Sau Khi Làm Nhiệm Vụ, Tôi Hốt Luôn Hệ Thống - Chương4
Kết hợp cốt truyện trong nguyên tác và lời nói từ phó thống lĩnh, sự phồn vinh về kinh tế của đất nước này vượt xa lực lượng quân sự, bên ngoài có kẻ thù hùng mạnh, bên trong các gia đình quý tộc lại trầm mê hưởng lạc. Khi giặc Trần xâm chiếm biên giới phía Bắc, trong lúc nhất thời liền không có người để dùng.
Trong nguyên tác đất nước trực tiếp bị diệt. Khi đó nữ chính đã nghị thân thành công cùng Tống Chỉ, nhưng đáng tiếc, công chúa của Tân triều cũng yêu Tống Chí, chính thê tự xin làm thiếp, nam chính chịu nhục ủy thân công chúa, người không yêu ta ta không yêu ngươi yêu hận gút mắc ân oán tình thù.
Tuy nhiên, có vị tướng huyền thoại An Quốc Công ở đây, thảm kịch diệt quốc có thể sẽ lật ngược tình thế, chưa kể cốt truyện có thể thay đổi đến mức nào, ít nhất sẽ không giống trong nguyên tác thê thảm vô nhân đạo như vậy.
Sau khi thu hồi suy nghĩ, ánh mắt mong chờ của hoàng đế đã trở nên sáng rực, giống như một con sói đã đói bụng mấy ngày:
“An Quốc Công, không, Hà thế thúc, hiện tại trong triều đình người có thể dùng được chẳng còn mấy người. Sự an nguy của quốc gia, tương lai của quốc gia, thậm chí cả sự vinh nhục của trẫm và thúc, tất cả đều trông cậy vào thúc!”
Lời nói đều nói đến đây, không đáp ứng liền không lễ phép.
Chỉ muốn khen hoàng đế một câu, có thể buông bỏ được tư thái, là một kẻ hung tàn.
Hệ thống nhất thời không kịp hồi thần, nó lẩm bẩm:
“Những gì ta học được, vậy mà thực sự phát huy tác dụng?”
Đúng thật là có thể.
Tôi vì kiếp sống công lược thăng trầm của mình mà mặc niệm một lát.
Ai có thể nghĩ tới, từ một nhân vật nữ chính ngược văn đổi nghề làm mẫu thân anh hùng, kế hoạch còn chưa bắt đầu áp dụng, đã muốn hy sinh trước một bước?
19.
Trụ trì rất ưu sầu, hệ thống rất tự tin.
Người trước không ngừng lẩm bẩm suốt ngày: “Ta phụ trách đều là nghiệp vụ nữ tần, cho dù có chiến tranh cũng là nhân viên công tác tập sự nếu thật sự lên chiến trường thì làm sao xử lý”, Người sau thì đem Binh pháp ra đọc suốt đêm, quyết tâm một đòn đánh tan giặc.
Trong những ngày căng thẳng khua chiêng gõ trống chuẩn bị xuất binh, cảm xúc của cả hai, ngày càng tích tụ và cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm.
Trụ trì đến tìm tôi, thần sắc đã lâu không thả lỏng nay lại nhẹ nhõm:
“Ta thay ngươi cầu xin một người, người này nhất định có tác dụng.”
“Ai?”
” Phật Tổ Như Lai.”
Độ tin cậy của hệ thống cũng mở rộng đến mức khủng bố:
“Ta! Gặp quỷ! Giết quỷ! Gặp phật! Giết phật!”
“…” Tôi đưa ra một cái đề nghị nhỏ bé, “Không ấy! hai người đánh thử một trận trước?”
Lại là một phen gà bay chó chạy.
Đây không phải là bí mật, điều không ngờ tới là Tống Chỉ người nhìn văn văn nhược nhược vậy mà chủ động tham quân, trở thành tiên phong, ngày xuất phát liền đi theo tôi.
Cha hắn xen lẫn trong đám đông, tay cầm tấm lụa trắng vẻ mặt sầu não tiễn biệt, rồi mới quay đầu cùng trụ trì một chỗ khóc thành con mèo hoa.
Tôi nhịn không được thở dài: “Tống đại nhân là thực tâm thực lòng cảm thấy khổ sở.”
Tống Chỉ bình tĩnh đáp: “Ở kinh thành, tự tay đưa thê tử cùng nhi tử ra chiến trường, cũng chỉ có hắn.”
Tôi chợt quay lại nhìn hắn, ánh mắt ý vị không rõ.
Tống Chỉ: “………Nương.”
Tôi mỉm cười hiền hòa: “Con ngoan.”
20.
Binh mã còn chưa động, tin tức đã đến trước.
Từ kinh thành đến biên giới hơn ngàn dặm, đại quân xuất phát mới có ba ngày mà đã có năm đợt sát thủ kéo tới.
Bên này hệ thống tình báo khẳng định đã bị kẻ địch nắm rõ.
Tôi cùng với mấy người thân binh nghĩ kế, dứt khoát dẫn theo một đội quân tinh nhuệ, cải trang tiến thẳng lên tiền tuyến, bỏ lại Tổng Chỉ, tự xưng là An Quốc Công, cáo ốm không gặp người.
Dù sao hắn có vầng hào quang của nhân vật chính, vấn đề này căn bản không làm khó được hắn.
Thân thể thì toàn quyền giao cho hệ thống, tôi trốn một bên xem truyện Đôreamon.
Sau nhiều ngày cưỡi ngựa gần như không ngừng nghỉ, đường biên giới đã hiện ra trước mắt.
Trong bóng đêm dày đặc, hệ thống nhe răng trợn mắt phàn nàn:
“Hà Uyển Uyển cơ thể ngươi sao lại yếu như vậy, bắp đùi đều bị mài đến nổi đầy mụn nước.”
Trước đây nó đã giúp tôi nâng cao khả năng chịu đựng đau đớn, hiện tại nó đang thay tôi chịu tội.
Tôi không có chút nào đồng tình, vui vẻ hát: “Sao mũi anh dài thế~”
Hệ thống giận sôi gan sôi ruột:
“Đừng hát nữa! Nếu ngươi hát lại, ta sẽ đích thân bôi thuốc cho ngươi!”
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi: “Không được đụng vào bắp đùi của tôi!”
Hệ thống cười quái dị:
“Cái này không phải ngươi nói là được!”
Trong lúc đang đùa giỡn, một tiếng huýt sáo đột nhiên vang lên, trong rừng rậm lóe lên những bóng đen, tiếng gió, tiếng đao đột nhiên nổi lên.
Hệ thống nhất thời bối rối, lập tức thu hồi cười đùa tí tởn, điên cuồng hét lên trong đầu tôi: “Cái quái gì vậy? Ở đây cũng có mai phục!”
Nhưng trên tay lại không chút do dự, nhấc lên thanh đao, du tẩu giữa thân binh và sát thủ như một bóng ma.
Những thuộc hạ nhạy bén lập tức dập lửa, chưa kịp nhắc nhở nhau đã lao vào hỗn chiến với địch.
Là một cô bé mong manh lớn lên trong thời bình, tôi nơi nào nhìn thấy qua cảnh tượng như vậy, tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Xong, xong đời, hy vọng hệ thống cùng thân binh có thể chống, đừng toàn quân bị diệt ở chỗ này.
Hệ thống toàn quyền nắm quyền kiểm soát cơ thể của tôi, bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Binh lính đang giao chiến tay đôi, vang lên những thanh âm ma sát của đao kiếm, dưới ánh trăng chỉ còn lại kiếm ảnh.
Các thân binh là những người có võ nghệ cao cường, nhưng mà địch nhân xuất hiện bất ngờ, hơn nữa còn người đông thế mạnh, trức tiếp đem quân bên tôi chia rẻ, trực tiếp đồn ép đến nơi hẻo lánh.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợt tóc, không biết nơi nào “cạch” một tiếng, đầu tôi lập tức choáng váng ngất xỉu.
Hệ thống vội vàng gọi tên tôi: “Hà Uyển Uyển, Hà Uyển Uyển!”
Thứ nó phát ra không còn là âm thanh máy móc nữa mà là giọng nói của một cậu bé được bao bọc trong âm thanh chói tai của dòng điện.
Rất quen thuộc.
“Thật xui xẻo, vậy mà vào thời điểm này… gặp trục trặc…”
“Quên đi.” Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ vào tai tôi: “Nhắm mắt lại.”
Nghe lại có chút dịu dàng.
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì một ngoại lực cực lớn đã ập vào tôi, tôi lập tức rơi vực sâu hắc ám.
21.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi.
Tôi ngồi phịch ở trong một ngôi chùa nhỏ bị bỏ hoang trên núi.
Hệ thống nói với tôi bằng một giọng thiếu niên có chút khàn khàn, chúng tôi đã gặp phải một sát thủ.
Không biết đang lúc đánh nhau va vào chỗ nào, chương trình bị trục trặc.
Hệ thống đã sử dụng hết năng lượng cuối cùng để đưa tôi đến đây.
Nó, hoặc là nói hắn, không có nói gì về những thân binh cùng đi theo, lòng tôi thắt lại, chắc hơn phân nửa là họ đã gặp bất trắc.
Hệ thống liên miên dài dòng bàn giao:
“Tổ chức đang cố gắng hết sức để loại bỏ nguyên nhân lỗi… Tôi sẽ quay lại…”
Sau một loạt tạp âm ồn ào và chói tai, giọng nói có chút méo mó của thiếu niên cũng biến mất trong đầu tôi.
Tâm tôi trầm xuống.
Thật bị cái miệng quạ đen của trụ trì nói trúng.
Nói trúng, lưu lạc tới rừng núi hoang vắng, hệ thống cũng không còn.
Hy vọng bọn họ mau tới đón tôi.
Không có thời gian để buồn bã và hoang mang, trước tiên cần phải tìm một nơi có người, sau đó mới lên kế hoạch lâu dài.
Sau khi vuốt thẳng bộ quần áo rách rưới của mình, tôi chống đỡ lấy đôi chân bủn rủn của mình đứng lên.
Trên núi có nhiều dòng suối nhỏ, tôi men theo một trong số đó, đi về phía nơi có dòng nước chảy.
Nước chảy chỗ trũng, cuối thượng nguồn thường có thôn trang.
Bầu trời dần sáng hơn, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
……..khát quá, thật đói.
Lòng bàn chân nóng rát, có lẽ giống với bắp đùi, đều mài ra bọng máu.
Khung cảnh trước mắt thoáng chìm vào bóng tối dày đặc, tôi lắc đầu thật mạnh, ngồi xổm xuống, muốn dùng cốc lấy nước rửa mặt.
Giữ cho mình tỉnh táo một chút.
Trong nháy mắt múc nước lên, mặt nước gợn sóng phản chiếu một hình bóng người chợt lóe lên xuyên qua bụi cây.
Sau khi liên tiếp trải qua những khó trăn trắc trở, tôi liền giống như chim sợ cành cong, ngay lập tức lăn sang một bên.
Có một ấm thanh vang lên và một mảnh gỗ sắc nhọn sượt qua vai tôi và rơi xuống đất.
Trước khi kịp thở, một bóng người sặc mùi máo gầm giận dữ, hướng phía tôi đánh tới.
Khát vọng sống sót và adrenaline kích phát ra lực lượng khổng lồ, tôi nhặt lên tảng đá cầm trong tay, cùng hắn đánh nhau một chỗ, dùng sức đánh mạnh vào mặt và đầu hắn.
Người đàn ông này mặc quần áo của quân địch bị thương, ban đầu hắn không phải là đối thủ của tôi, nhưng càng về sau tôi lại không thể chịu được sự vượt trội về thể chất và nền tảng thể chất của anh ta, dần dần tụt lại phía sau.
Hắn hung hăng ném tôi vào trong nước, tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, tạo ra những cơn sóng lớn.
Sóng nước sôi trào ở trong mắt tôi đong đưa, không khí trong phổi tôi bị đè ép.
Ý thức của tôi bắt đầu tan rã, thân thể chậm rãi mất đi sức lực.
Trong lúc choáng váng, người đàn ông trước mặt đột nhiên ngã xuống, mặt nước như thủy tinh vỡ phản chiếu màu vàng đỏ: