Sau Khi Ly Hôn, Con Trai Dẫn Tôi Nằm Thắng - Chương 4
16
Không biết đã ngủ bao lâu.
Trong mơ màng tôi nghe thấy Chu Duệ Trạch lải nhải không ngừng bên tai tôi:
“Không có thân thủ như con trai của mẹ thì cũng đừng có khoe khoang thể hiện làm gì chứ.”
“Con có một đống lớn bài tập phải viết, còn phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ, mẹ nói xem lúc tỉnh lại thì đền bù cho con thế nào đây? Tối thiểu phải cho con chơi điện thoại ba ngày.”
Đại khái là từ “Chơi điện thoại” này xúc động đến thần kinh nhạy cảm của tôi.
Ta ngồi “Vụt” dậy, chống nạnh gầm thét một tiếng:
“Chu Duệ Trạch, dám chơi thử một chút xem, con to gan quá rồi!”
Thằng bé cười híp mắt đứng trước mặt tôi, giống một con hồ ly xảo quyệt.
Y tá bưng khay đi tới.
“Tỉnh rồi sao? Giường số hai mươi bốn, sau này phải chú ý không được giảm béo quá độ, huyết áp đã thấp cỡ nào rồi.”
A?
“Giảm béo cái gì? Tụt huyết áp cái gì?”
Tôi chột dạ né tránh ánh mắt của Chu Duệ Trạch.
Thằng bé cười như không cười nhìn tôi: “Nếu không phải huyết áp của mẹ quá thấp thì cô ta dùng một cái nĩa cùn như thế còn có thể làm mẹ ngất đi sao?”
Tôi ráng giữ vững một tia tôn nghiêm cuối cùng:
“Mẹ lúc đó là lửa giận công tâm, con thì biết cái gì.”
17
Tục ngữ nói: Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ.
Trải qua chuyện này, tôi không còn dám dây dưa chút nào với Chu Dự nữa.
Đúng lúc đã sắp đến kỳ hạn một năm kỳ.
Tôi tìm luật sư gửi văn kiện giục trả tiền cho anh ta.
Cũng không sợ anh ta không trả tiền lại, số tiền hàng bên phía tôi vẫn còn giữ chưa trả cho anh ta không chỉ có một trăm mười vạn.
Tiền nhanh chóng tới sổ sách.
Tôi lại cho đồng nghiệp trong công ty soạn một phần thông báo ngừng hợp tác, cũng tiến hành kiểm tra, đối chiếu tiền và hàng hóa.
Bởi vì danh tiếng tốt, phục vụ tốt, lại bắt lấy đúng đầu gió lúc nền tảng vừa mới ra mắt.
Nên việc buôn bán của tôi hiện tại càng làm càng tốt.
Rất nhiều công ty cung cấp, thậm chí là xưởng, trực tiếp liên hệ với tôi muốn cung cấp hàng.
Cho dù không có nguồn hàng từ Chu Dự thì cũng không có ảnh hưởng chút nào với tôi.
Ngược lại nếu như anh ta mất đi khách hàng lớn như thôi, tình cảnh có lẽ sẽ càng thêm khó khăn.
Anh ta gọi vô số cuộc điện thoại cho tôi.
Tôi phiền muộn không thôi, trực tiếp block anh ta.
Anh ta tới cửa tìm ta.
Nhưng tôi đã nhân lúc mấy ngày nghỉ cuối cùng mà dẫn theo con trai tới Lệ Giang du ngoạn.
Lúc chuẩn bị đăng ký, tôi nhận được điện thoại của Lâm Nguyệt.
Khi cô ta còn chưa kịp mở miệng mắng, tôi đã lên tiếng trước:
“Lâm Nguyệt, từ trước đến giờ tôi va cô đều không phải quan hệ cạnh tranh. Cô suy nghĩ cho kỹ một chút đi, cô rơi vào tình trạng ngày hôm nay, rốt cuộc là ai hại cô?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu.
Sau đó, vang lên tiếng cúp máy.
Chuyện xưa của bọn họ có lẽ còn rất dài, rất dài, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?
Tôi chỉ hi vọng bọn họ bạc đầu đến già, vĩnh viễn giữ lấy nhau.
18
Khai giảng học kỳ mới, tôi đi họp phụ huynh cho Chu Duệ Trạch.
Giáo viên thông báo xếp hạng cuối học kỳ trước.
Thành tích của thằng bé ở mức không trên không dưới, trong khối có một ngàn học sinh, thằng bé quanh quẩn vững vàng ở cái tên thứ ba bốn trăm.
Nhưng lần này, lại làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
Thằng bé vậy mà vọt vào top 200 người đứng đầu khối.
Nhất là môn Ngữ văn ngừng đi học thêm, thế mà lấy được thành tích đứng thứ ba trong lớp.
Chủ nhiệm lớp nói với tôi:
“Đứa nhỏ này có tư chất không tệ, nếu có thể nỗ lực thêm, thi càng trường cấp ba top đầu cũng không có vấn đề quá lớn.”
Tôi kích động nắm chặt tay giáo viên, liên tục cảm ơn.
Lúc đi từ trường học ra, tôi còn có chút nhẹ nhàng.
Chu Duệ Trạch khinh bỉ nhìn tôi.
“Mẹ, mẹ có thể có chút tiền đồ được không? Nếu lần sau con vọt lên top một trăm, mẹ có phải sẽ vui vẻ đến ngất đi hay không?”
Tôi cười hì hì.
“Vậy mẹ ngất cũng đáng. Mẹ của con ấy, đời này không có gì trông cậy vào, chỉ hi vọng con có tiền đồ tốt, hạnh phúc vui vẻ sống hết một đời.”
Thằng bé đứng vững trước mặt tôi, nhìn tôi không đồng tình.
“Mẹ, đời này của mẹ còn dài mà. Con muốn trở thành sự kiêu ngạo của mẹ nhưng không muốn là sự kiêu ngạo duy nhất của mẹ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thằng bé.
Ánh mắt trong sáng, thân hình thẳng tắp.
Thiếu niên nho nhỏ đã sớm lớn lên.
Tôi không khỏi thấy nhẹ nhõm.
Con trai à!
Mẹ đây cũng muốn bắt đầu cuộc sống đặc sắc của mình rồi!
Phiên ngoại
[ Chu Duệ Trạch.]
Ở kiếp trước, cha mẹ ly hôn.
Vì giảm bớt gánh nặng cho mẹ, tôi lựa chọn sống cùng cha.
Ông ấy có vợ mới, còn có con trai mới.
Tôi giống như một người dư thừa, sống nhờ trong vỏ của người khác.
Dựa vào hấp thu một chút chất dinh dưỡng vô nghĩa mà sống sót.
Cũng chưa từng bị ngược đãi.
Nhưng nhìn lấy bọn họ sống cả nhà vui vẻ hòa thuận, tôi giống như một người đứng xem.
Cha nói:
“Nếu con không nghe lời thì cút trở về tìm mẹ con đi, xem cô ta có nuôi nổi con không.”
Dì Lâm Nguyệt nói:
“Tao tạo điều kiện cho mày ăn, tạo điều kiện cho mày uống, sai mày làm chút chuyện thì sap?”
Ngay cả em trai vừa biết nói chuyện cũng sẽ bập bẹ nói với tôi:
“Anh không phải anh trai của tôi, anh là người ngoài.”
Tôi luôn lén quay về nhìn mẹ.
Mẹ làm việc trong một cửa hàng giá rẻ.
Sống lưng vốn thẳng tắp dần trở nên còng xuống.
Ánh mắt trong suốt cũng biến thành đục ngầu.
Có một lần, tôi thấy mẹ gọi tên tôi với mèo hoang dưới tầng.
“Duệ Trạch, đã rất lâu rồi con không đến, mẹ nhớ con.”
Sau này, vì lấy diều mắc trên cây cho em trai chơi, tôi ngã từ trên cây xuống.
Va đập vào, mất mạng.
Trong tang lễ của tôi, tất cả mọi người đang an ủi cha:
“Lão Chu, bớt đau buồn đi, không còn đứa lớn nhưng vẫn còn có đứa nhỏ.”
Chỉ có mẹ không nói một lời ngồi trong góc vắng.
Tôi muốn ôm lấy mẹ.
Nhưng chỉ có thể đi xuyên qua người mẹ.
Thân hình của mẹ càng thêm đơn bạc.
Đến mức gió trên sân thượng dễ dàng thổi mẹ ngã xuống.
Mẹ dịu dàng nói:
“Con trai, đừng sợ, mẹ tới với con đây.”
Tôi vừa mở mắt ra, đã quay về năm bọn họ ly hôn.
Mẹ vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc giả dối.
Dù cha đã đối xử với mẹ rất lạnh nhạt, dù cha lấy cớ đã sớm sơ hở khắp nơi.
Mẹ vẫn còn đần độn nói với tôi:
“Con trai, đừng quấy rầy cha con, một mình cha con kiếm tiền rất vất vả.”
Tôi âm thầm liếc mắt.
Bệnh yêu đương mù quáng này của mẹ tôi, nếu đăng bài trên nền tảng nào đó thì phải bị mắng trên chín mươi bình luận.
Tôi sống lại một đời.
Không có cách nào để mẹ lấy lại được trái tim của cha nhưng có thể giúp mẹ lấy được tiền của ông ấy.
Tôi bắt đầu thu thập chứng cứ cha ngoại tình.
Nói thật, chuyện này không khó chút nào.
Cha không hề sợ hãi, ghi chép nói chuyện phiếm khó coi trong điện thoại di động cũng không xóa đi cái nào.
Tôi lấy cớ lên mạng tra tài liệu để lấy điện thoại của cha, tùy tiện thu hoạch được mấy G.
Lại đến ngày quyết định quyền nuôi dưỡng tôi.
Cha đã tính trước, cảm thấy tôi chắc chắn sẽ chọn ông ấy.
Dù sao thì mẹ cũng chỉ là một bà nội trợ.
Không có kinh tế đảm bảo, tình thân giống như chia năm xẻ bảy, không cần gió thổi, hai bước đã tan.
Nhưng tôi chỉ liếc mắt nhìn ông ấy, lặng lẽ nói:
“Con ở với mẹ con. Cha cho mẹ phần lớn tài sản đi, không thì con sợ mẹ không nuôi nổi con.”
Trong thư phòng, cha còn muốn uy hiếp tôi:
“Mẹ con đã nói, chỉ cần con đi theo mẹ con thì bà ấy sẽ tình nguyện ra đi tay trắng.”
Tôi thở dài, ấn mở video ông ấy và Lâm Nguyệt vui vẻ với nhau mà tôi download được từ trong phần mềm chat của ông ấy.
“Cha, hai người đã sắp có con của mình, cũng đừng tranh con với mẹ con. Mẹ con chỉ có con thôi.”
Nói thật, tôi cũng không phải không hận ông ta chút nào.
Chỉ là yêu càng mạnh mẽ hơn.
Nó đủ để chèo chống cho tôi không bị vây ở trong thù hận, ruồi nhặng bay quanh.
Đi nghênh đón sinh mệnh mới.
Mẹ thật ra là một người phụ nữ rất có năng lực.
Bà ấy chỉ bị gia đình và tình yêu che mờ mắt mà thôi.
Kiếp trước, dì Ninh Ninh mấy lần mời bà ấy cùng nhau lập nghiệp.
Nhưng từ đầu đến cuối bà ấy đều đắm chìm trong sự đau khổ trong ly hôn và mất con nên không đồng ý.
Lần này, tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc đến một câu, bà ấy đã vui vẻ đồng ý.
Mà con làm được tốt hơn tôi tưởng tượng.
Mẹ trở nên càng ngày càng rạng ngời, tự tin.
So với trước đó, tôi thích mẹ của hiện tại hơn.
Bà ấy không chỉ là vợ và mẹ.
Còn là một người phụ nữ độc lập.
Mẹ như này, thật sự rất tốt!