Sau Khi Hoán Đổi Cuộc Đời, Chị Tôi Khóc - Chương 5
Tôi vội vàng tiến lại trấn an: “Không có, không có ai đến đâu. Chị đừng lo, em sẽ bảo vệ chị mà.”
Tôi khẽ mỉm cười: “Đi thôi, xuống ăn sáng nào.”
Trong bữa sáng.
Bố mẹ tôi liên tục gắp thức ăn cho tôi và Noãn Noãn.
Chị tôi nhìn cảnh đó, sự ghen tị trong mắt ngày càng bùng cháy mạnh mẽ.
Sau bữa ăn, đột nhiên chị cúi đầu xin lỗi bố mẹ tôi.
“Bác trai, bác gái, hôm đó cháu nói nhà các bác sắp phá sản là do lỡ lời, xin các bác đừng để tâm.”
Bố mẹ tôi chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.
Chị tôi không cam lòng, tôi biết rõ lần này chị muốn tranh giành bố mẹ với tôi.
Đúng là một kẻ tham lam vô độ.
Nhưng chị sẽ chết trong chính lòng tham của mình.
Tôi luôn ở bên cạnh chị.
Trong suốt kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chị tôi đã bắt đầu thể hiện sự tin tưởng vào tôi.
Chị nói với tôi: “Noãn Noãn, em nói với bác trai, bác gái, bảo họ nhận nuôi cả chị nữa có được không?
“Như vậy hai chị em mình sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.”
Chị dường như đã tỉnh táo hơn, suy nghĩ cũng mạch lạc hơn.
Tôi tỏ vẻ ngập ngừng rồi nói: “Thực ra, em đã nói với bố mẹ rồi, nhưng họ bảo… họ bảo…”
Chị lập tức nắm chặt tay tôi, kích động hỏi: “Họ nói gì?”
Mắt tôi bắt đầu rưng rưng: “Họ nói có em và Noãn Noãn là đủ rồi.”
Chị tôi lập tức đứng bật dậy.
Chị nhìn tôi, không nói lời nào rồi bước ra ngoài.
Tôi lén đi theo.
Tôi thấy chị vào phòng của mẹ.
Tôi đứng ngoài cửa.
“Bác gái, cháu thật sự rất thích gia đình này, rất thích bác và bác trai, cùng với Noãn Noãn nữa. Bác cho cháu làm con gái của bác được không?
“Cháu nhất định sẽ cố gắng, sẽ xuất sắc hơn cả Noãn Noãn.
“Cuộc thi Nữ thần Kim Lộc sắp tới, cháu nhất định sẽ giành được.”
Mẹ tôi im lặng một lúc, rồi sau khi nhận được ánh mắt xác nhận từ tôi, bà mới lên tiếng: “Được, chỉ cần con giành được danh hiệu Nữ thần Kim Lộc, bác sẽ nhận con làm con gái.”
Chị tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.
Khi bước ra và nhìn thấy tôi, chị ngẩng cao đầu, mũi hếch lên tận trời.
Tôi cười nhẹ: “Chị à, chị đã nghe qua về bữa cơm cuối cùng chưa?”
Chị tôi hoàn toàn không để ý lời tôi nói, giờ đây chị chỉ nghĩ đến việc giành được danh hiệu Nữ thần Kim Lộc và quay trở lại gia đình họ Tống.
Hằng ngày chị đều theo dõi số phiếu bầu cho cuộc thi.
Ban đầu, đúng là chị đứng đầu.
Hai chúng tôi cùng vượt qua hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng cũng tiến vào vòng chung kết.
Chỉ còn lại tôi và chị.
Số phiếu của hai chúng tôi luôn sát nút.
Để tạo thêm chút hồi hộp cho khán giả, số phiếu bầu cuối cùng đã được khóa lại.
Kết quả chỉ có ban tổ chức biết được.
Chị tôi vô cùng tự tin rằng mình sẽ chiến thắng.
Nhưng chị đâu biết rằng, cuộc thi này chỉ đang lợi dụng chị để gây chú ý.
Với quá nhiều tin tức tiêu cực xung quanh chị, từ việc bố mẹ nuôi trốn thuế cho đến cái chết đột ngột trong vụ hỏa hoạn, làm sao danh hiệu Nữ thần Kim Lộc có thể rơi vào tay chị được?
14.
Ngày công bố kết quả, cả gia đình tôi đều đến đài truyền hình.
Tôi và chị mặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy, ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Chị tôi bất ngờ ghé sát vào tai tôi: “Tống Noãn, bố mẹ đã hứa với chị rồi, nếu chị giành được danh hiệu Nữ thần Kim Lộc, họ sẽ nhận chị làm con.
“Hay chúng ta đánh cược thêm lần nữa đi, ai thắng sẽ được ở lại, em dám không?”
Tôi chỉ muốn hỏi, chị có não không?
Người bình thường ai lại đi đồng ý đánh cược với chị?
Nhưng trước mặt chị tôi, tôi không thể tỏ ra bình thường được.
Tôi nhếch môi: “Một lời đã định.”
Giọng nói vang dội của người dẫn chương trình vang lên.
“Khoảnh khắc hồi hộp nhất đã đến.”
“Người chiến thắng danh hiệu Nữ thần Kim Lộc lần thứ 26 là…”
Tôi quay đầu nhìn chị.
Chị khẽ nhếch cằm, vẫn đầy tự tin như vậy.
Thời gian này, tinh thần của chị đã khá hơn rất nhiều.
“Tống Noãn!” Giọng người dẫn chương trình lại vang lên, “Chúc mừng!”
Giữa tiếng vỗ tay rộn rã, tôi đứng dậy, quay người cúi chào mọi người và bước lên sân khấu.
“Không thể nào!” Chị tôi đột nhiên đứng phắt dậy.
Máy quay lập tức chuyển cảnh.
Khán giả phía sau xôn xao.
Lúc này, đã có người giữ chặt chị tôi lại.
Chị lại bắt đầu phát điên.
“Nữ thần Kim Lộc là của tôi! Bố mẹ là của tôi! Tôi mới là tiểu thư nhà họ Tống! Tống Noãn, tôi sẽ giết cô! Tôi phải giết cô!”
Cuối cùng, miệng chị bị bịt lại và bị kéo đi.
Tôi bước lên sân khấu, nhận lấy vinh quang thuộc về mình.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, điều này vẫn không hề thay đổi.
15.
Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân thực sự về cái chết của Triệu Tấn Thịnh và Lâm Thanh Sương.
Cuối cùng, họ cũng đã có manh mối.
Vì có người đã cung cấp cho họ đoạn video ghi lại vụ hỏa hoạn hôm đó.
Cùng lúc đó, chị tôi gọi điện hẹn gặp tôi trên tầng thượng của một tòa nhà thương mại.
Kiếp trước, chính tại nơi này, tôi đã bị chị đẩy xuống và chết thảm.
Quả nhiên, dù là kiếp trước hay kiếp này, khi chị tôi lâm vào đường cùng, chị luôn muốn kéo tôi làm “vật hy sinh.”
Giống như kiếp trước, khi thấy tôi xuất hiện, chị tôi tỏ ra kích động.
“Noãn Noãn, em không phải là cô em gái tốt của chị sao? Chỉ cần em chết đi, chị sẽ lại trở thành con gái của nhà họ Tống.
“Còn về con bé Tống Noãn Noãn, kiếp này nó vốn không nên tồn tại! Chị sẽ là đứa con duy nhất của nhà họ Tống.”
Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lùng, chị không nên, tuyệt đối không nên động vào Noãn Noãn.
Tôi nhìn chị, từng lời từng chữ, nghiêm túc nói: “Chị không xứng đáng làm chị của tôi, còn tôi, mãi mãi sẽ là chị của Noãn Noãn!”
“Vậy thì mày đi chết đi.”
Chị tôi trở nên kích động, khi định lao vào tôi thì cảnh sát ẩn nấp đã kịp thời xuất hiện.
“Giơ tay lên, không được động đậy.”
Sắc mặt chị tôi lập tức thay đổi, chị đột ngột khựng lại, bước chân lảo đảo, mất thăng bằng và ngã xuống.
Trước khi rơi xuống, chị cố gắng túm lấy tôi, ánh mắt tràn đầy sự điên loạn.
Nhưng tôi nhanh chóng tránh ra, để chị với tay vào khoảng không.
Ở chỗ chị không nhìn thấy, chân phải của tôi đã được buộc chặt vào trụ cột vững chắc nhất của tòa nhà.
…
Chị tôi đã chết.
Ngã từ trên cao xuống, cái chết của chị vô cùng thảm khốc.
Sau khi hoàn thành việc lấy lời khai, tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Bầu trời bên ngoài xanh trong vắt.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho Tiểu Huệ.
Gặp nhau, tôi giao cho cô ấy số tiền cuối cùng.
“Chị có thể nghỉ hưu rồi.”
Tiểu Huệ cầm lấy số tiền và rời đi, đoạn video đó là tôi đã nhờ cô ấy ghi lại, tất cả đều là bằng chứng, dù chị tôi đã chết, nhưng chị vẫn là một tội nhân.
Tôi trở về nhà.
Bố mẹ và Noãn Noãn đến ôm chặt lấy tôi.
“Noãn Noãn, người chết không thể sống lại, con đừng quá đau buồn.”
Tôi ôm lấy gia đình mình.
Tôi không hề buồn chút nào.
Bởi vì những người tôi yêu thương nhất đều đang ở bên cạnh tôi.
Và cuộc sống thực sự của tôi, cũng chính thức bắt đầu từ giây phút này.
-Hết-