Sau Khi Làm Nhiệm Vụ, Tôi Hốt Luôn Hệ Thống - Chương 5
“Hà Uyển Uyển, vui vẻ một chút!”
22.
Thiếu niên tuấn mỹ mặc áo đỏ, một tay giữ eo tôi, tay kia vỗ vào lưng tôi một cách khéo léo.
Theo lực đạo của cánh tay, tôi chật vật ho ra vài ngụm nước, lúc này mới thở ra được một hơi.
Thiếu niên, không, tay của hệ thống hơi siết chặt, quan tâm ghé sát vào tai tôi hỏi: “Còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Tôi mệt mỏi đẩy nó ra, hoặc là nói hắn: “Còn có chút ù tai.”
“Ù tai?” Hắn lập tức trở nên căng thẳng.
Tôi chỉ chỉ lên trời: “Tôi nghe thấy tiếng bà ngoại gọi.”
Hệ thống sửng sốt một chút, cười theo tôi.
Hắn lòng đầy căm phẫn chỉ trích: “Ngươi lợi dụng sự dịu dàng của ta.”
Đúng lúc này, người bị trói trên mặt đất giãy giụa một hồi thì bị hệ thống đá văng ra ngoài, khiến người đó kêu lên đau đớn.
Cánh tay thậm chí vặn vẹo thành góc độ kỳ lạ.
Tôi: “…Ngươi thật sự là thật dịu dàng.”
Hắn mỉm cười ngượng ngùng, lưu loát nắn lại xương cho người nằm trên đất.
Người sau lại kêu lên đau đớn.
Cánh tay tôi không khỏi cũng có cảm giác đau nhức.
Theo Hệ thống hình người giới thiệu, người nằm trên mặt đất là tam hoàng tử của địch quốc, cũng là nam hai tiếng xấu lan xa trong nguyên tác.
Tóm lại, cũng ngược qua nhân vật nữ chính là được rồi.
Trong trận chiến lần này, hắn cùng Thái tử xảy ra mâu thuẫn, Thái tử tác phong vững vàng thận trọng từng bước, hắn lại tuổi trẻ nóng tính, bí mật dẫn quân ra ngoài, định tấn công chúng tôi một cách bất ngờ, không ngờ nửa đường lại tình cờ gặp được chúng tôi.
“Nghe nói Hoàng đế địch quốc rất sủng ái tam hoàng tử?”
Tôi chọc vào cánh tay hệ thống.
Hắn vậy mà phản ứng rất lớn liền lùi lại hai bước, trông có vẻ sợ hãi: :”Ngươi ngươi ngươi , Ngươi sờ ta ?”
Tôi:”………………”
Tôi đem hắn kéo qua hung hăng tát hai cái, tức giận nói: ” Đúng đúng đúng , ta chính là sờ ngươi đó.”
Hệ thống quay mặt đi, vẻ mặt ngượng ngùng giống như tiểu tức phụ bị khi dẽ.
Tam hoàng tử nằm trên mặt đất từ kẽ răng rít ra vài câu: “………..Cẩu nam nữ.”
23.
Chúng tôi mang theo tam hoàng tử ra tiền tuyến.
Không ngờ đại quân xuất chinh lại còn nhanh hơn tôi và hệ thống, đã đóng quân xong ở địa phương.
Tôi cùng hệ thống còn chưa nghỉ ngơi được một lát, Tống Chỉ đã vội vàng chạy tới.
Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt lạnh lùng ban đầu dịu lại, một chữ “Nương” vô cùng sống động.
Ngay sau đó, hệ thống thò đầu ra từ chủ trướng, nhìn Tống Chí từ trên xuống dưới.
Con ngươi của Tống Chí run rẩy, hệ thống nghi hoặc không hiểu.
“Hắn là ai?”
“Tại sao hắn lại đến đây tìm ngươi một mình?”
Bọn họ đồng thanh hỏi.
Tôi đau đầu nâng trán, quyết định giải quyết một vấn đề trước.
Thế là tôi dùng tay đẩy hệ thống trở lại lều, hắn vùng vẫy một lúc, liền ngoan ngoãn theo lực đạo của tôi quay trở về.
Tống Chỉ, người đang chứng kiến tỏ ra kinh ngạc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Hắn run rẩy chỉ vào chủ trướng:
“Đây là, ngươi, ngươi tìm cho ta cha nhỏ?”
Không biết hắn đang nghĩ gì, loạng choạng lùi lại vài bước, lẩm bẩm:
“Tốt, tốt.”
“Cha ta, đúng là…….tuổi già sắc suy.”
“Là ta hẹp hòi, nam nhân đều trái ôm phải ấp, tại sao nữ tử lại không được?”
“Người này cũng xem như là tuổi trẻ phong độ.”
“Chỉ là,” Tống Chí hai mắt đẫm lệ ngước mắt nhìn tôi, tôi chưa kịp đưa tay ra ngăn, hắn đã lảo đảo mà đi xa, “Nương, dù sao người cũng là mẹ ruột của con, cho con một chút thời gian để tiếp nhận.”
Nhìn bóng lưng Tống Chỉ khuất dần, tôi vô cùng bối rối.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Lại cần tiếp nhận cái gì?
Hệ thống đồng dạng bối rối thò đầu ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tống Chỉ rời đi.
Hắn hỏi: “Ngươi đã nói gì với Tống Chí? Hiện tại độ thiện cảm giảm còn có 90.”
“Hả, không có cái gì, hắn còn khen ngươi đẹp trai mà.”
Tôi tỉnh táo lại, muốn nói lại thôi vỗ nhẹ vào vai hệ thống.
Hệ thống nhăn nhó đẩy đẩy tay của tôi: “Sao ngươi cứ thích động tay động chân vậy? Đúng là yêu thích kỳ quái – hắn khen ta cái gì?”
Tôi ngả ngớn nâng cằm của hệ thống lên:
“Hắn nói ngươi tuổi trẻ mỹ mạo.”
Hệ thống:”???”
24.
Tam hoàng tử đã trở thành con tin của chúng tôi.
Địch quốc không dám hành động hấp tấp và kêu gọi đình chiến tạm thời.
Không ngờ trụ trì lại chính là sứ giả đến tuyên chỉ, vừa gặp đã ríu rít trách móc mà nâng tôi lên xoay ba vòng, người đàn ông cao 1m9 khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
“Ô ô ô, ta rất sợ ngươi sẽ chết. Người ta là người xuất gia không thể gặp sát sinh.”
Tôi cười ngượng giải thích cho các tướng sĩ đang vây xem:
“Thể chất mỗi người đều khác nhau, hắn tương đối mẫn cảm.”
Hệ thống khéo hiểu lòng người nói muốn ôn lại chuyện cũ, buổi tối tổ chức yến tiệc đón tiếp khách quý, để mọi người ai về chỗ nấy.
Mọi người đột nhiên tan tán như chim muông.
Nhìn thấy vậy, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn hiện lên một nụ cười, hiển nhiên là hài lòng với uy nghiêm của mình trong khoảng thời gian này.
Hệ thống ngoan cố tin rằng sức thu hút sâu sắc của mình đã chinh phục được tướng sĩ.
Nhưng thực ra mọi người đều cho rằng hắn ta là tiểu bạch kiểm, rất kính trọng hắn.
Dù sao thì tôi cũng là An Quốc Công đại danh đỉnh đỉnh.
Trụ trì ồn ào trách móc phát tiết xong cảm xúc liền bình tĩnh lại.
Hắn trái ôm hệ thống phải ôm tôi, lớn tiếng khen ngợi chúng tôi:
“Làm tốt lắm, các ngươi làm rất tốt!”
Hóa ra là hành động của tôi cùng hệ thống cho trụ trì linh cảm, làm cho trụ trì ý thức được, chỉ cần thu thập đủ cảm xúc tích cực của khí vận tử ở vị diện này, thì việc lấy thân phận nào cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn tìm người làm biểu đồ PPT ngay trong đêm, với ý tưởng tuyệt vời này hắn đã giành được sự chú ý tại Hội nghị Quản lý Tổ chức Hệ thống lần thứ 2279.
Tôi giơ tay: “Tôi có câu hỏi.”
“Nói.”
“Thứ nhất: Nếu là như vậy, tại sao ngay từ đầu lại cưỡng chế chúng tôi phải đi theo cốt truyện?”
“Thứ hai: Ý tưởng thu thập những cảm xúc tích cực không phải là mới. Tại sao nó không được cục quản lý áp dụng cho đến khi trụ trì ngươi đưa ra vào hôm nay?”
Hệ thống liên tục gật đầu.
Lần sau tôi cũng không muốn lại đi làm nhiệm vụ trạch đấu.
Trụ trì giải thích: “Bởi vì trong cốt truyện, tính cách và hành vi của các nhân vật chính tương đối dễ kiểm soát, điều này có lợi cho sự an toàn cá nhân của người điều hành nhiệm vụ. Trên thực tế, tiêu chí phá hủy cốt truyện cũng mềm mại và được phán đoán bởi hệ thống.”
Về phần các ngươi lần này, thay đổi cốt truyện quá nhiều, sớm cùng nhân vật phản diện thứ hai tiếp xúc gián tiếp dẫn đến nhiêm vụ hệ thống tách rời, trừng phạt liền miễn đi, lần sau không được để xẩy ra chuyện như vậy.
“Còn vấn đề thứ hai sao?” Trụ trì cười thần bí, “Hì hì, ta là người có ô dù.”
25.
Phải nói rằng, cốt truyện của thế giới này đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhân vật nam chính Tống Chỉ đã thay đổi, từ một người căn bã bạc tình bạc nghĩa trở thành đứa con ngoan, công lược đều sắp thành công;
Tương lai nhân vật phản diện thứ hai sẽ đăng cơ giờ lại trở thành tù nhân, hận tôi đến mức nghiến răng nghiến lợi;
Nước địch suốt ngày suy nghĩ làm sao chuộc lại Tam hoàng tử được sủng ái, chiến tranh đã tạm dừng, đất nước sẽ không bị diệt vong trong thời gian ngắn.
Về phần người cha tiện nghi kia, không biết là vì An Quốc Công còn uy lực trong lòng hắn hay muốn ôm đùi, thỉnh thoảng lại gửi thư và dược liệu đến, trong thư cả nhà đều kính trọng và cẩn trọng khen ngợi.
Đối với cái này, trụ trì xua tay nói không sao, cứ theo tình hình này thì hai nước sẽ tiếp tục dây dưa, rõ ràng là dựa vào thế lực thứ ba tạo ra thế chân vạc, mấy chục năm sau lại bồi dưỡng mất cái Long Ngạo Thiên để tranh giành Trung Nguyên, xem ai có thể nhất thống thiên hạ.
Tôi và hệ thống cùng nhau vỗ tay:
“Không hổ là lãnh đạo!”
Bây giờ tôi đã bắt đầu kết thúc công việc, theo tôi tính toán, ngày tôi nghỉ hưu cũng sắp đến.
Nghĩ đến một đống ban thưởng cùng năm trăm vạn, trong lòng vui mừng.
Hệ thống cũng ý thức được điều này, càng ngày càng thích dính lấy tôi.
Một đêm nọ, sa mạc đầy khói, trăng tròn treo cao.
Tôi cầm lấy bình rượu, hơi ngà ngà say.
Khi ý thức đang phân tán, một mảnh mềm mại chạm vào tai.
Tôi đưa tay nắm lấy cổ áo của hệ thống:
“Này, có ý gì?”
Yết hầu của hắn hơi nghẹn lại, nhưng lời thốt ra lại rất bướng bỉnh:
“Chính là cái ý tứ kia.”
“Cái gì?”
Hắn lắp bắp nói: “Anh, anh thích em.”
Tôi hôn một chút lên khóe môi hắn: “Thế nhưng, em muốn về nhà.”
Hắn trở tay nắm chặt tay tôi, dưới ánh trăng sáng, đôi mắt sáng như sao:
“Anh sẽ đi tìm em.”
“Bất luận chúng ta cách nhau bao xa, hay mất bao nhiêu thời gian, anh nhất đinh sẽ tìm được em, sau đó ở bên em.
Tôi cười: “Được, em chờ anh.”
(Hết)