
“Tôi cũng muốn xem cô làm gì với dự án cô ăn cắp, không lại phải lên giường mà làm nữa chứ?”
Tôi buông tay, tỏ vẻ khinh bỉ.
Không ngờ, tôi vừa buông tay, cô ta loạng choạng ngã xuống đất.
Nhìn bộ dạng cô ta nằm lăn lộn dưới sàn kêu la, người ngoài không biết còn tưởng đang xem phim tài liệu về sự thoái hóa của loài người.
“Làm cái gì mà ồn ào vậy?”
Nghe thấy giọng của giám đốc, Tô Vi lập tức đổi giọng, khóc lóc: “giám đốc, Ôn Lai bắt nạt tôi…”
giám đốc làm bộ ho nhẹ: “Lãnh đạo tới rồi, các cô làm vậy thì ra thể thống gì nữa? Ôn Lai, có ân oán gì thì giải quyết riêng, đừng để văn phòng như cái chợ chứ!”
Giữa tiếng trách mắng, tôi bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trầm ấm, âm sắc đậm chất quý phái vang lên:
[Cái miệng nhỏ của bà xã đúng là được lây từ mình mà…]
Hả?
Giọng nói này…
Tôi ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc. Là hắn!
Là tên Thần Tài trong mơ của tôi!
Cả hai chúng tôi nhìn nhau qua đám đông. Hắn cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng lại đang la hét điên cuồng:
[Aaaa bà xã!]
[Bà xã xinh đẹp, hiền lành, dễ thương của mình!]
[Một ngày không gặp, như cách ba thu. Bà xã bà xã bà xã… hun hun hun hun hun một cái…]
Thấy lãnh đạo mới không có phản ứng, giám đốc lại càng làm tới, cố mắng mỏ tôi thị uy.
Thần Tài bỗng cười nhếch mép, nói: “Ôn Lai nói cũng chẳng sai mà. Ông thấy thế nào, Giám đốc Đỗ?”
Tên Giám đốc Đỗ vừa oai phong là thế mà lập tức héo rũ, giống hệt một lão thái giám: “Ha ha, Tổng Giám đốc Tiền nói phải ạ.”
[Mấy hôm nay mình thức đêm làm việc vất vả, còn dám làm càn trước mặt bà xã mình nữa.]
[Bà xã, đừng giận! Một đám rác rưởi không đáng để bà xã phải bận tâm, để anh dọn dẹp cho!]
Tôi nhìn chằm chằm vào vị lãnh đạo mới đến, là hắn thật sao? Hay đây chỉ là ảo giác, hoặc lại là mơ?
Giám đốc giới thiệu vị lãnh đạo mới: Tiền Bạch Vạn, Tổng Giám đốc.
Giới thiệu xong, Tiền Bạch Vạn quay sang bảo tôi: “Ôn Lai, cô vào phòng làm việc của tôi một chút, tôi muốn nghe cô trình bày về dự án mới sắp tới.”
Vào phòng, hắn chỉ đứng nhìn tôi, không nói gì, giống hệt lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi.
Vậy là không phải ảo giác sao?
Tôi thử dò hỏi: “Bộ đồ vàng hôm đó hợp với anh hơn, màu vàng đúng là hợp với khí chất của Thần Tài mà!”
“Nhưng mà, bộ vest này cũng đẹp.”
Chỉ cần thêm cặp kính đen là có thể làm đội trưởng bảo vệ dưới sảnh công ty rồi.
Tiền Bạch Vạn phủi phủi chiếc áo, dù trên đó chẳng có chút bụi nào: “Khụ khụ.”
[Bà xã vẫn nhớ mình!]
[Hehe, bà xã khen mình rồi!]
[Aaaa, phấn khích quá!]
[Bà xã khen mình đẹp trai, mình biết ngay là bà xã thích mình mà!]
Tôi ngừng một lát rồi hỏi: “Vậy, anh thật sự là Thần Tài sao?”
Tiền Bạch Vạn gật đầu đầy tự hào.
“Tại sao anh lại đến đây? Còn điện Thần Tài thì sao?”
Hắn giải thích: “Điện Thần Tài có phân thân của anh đảm nhiệm rồi, bà xã cứ yên tâm. Anh và phân thân đều làm việc chăm chỉ.”
“Anh đến đây là để giúp bà xã thực hiện điều ước.”
Hắn thuận miệng gọi tôi là “bà xã,” rồi nhìn tôi đầy chờ đợi.
Tôi ngập ngừng: “Chồng…?”
Hắn gật đầu.
Tôi đợi một lúc lâu nhưng chẳng thấy hắn vẫy tay áo biến ra thứ gì.
“Vàng đâu?”
Chẳng phải đã thỏa thuận là nếu tôi gọi “chồng” thì hắn sẽ nhả ra vàng sao?
Tiền Bạch Vạn gãi đầu ngại ngùng: “Cách kiếm tiền như vậy vi phạm quy tắc mất rồi, nội quy làm việc của Thần Tài không cho phép.”
“Nhưng anh có thể giúp bà xã tăng lương!”
Tôi chợt ngộ ra: “Vậy là vàng, Ferrari, biệt thự gì đó đều là giả sao?”
Hắn gật đầu, nói rằng lần trước tôi đến điện Thần Tài, hắn đã nhận ra tôi, rồi đi vào giấc mơ của tôi, để tôi trải nghiệm giấc mơ làm tỷ phú.
Vì vậy, lần này hắn đến đây là muốn thực hiện ước mơ để tôi có thể “nằm chơi hưởng thụ” một cách hợp pháp.
Ví dụ như làm CEO, kiếm tiền nuôi tôi.
“Tôi nghe nói làm Thần Tài thì việc buôn bán luôn rất thuận lợi. Vậy chẳng lẽ anh đều đích thân xuống đây giúp mọi người làm giàu sao?”
Hắn lắc đầu: “Quy trình thông thường là phải chọn lọc dữ liệu trước, ai đạt tiêu chuẩn thì tôi trực tiếp thực hiện phép thuật để giúp họ hoàn thành ước nguyện. Nhưng bà xã là trường hợp ngoại lệ.”
[Bà xã là người duy nhất mà anh thiên vị!]
[Bà xã của mình không cần sàng lọc gì cả! Bà xã của mình đức hạnh vẹn toàn, phải được phú quý giàu sang!]
Tôi: “Anh gọi tôi là bà xã, vậy chúng ta kết hôn rồi sao?”
Tiền Bạch Vạn lắc đầu: “Chưa kịp làm lễ cưới, nhưng chúng ta đã sống chung rồi!”
Sống chung, vậy chẳng phải tôi cũng là thần tiên sao?
“Tôi còn ký kết với bà xã một bản hợp đồng nữa!”
Hợp đồng? Là giấy đăng ký kết hôn sao?
Tôi muốn hỏi thêm, nhưng hắn nhìn đồng hồ, có chút khó xử: “Bà xã, anh vừa mới nhậm chức, bà xã không thể ở lại văn phòng anh quá lâu, kẻo mọi người lại nghĩ rằng chúng ta đóng cửa để làm cái kia.”
Tôi: “…”
7
Khoảng thời gian tiếp theo, tôi không tìm được cơ hội để trò chuyện riêng với hắn.
Lý do là vì hắn thực sự rất bận rộn, có lẽ do mới nhậm chức, nên luôn phải xem xét tài liệu liên tục. Thỉnh thoảng, mỗi khi tôi đến văn phòng của hắn để nộp hồ sơ cần duyệt, tôi đều nghe thấy những tiếng phàn nàn thầm thì quen thuộc, giống hệt như ở thần điện Tài Thần trước đây:
(Mẹ kiếp, cái công việc này, hôm nay mình mới chỉ nhìn thấy vợ có chưa đầy một phút.)
(Không muốn đi làm nữa, chỉ muốn làm bảo vệ, trở thành vệ sĩ tình yêu của vợ.)
(Nhưng không đi làm thì tiền ở đâu ra? Không có tiền sao chăm lo cho vợ được? Đáng ghét! Cũng chỉ là đi làm thôi mà!)
(Trước kia, vợ là người làm việc nuôi tôi, giờ mình đi làm có gì ghê gớm đâu?)
(Mình sẽ đi làm nuôi vợ!)
(Mình sẽ đi làm nuôi vợ!)
(Mình sẽ đi làm nuôi vợ!)
Hắn vừa vùi đầu vào xem tài liệu, vừa lẩm bẩm suy nghĩ liên tục. Tôi nhìn khuôn mặt đã rõ vẻ tiều tụy, lo lắng hỏi: “Anh, làm hai công việc thế này, không thấy mệt sao?”
Dù có phân thân, về bản chất, họ vẫn là một người.
Hắn đáp: “Không mệt.”
(Đàn ông sao có thể nói mệt chứ?)
(Nhớ ngày xưa, vợ cũng từng làm hai công việc nuôi mình mà.)
(Giờ mình cũng phải làm hai việc, chức tổng giám đốc ở nhân gian này sẽ đảm bảo cho vợ không phải lo chuyện ăn mặc! Còn công việc của thần Tài thì khi trở về thiên giới sẽ đảm bảo cuộc sống sung túc cho vợ!)
Nếu đây không phải là một nơi không tiện, thì tôi chắc chắn sẽ muốn hỏi cho rõ ràng. Tôi thật sự rất tò mò, về chuyện mà hắn nhắc tới – cái gọi là tôi ở nhân gian và tôi ở thiên giới là thế nào.
Thêm vào đó, sau giờ làm, tôi còn phải đi bàn về hợp tác cho dự án mới.
Ban đầu, giám đốc Đỗ là người sẽ cùng tôi đi. Tôi vốn đã cảnh giác cao độ, nhưng cuối cùng lại bất ngờ vì người thay thế hắn ta là Tiền Bách Vạn. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, cẩn trọng của hắn, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.