Sau Khi Ly Hôn, Con Trai Dẫn Tôi Nằm Thắng - Chương 1
Lúc ly hôn, chồng trước muốn tranh quyền nuôi dưỡng con trai với tôi.
Anh ta nói một cách chắc chắn:
“Nếu không thì hỏi ý kiến con xem?”
Con trai cầm điện thoại, bình tĩnh nhìn tôi:
“Mẹ thật sự dự định ly hôn sao?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Thằng bé cúi đầu xuống tiếp tục chơi game.
“Con ở với mẹ con. Cha cho mẹ phần lớn tài sản đi, không thì con sợ mẹ không nuôi nổi con.”
…
Lúc ly hôn, chồng trước muốn tranh quyền nuôi dưỡng con trai với tôi.
Anh ta nói một cách chắc chắn:
“Nếu không thì hỏi ý kiến con xem?”
Con trai cầm điện thoại, bình tĩnh nhìn tôi:
“Mẹ thật sự dự định ly hôn sao?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Thằng bé cúi đầu xuống tiếp tục chơi game.
“Con ở với mẹ con. Cha cho mẹ phần lớn tài sản đi, không thì con sợ mẹ không nuôi nổi con.”
Con trai bị cha thằng bé kéo vào phòng sách.
Tôi không yên tâm muốn đi theo, cửa phòng đóng “Rầm” lại một tiếng trước mặt tôi.
Bên trong vang lên giọng nói táo bạo của Chu Dự.
“Chu Duệ Trạch, cha hỏi con một lần nữa, con thật sự muốn đi theo mẹ con sao? Đừng trách cha không nhắc nhở con, mẹ con chỉ là một bà nội trợ, con thật sự cho rằng mẹ con có thể chăm sóc tốt cho con sao?”
Giọng nói hững hờ của con trai vang lên:
“Cha, thật ra con đi theo ai cũng không quan trọng. Chủ yếu là dì Lâm hiện giờ còn đang có em trai, con đi theo cha, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của dì ấy.”
Chuyện xấu tự mình làm bị con trai nhắc đến, dù Chu Dự có da mặt dày thì có lẽ cũng có chút không nhịn được.
Âm thanh bên trong nhỏ xuống.
Tôi không nghe rõ sau đó bọn họ nói gì với nhau, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt ngứa ngáy.
Đưa tay lên lau nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều.
Tôi đờ đẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cuối cùng cũng không nhịn được mà vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Không biết đã qua bao lâu, cửa thư phòng bị mở ra một lần nữa.
Chu Dự đi đến trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ tôi vùi đầu thút thít, cuối cùng cũng có chút không đành lòng.
Đưa một tờ giấy cho tôi, chậm rãi nói:
“Duệ Trạch cứ theo em đi.”
Tôi ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên.
“Xe, nhà đều để lại cho em, cho em thêm năm mươi vạn nữa. Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta làm thủ tục.”
Tôi mờ mịt nhìn anh ta.
Nói thật, người la hét đòi ly hôn chính là tôi.
Nhưng ly hôn như thế nào, thật ra tôi cũng không nắm chắc.
“Đừng đưa xe cho mẹ.”
Chu Duệ Trạch đột nhiên mở miệng.
Tôi tỉnh táo lại, khóe miệng cong lên nụ cười khổ.
Cuối cùng vẫn là cha con liền tâm, thằng bé chung quy vẫn hướng về phía cha nó.
“Với kỹ thuật lái xe của mẹ con, cũng đừng lấy xe. Không lái thì lãng phí, lái thì phạm tội, vẫn nên đưa tiền mặt đi.”
“Chiếc xe kia của cha dù sao cũng phải có giá bảy tám chục vạn, lấy giá này đi, nhà thêm một trăm vạn, con cảm thấy như vậy rất hợp lý.”
Ánh mắt Chu Dự nặng nề nhìn về phía Chu Duệ Trạch.
Người sau thờ ơ nhún vai.
Chu Dự thu lại ánh mắt.
“Vậy cứ làm thế đi, chín giờ ngày mai, gặp nhau ở cục Dân chính.”
Cửa lớn bị đóng lại.
Lòng tôi cũng theo đó mà co thắt.
Lần này Chu Dự rời đi, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không quay về nữa.
Tôi và anh ta bắt đầu yêu đương từ hồi đại học.
Tình yêu thời niên thiếu, vừa chân thành tha thiết vừa đơn thuần.
Vốn cho rằng có thể ở bên nhau đến già.
Không biết vì sao lại đi đến tình cảnh như bây giờ.
“Mẹ.”
Giọng Chu Duệ Trạch gọi tôi về từ trong nỗi bi thương.
“Con đói rồi, mẹ có nấu cơm không?”
Tôi vội vàng đứng dậy, lau sạch nước mắt:
“Giờ mẹ đi mua đồ ăn.”
Trong giọng của thằng bé có thêm chút ấm ức:
“Mẹ, mẹ sắp có thêm một trăm vạn rồi, không thể mời con ra ngoài ăn một bữa được sao?”
Tôi dẫn theo Chu Duệ Trạch đi tới cửa hàng thịt nướng dưới tầng.
Thằng bé gói một miếng thịt ba chỉ trong rau xà lách rồi đưa cho tôi.
“Mẹ, đây chính là buffet, ăn nhiều một chút mới không lỗ.”
“Ừm.”
Tôi nhận lấy nhét vào trong miệng, chỉ cảm thấy vị như nhai sáp nến, nuốt không trôi.
Nghĩ đến những tin tức trên mạng liên quan đến chuyện cha mẹ ly hôn sẽ để lại bóng ma tâm lý cho con cái.
Tôi cân nhắc mở miệng:
“Con trai à, mặc dù mẹ và cha con ly hôn với nhau nhưng dùng sao ông ấy cũng là cha của con. Mẹ có thể hận ông ấy nhưng con cũng đừng hận cha con.”
“Con không hận ông ấy.”
Thằng bé lật cánh gà lại.
“Mẹ cũng đừng hận ông ấy, hận một người, rất mệt mỏi.”
Thằng bé ngồi đối diện tôi, trong sương khói bừng bừng, tôi gần như không thấy rõ mặt của thằng bé.
Buổi sáng khi tôi đang ngồi ở bên giường ngẩn người, Chu Duệ Trạch đến gõ cửa phòng tôi.
“Mẹ, đến giờ rồi, đi thôi.”
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tại sao tôi có cảm giác, đối với chuyện chúng tôi ly hôn, thằng bé còn gấp gáp hơn cả cho nó thế?
Tôi kéo cửa ra, nghi ngờ nhìn thằng bé.
“Sao con còn chưa đi học?”
Thằng bé nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
“Mẹ, hôm nay là ngày một tháng bảy, con được nghỉ hè rồi.”
Hơn một tháng này, tôi ngơ ngác, mà ngay cả kỳ nghỉ của thằng bé cũng quên mất.
Tôi áy náy chỉnh lại cổ áo cho thằng bé.
“Mẹ xin lỗi con trai.”
Thằng bé nghiêng đầu cười.
“Nếu mẹ thật sự áy náy thì mời con đi du lịch đi, chúng ta tới bờ biển, lặn xuống nước ăn hải sản.”
Thằng bé giơ tay làm dấu OK.
“Được.”
Tôi cũng không nhịn được mà cười lên.
Những sự lo lắng trong lòng dường như cũng tan biến đi một chút.
Lâm Nguyệt đi theo Chu Dự cùng tới.
Vẫn còn chưa ly hôn đâu, đã vội vàng không chờ nổi muốn tiến dần từng bước rồi sao?
Chu Duệ Trạch chủ động chào hỏi cô ta.
“A, dì Lâm, trời nóng như vậy mà dì còn đi theo một chuyến à, cẩn thận khiến em trai cháu bị phơi nắng tan ra đấy.”
“Mày ——”
Lâm Nguyệt bất mãn trừng mắt với thằng bé một cái, vặn người muốn Chu Dự làm chỗ dựa.
Chu Duệ Trạch vội vàng giải thích:
“Cha, con cũng không có ý gì khác, thời tiết hiện giờ bốn mươi độ, con thật lòng thương em trai.”
Chu Dự trầm mặt nói với Lâm Nguyệt:
“Em vào trong xe chờ đi, đừng đi vào cùng.”
Nộp đơn đăng ký ly hôn.
Tiếp theo là một tháng suy nghĩ kỹ.
Chu Dự lái xe tới, gọi chúng tôi lại.
“Để anh đưa hai người về đi.”
Tôi vừa muốn từ chối, đã thấy Chu Duệ Trạch bước nhanh về phía trước, kéo cửa xe ra.
“Mẹ, mau lên đây, con sắp nóng chết rồi.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo thằng bé lên xe.
Chúng tôi ngồi ở hàng sau, vị trí quen thuộc phía trước giờ là Lâm Nguyệt ngồi.
Cô ta kéo cánh tay Chu Dự, nũng nịu nói:
“Chồng à, lát nữa chúng ta đi đâu chúc mừng thế?”
Chu Duệ Trạch thăm dò hỏi.
“Dì Lâm, đi Tiểu Giang Nam đi. Cha cháu thích ăn đồ ăn ở chỗ đó nhất, trước kia chỉ cần có chuyện tốt thì cha sẽ dẫn cháu và mẹ cháu đến đó.”
Thông qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy mặt Lâm Nguyệt còn dài hơn mặt lừa.
Mặc dù không quá phúc hậu nhưng tôi vẫn hơi mừng thầm.
Chu Duệ Trạch lui về tiếp tục ra sức.
“Mẹ, mẹ nói xem chúng ta đi đâu du lịch đâu? Hay là đừng đi bờ biển nữa, đi Lệ Giang đi, người ta nói Lệ Giang là thành phố của những cuộc gặp gỡ tốt đẹp, nói không chừng còn có thể tìm được cha cho con đấy.”
Sắc mặt Chu Dự cũng hơi khó coi.
“Dự định đi du lịch sao?”
Anh ta nhìn tôi một chút từ trong gương chiếu hậu.
“Ừm.”
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Đi giải sầu một chút cũng rất tốt.”
Anh ta phối hợp nói:
“Nhưng Lệ Giang không có gì thú vị, không bằng đi Tam Á đi, anh có một người bạn mở khách sạn ở vịnh Hải Đường.”
Chu Duệ Trạch lại vươn đầu tới.
“Được đấy cha, có thể quẹt mặt không? Với mức độ giống nhau của hai cha con chúng ta, bạn cha vừa nhìn là có thể nhận ra con chứ?”
Chu Dự cười, vươn tay xoa đầu Chu Duệ Trạch.
“Con là con trai của cha, đương nhiên không có vấn đề.”
Hai người bọn họ cha hiền con thảo, hoàn toàn không thấy mặt Lâm Nguyệt đen như đáy nồi.
Cuối cùng tôi và Chu Duệ Trạch vẫn đi Tam Á.
Dựa theo lời thằng bé nói, có lợi mà không chiếm thì là con rùa rụt cổ ngu ngốc.
Thằng bé rất vui vẻ, lên kế hoạch chi tiết viết đầy ba trang giấy.
Tôi không muốn làm một người mẹ mất hứng, đành phải giữ vững tinh thần với thằng bé.
Con trai mười ba, mười bốn tuổi chính là độ tuổi tinh lực dồi dào.
Ban ngày nhảy dù, lướt sóng, lặn xuống nước với thằng bé, buổi tối còn phải đi dạo chợ đêm bắt cua với thằng bé.
Cả ngày như thế, bộ xương của tôi cũng sắp vỡ vụn rồi.
Vừa dính giường là ngủ mất, thậm chí còn không để ý tới đau khổ sau ly hôn.
Lúc từ Tam Á trở về, tôi vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Thằng bé lại có ý kiến với tài nấu nướng của tôi:
“Mẹ, mấy món mà mẹ làm, cũng không phải không ngon, chủ yếu là không có thay đổi.”
Tôi liếc xéo thằng bé.
“Con ăn cơm mẹ nấu nhiều năm như vậy, giờ lại ghét bỏ rồi sao?”
Thằng bé gãi đầu một cái, cười hì hì nói:
“Cũng không phải ghét bỏ, chủ yếu là hơi ngán. Nếu như mẹ có thể thay đổi hơn một chút, con có thể ăn đến cao lên 1m88.”
“Cút đi.”
Tôi vỗ mặt của thằng bé, bật cười..
Qua nhiều ngày như vậy, tôi xem như đã nhìn ra rồi.
Thằng nhóc này thay đổi đủ mọi cách giày vò tôi, chỉ là vì muốn tôi bận rộn lên, không có thời gian khổ sở thôi.
Ánh mắt chọn chồng của tôi mặc dù không tốt lắm, nhưng con trai sinh ra lại là bảo bối.
Còn có gì để khó chịu chứ?