Sau Khi Công Lược Nam Chính Thất Bại, Ta Chọn Cách Giả Chết - Chương 4
16.
Sau khi cảm giác không còn gì nguy hiểm, ta không mạo hiểm thám thính tin tức trong cung nữa, cuối cùng sống một cuộc sống không còn phải nhìn sắc mặt người khác, nơm nớp lo sợ làm nhiệm vụ công lược để sinh tồn.
Công bằng mà nói, năng lực làm Hoàng đế của Kinh Mặc vẫn có thể chấp nhận được. Mấy năm nay không có chiến tranh, người dân an cư lạc nghiệp, cũng có thể vì hắn phát điên, không có thời gian giày vò lung tung.
Thoáng chốc ba năm trôi qua, thỉnh thoảng ta nghe đám nam sủng bàn tán, ở vùng Giang Nam gặp một số biến cố, hình như đang tìm người, thủ tục thông quan rất nghiêm ngặt.
“Có lẽ đang bắt tội phạm bỏ trốn?”
“Hẳn là…”
“Ôi chao, đừng nghĩ nhiều quá.” – Tuyết lớn bay lả tả ngoài cửa sổ, ta ngáp một cái: “Hôm nay chúng ta đến Thanh Hồng Lâu ăn lẩu dê đi. À đúng rồi, dẫn theo tiểu tử mới tới mấy ngày trước đi cùng luôn.”
Ta lại nạp thêm người mới, kiểu người hơi khác với trước đây, một anh chàng có khuôn mặt lạnh lùng, võ công không tệ, ta nhận định hắn ta là người thay thế Kinh Mặc.
Ta vốn luôn sợ lạnh, trước khi ra khỏi phủ đã khoác thêm một chiếc áo choàng dày màu hồng đào, mấy năm nay ăn uống no đủ, nên nước da của ta trông vẫn hồng hào dù không trang điểm.
Một đoàn người sôi nổi đến Thanh Hồng Lâu, bầu không khí ngày càng náo nhiệt.
Bởi vì mọi người đang bắt nạt “Kinh Mặc số 2” âm thầm lẫn công khai, ta hưởng thụ việc họ tranh giành người tình trong chốc lát, sau đó ra mặt duy trì trật tự, bảo mọi người hòa thuận với nhau.
“Ối, lưỡi ta hình như vô tình bị bỏng, đau quá, có ai có cơ bụng lạnh như băng không…”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao đằng sau ta đột nhiên bị đẩy ra!
Kinh Mặc (phiên bản chính) mang theo một đống thị vệ, nhanh chóng kiểm soát mọi lối thoát như cửa ra vào và cửa sổ.
“Chẳng phải nàng đã chết sao? Nàng…” – Kinh Mặc tức đến hốc mắt đỏ bừng, như thể giây tiếp theo sẽ lên cơn đau tim: “Nàng còn lương tâm hay không? Những người này rốt cuộc là thế nào?”
Ta thấp giọng bào chữa: “Người đừng nghĩ oan cho thiếp, thiếp si tình lắm đó, người nhìn tên này có giống người không? Hắn chính là thế thân của người.”
Kinh Mặc cứng đờ nhìn “Kinh Mặc số 2”, hai cặp con ngươi màu hổ phách đối diện nhau.
Kinh Mặc tức đến hôn mê bất tỉnh.
Ta: A cái này…
Đám thị vệ lập tức rút kiếm ra khỏi thắt lưng.
Ta vội vàng quỳ xuống bên cạnh Kinh Mặc, bề ngoài lo lắng gọi tên hắn, nhưng thực ra lại dùng hết sức nhéo mạnh eo của hắn.
Tưởng chừng eo của mình sắp chuyển sang màu tím, Kinh Mặc mới từ từ mở mắt ra.
Ta: Ôi, e rằng ta sắp bị tru di cửu tộc rồi. Hiện tại ta nên giả vờ là tỷ tỷ hay muội muội song sinh đây?
Lông mi Kinh Mặc khẽ rung, hắn ngồi dậy, chậm rãi ôm ta vào lòng, siết thật chặt.
“Ngươi thật sự không chết.”
Hắn vùi mặt vào hõm cổ ta, giọng run rẩy như đồ vật bị vỡ: “Trẫm còn tưởng rằng là mơ.”
Mới ba năm mà hắn đã già đi rất nhiều, giữa tóc mai có một sợi trắng.
Ta vừa định nói ta không muốn hồi kinh.
Hắn lập tức nói thẳng: “Đừng chọc trẫm tức giận lần nữa, nếu không gia tộc của nàng sẽ thực sự chết. Đồ chó dơ, hồi cung rửa sạch đầu lưỡi của nàng đi.”
Tên chó chết này không thể bắt nạt người chết, nhưng lại rất giỏi đối phó với người sống.
Tên chó chết này dám nói ta là chó.
17.
Tiếp đó ta bị nhốt.
Giống hệt trông coi tù nhân, bị giám sát suốt quãng đường, hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.
Kinh Mặc làm một chiếc còng tay bằng một sợi xích sắt mỏng, quả thực coi ta như chó nuôi.
Quan trọng là ta biết cương nhu đúng lúc…Ngoan ngoãn.jpg.
Có điều càng đến gần kinh thành, dòng suy nghĩ của ta càng lộn xộn. Kinh Mặc giống như một đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi yêu thích của mình, ngoài việc nhốt ta lại, chi phí ăn mặc đều là thứ tốt nhất.
Từ đầu đến cuối, ta không dám hỏi hắn về Thanh Đại ra sao.
Nàng…còn sống không?
18.
Điều làm ta ngạc nhiên là khi vào hậu cung, phát hiện nơi đây không có ai cả.
Thị nữ mới đến gặp ta giới thiệu tình hình với ta: Hoàng thượng nói quốc khố trống rỗng, không nên hoang phí, kể từ khi lên ngôi vẫn chưa từng tuyển tú, hậu cung ban đầu cũng đã giải tán, một lòng xử lý việc triều chính.
Ta không biết nói gì cho phải.
Lát sau hỏi: “Thế Thanh Đại tiểu thư thì sao? Nàng vẫn khoẻ chứ?”
“…”
“Mấy tháng sau khi người rời đi, Thanh Đại vẫn bình an. Tuy nhiên sau khi lên ngôi, Hoàng thượng bộn bề nhiều việc chính sự nên lạnh nhạt với nàng. Về sau, trong cung tra ra “Cái chết” của người…E hèm, phi, phi, phi, việc người rời đi, nàng ấy không thoát khỏi liên quan. Hoàng thượng nổi giận, đày nàng, đày nàng vào lãnh cung rồi.”
Ta đột ngột quay đầu: “Ngươi nói gì?”
Thị nữ cho rằng ta sẽ vui nên giật mình, lắp bắp lặp lại lần nữa.
Trước đây trong cung cho rằng Thanh Đại ghen tuông, nên phát rồ đốt cháy hiệu thuốc.
“Vậy nàng ấy còn sống không? Ta muốn gặp nàng ấy.” – Dứt lời, ta nhét một hạt dưa bằng vàng vào tay thị nữ.
“Dĩ nhiên được rồi, chỉ cần người không tự mình xuất cung, đi dạo xung quanh để giải sầu một chút, Hoàng thượng sẽ cho phép thôi.”
Mặc dù bây giờ tên cẩu Hoàng đế kia thích nhốt ta lại khi hắn rảnh rỗi.
Chọn ngày không bằng đúng ngày, ta vội vàng gọi người dẫn vào lãnh cung.
Rách nát, hoang vu là ấn tượng đầu tiên khi bước vào lãnh cung. Tuy nhiên, ta ngoảnh mặt làm ngơ, men theo mùi thuốc thoang thoảng tiến vào sâu bên trong.
Đương nhiên không có người thông báo, ta trông thấy Thanh Đại, nàng vẫn còn sống.
Nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cả người vô cùng gầy gò. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đây là dáng vẻ của ngọn đèn đã cạn dầu. Ta nắm chặt tay nàng, lạnh lẽo như người chết.
Ở đây không có bếp lò, ngay cả thị nữ duy nhất cũng chạy đi đâu mất.
Ta sai thị nữ của mình quét dọn phòng, đốt bếp lò, nấu cháo nóng, còn ta thì tập trung giữ ấm cho đôi tay của nàng.
Không biết qua bao lâu, nàng mới tỉnh lại.
Sắc mặt Thanh Đại vẫn tái nhợt như xưa, nhìn thấy ta, mắt nàng bỗng loé sáng: “Tỷ tỷ, là tỷ ư?”
“Sao tỷ…lại ở đây?”
Ta dìu nàng dậy, chậm rãi đút cháo cho nàng: “Ngươi đừng kích động, ta từ từ kể cho ngươi nghe.”
Ăn xong, ta lại sai người đun nước nóng, Thanh Đại di chuyển khó khăn, thị nữ không kịp thời chăm sóc, khó tránh khỏi việc bị bẩn.
Thanh Đại hiếm khi đỏ mặt: “Bẩn.”
“Vừa hay ta cũng bẩn giống vậy.” – Ta cười hắc hắc, dùng hết sức bế lấy nàng lên: “Ta vừa nói đến đâu rồi, à, ta gặp được một kỳ nhân ở Giang Nam…”
Sau khi căn phòng được sưởi ấm, chuyển bồn tắm đến, sợ nàng cảm thấy không thoải mái, ta bảo thị nữ ra ngoài.
Ta vẫy hai chiếc khăn để tắm rửa và lau người cho nàng.
Thanh Đại nghe ta kể về những gì ta đã trải qua trong ba năm qua, khóe miệng nàng lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.
“Tốt lắm. Trông ngươi vui hơn rồi đấy.”
Ta lấy một chiếc khăn tắm sạch quấn nàng kỹ càng, giường chiếu cũng được thị nữ của ta đổi sang cái khác rực rỡ hơn, ta lải nhải liên miên: “Hừm, ngươi cũng chẳng truyền tin cho ta. Nếu sớm biết ngươi thế này, ta đã lẻn về thăm ngươi.”
Lo lắng cơ thể Thanh Đại hiện giờ không chịu nổi giày vò, ta vội vàng yêu cầu hệ thống mở ra một bản “Bách khoa toàn thư về chăm sóc bệnh nhân” trong đầu, chăm sóc nàng thật tỉ mỉ.
Kinh Mặc nghe nói mỗi ngày ta đều đến lãnh cung gặp nàng, trong lời hắn không buồn cũng không vui: “Nàng muốn gặp thì gặp đi.”
“Vâng.”
Qua khoảng thời gian Kinh Mặc hết mực yêu chiều ta lúc đầu, hắn dần trở về với vẻ bình thường, thậm chí trở nên kín đáo hơn trước rất nhiều.
Hiện giờ ta cũng không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Ta chỉ biết, Thanh Đại đang ngày một suy yếu.
Ta đẩy nàng đến dưới gốc cây đào, chơi cờ năm quân với nàng. Bọn ta nói chuyện từ sáng đến tối, cũng chẳng hiểu vì sao lại có nhiều chuyện để nói đến thế.
Nàng kể cho ta về những câu chuyện phiếm trong cung mà nàng đã thấy thuở còn thơ ấu, ta lắng nghe say mê những câu chuyện bí ẩn của triều đại trước.
Ta kể cho nàng nghe về mấy năm qua ta ở bên ngoài, dùng phấn son đỏ để tô ngón chân thành màu cánh hoa đào.
Nàng nói rằng lần đầu gặp ta, nàng đã nghĩ ta là một nữ nhân ngu ngốc mặc quần áo màu đỏ.
Ta nói rằng lần đầu gặp nàng, ta đã nghĩ nàng là một nữ nhân xấu xa, luôn giả vờ đáng thương.
Tiếng cười của bọn ta đủ làm chim sẻ sợ hãi bay khỏi cành cây.
“Thật ra, ta thường nghe người ta nói về tình yêu, những gì được ca tụng trong các hí khúc như “Một đời, một kiếp, chỉ có đôi ta”. Nhưng rồi, ta cảm thấy nghi ngờ. Nhìn xung quanh, biết bao nhiêu người tam thê tứ thiếp, hôm nay ân ái chẳng hề nghi ngờ, ngày mai vứt bỏ như chiếc giày mòn.” – Thanh Đại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nhưng không ngờ có một ngày mình lại may mắn như vậy, đời này của ta vẫn có thể gặp được…”
“Tri kỷ.”
“Tỷ tỷ, dẫn ta đi ngắm biển đi.”
19.
Ta đi tìm Kinh Mặc, thề sau này sẽ ngoan ngoãn hầu bên cạnh hắn mãi mãi.
“Ta chỉ muốn đưa nàng ấy đi ngắm chút thôi. Đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng ấy.”
Kinh Mặc không nổi giận, nhưng vẻ uy nghiêm lấn át: “Đôi khi trẫm thật sự không biết, đối với nàng, muội ấy và trẫm, ai quan trọng hơn.”
“Đâu có giống…” – Ta quỳ mãi không đứng: “Nàng ấy là bạn thân nhất của thiếp.”
“Bạn bè gì chứ?” – Hắn lắc đầu: “Trẫm không cho phép.”
“Bệ hạ, người cứ coi như thiếp đã từng chết một lần. Thần thiếp chưa từng cầu xin người điều gì, chỉ lần này thôi.”
“Không được phép…chạy quá xa, phải mang theo người của trẫm.”
Ta cúi đầu tạ ơn.
Hệ thống từng nói với ta, giá trị công lược của ta đối với Kinh Mặc đã đầy từ lâu.
Tuy nhiên, sự thật là độ công lược đó không mấy quan trọng trong sự cân nhắc của hắn. Mặc dù giữa Thanh Đại và hắn không có tình yêu thực sự, nhưng tình nghĩa giữa hai người suốt bao nhiêu năm qua, khởi nguồn từ những điều nhỏ bé, rõ ràng là thanh mai trúc mã, rõ ràng là ánh sáng cứu rỗi.
Ta hận hắn, vì hắn không nhân từ.
Đã muốn ra khỏi cửa, liền bắt đầu chuẩn bị, thu dọn hành lý, cố ý thuê một chiếc xe ngựa rộng rãi và thoải mái.
Ta đưa nàng về quê hương của ta, dọc đường vừa đi vừa dừng.
Thanh Đại ngày càng uể oải, nhưng khi tỉnh dậy vào ban ngày lại khá tỉnh táo, nàng kéo ta đi khắp nơi và hỏi han đủ điều.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại như thế, hơn hai tháng mới tới nhà ta.
Đám nam sủng đã bị giải tán từ lâu.
Ta đẩy nàng đi dưới những tán cây hoa đào, đưa nàng đi xem vịnh biển nho nhỏ mà ta từng thấy trong những năm tháng ấu thơ. Bọn ta ngắm từ sáng đến tối, đến mức sương mù thấm ướt cả tay áo.
Thanh Đại nhẹ nhàng ngâm nga bài hát buồn cười kia.
“Trên biển có một con cá voi, nó cõng một con cá voi nhỏ trên lưng…Nó muốn bơi đến đâu, nó muốn bơi đến đâu…Là lá la…Nó muốn bơi đến những vì sao, nó muốn bơi lên những đám mây, nó phải bơi cho đến khi cá voi con mở mắt…”
Ta kể cho nàng nghe câu chuyện thực sự của bài hát này. Bài hát này nói về con cá voi lớn là mẹ của con cá voi nhỏ, nó vẫn không thể chấp nhận rằng con của mình đã chết. Thay vào đó, nó cứ cõng con cá voi nhỏ không ngừng bơi, tựa như lúc nó còn sống vậy.
“Lần đầu tiên khi nghe câu chuyện này, ta đã nghĩ, tại sao ông trời luôn an bài chúng ta mất đi những người quan trọng đối với mình?”
Thanh Đại nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu không làm sao chúng ta có thể nhận ra bọn họ quan trọng như vậy.”
Bầu trời hoàn toàn tối đen như mực, muôn vàn vì sao toả sáng lấp lánh.
Ta cảm thấy bàn tay mình đang nắm dần dần lạnh đi.
Ta tựa đầu vào tay vịn của xe lăn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, tiếng sóng vẫn vang vọng bên tai ta.
20.
Ta lại bỏ trốn.
Khi tất cả thị vệ đều buồn ngủ, buông bỏ phòng bị.
Lần này ta không trở về bất kỳ ngôi nhà nào của tổ tiên nữa, mà mai danh ẩn tích và tìm một ngôi làng nhỏ đơn sơ để sinh sống.
Nhiệm vụ công lược của ta vẫn bị coi là thất bại như cũ, ta chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận chờ cái chết tự nhiên để vượt qua cuộc đời này.
Về sau, ta nghe nói Hoàng thượng tuyển tú, nạp hậu cung mới.
Về sau, khi chiến tranh nổ ra, Hoàng thượng tham vọng không ngừng mở rộng lãnh thổ.
Về sau, ta dần dần quên mất Kinh Mặc, quên hắn nhéo thịt trên bụng ta, dữ dằn nói “Gầy rồi!”.
Lần tiếp theo ta nghe về hắn, là về cuộc tạo phản của một trong những hoàng tử của hắn. Về sau nữa, không ngừng nghỉ, người đứng bên cạnh hắn chết rất nhiều, để rồi khi hắn ngoài năm mươi tuổi, hắn trở về trạng thái lẻ lỏi lần nữa.
Tinh thần hắn hoàn toàn thất thường, thậm chí không thể lên triều.
“Công lược nam chính thành công.” – Trong đầu ta vang lên âm thanh máy móc của hệ thống: “Đã đạt được kết cục ẩn, nam chính bị giam cầm ở đây suốt đời.”
-Hoàn-