Sau Khi Cô Em Chồng Trẻ Tuổi Bất Ngờ Qua Đời - Chương 1
Một đêm nọ, tôi vừa đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy một màn khiến người ta phải sởn gai ốc.
Mẹ chồng tôi tóc tai bù xù bưng một lư hương nhỏ đứng đó, đang quỳ lạy về phía phòng ngủ của tôi và chồng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Phòng khách không bật đèn, ánh trăng trắng bệch chiếu lên mặt bà ta khiến người ta tự dưng nảy sinh rất nhiều liên tưởng không tốt.
Tôi nhẹ giọng hỏi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bà ta phẫn nộ đứng thẳng người lên, tựa hồ cũng không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên đi ra ngoài:
“Không có gì, không có gì…”
“Mẹ đột nhiên mẫn cảm, muốn thắp nén nhang cho con bé.”
Dường như mẹ chồng sợ tôi tiếp tục truy hỏi nên nhanh chóng đứng dậy, vội vàng vào phòng ngủ.
Tôi lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, kim đồng hồ vừa qua 0 giờ đêm.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương kỳ lạ, rất dọa người.
Năm ngoái sau khi em chồng Chu Mẫn qua đời ngoài ý muốn, mẹ chồng chuyển tới ở cùng vợ chồng chúng tôi.
Công việc của tôi cần phải đi công tác thường xuyên, bình thường trong nhà chỉ có hai mẹ con bọn họ.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu không quá tốt, cũng không quá kém, chỉ qua loa với nhau như vậy.
Lúc trở lại giường, tôi càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ, trằn trọc hơn nửa giờ mà vẫn không ngủ được.
Tôi đánh thức Chu Ngôn đang ngủ bên cạnh:
“Chồng à, anh có cảm thấy gần đây mẹ có gì là lạ không?”
“Nửa đêm rồi mà em còn hỏi cái gì vậy?”
“Mẹ vẫn là mẹ thôi, có gì lạ cơ chứ?”
Đột ngột bị tôi đánh thức từ trong giấc mộng đẹp, ngữ điệu của Chu Ngôn có chút không kiên nhẫn.
“Không phải, vừa rồi em mới nhìn thấy mẹ chồng thắp hương trước phòng…”
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Chu Ngôn cắt ngang lời tôi, trùm chăn lên đầu, quay lưng lại với tôi, không đến mấy phút sau lại ngáy ầm trời.
Sau đó, tôi còn vô tình bắt gặp tình cảnh quỷ dị như vậy mấy lần.
Mỗi một lần, lý do thoái thác của mẹ chồng đều giống nhau, không phải nhớ Mẫn Mẫn thì là nhớ thương bố chồng đã chết sớm.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, tôi về quê thăm người thân, thuận tiện tụ tập với đám bạn tốt.
Bạn thân Thẩm Gia nghe xong câu chuyện này, đầu lông mày dần dần nhíu chặt:
“Chuyện này kéo dài bao lâu rồi?”
“Đại khái đã hơn hai tháng rồi.”
“Cậu mau bảo chồng chuyển nhà đi! Chồng cậu đang bị mượn thọ đó!”
Thẩm Gia này rất tốt, chỉ là bình thường có chút thần thần bí bí.
Bà ngoại cô ấy là bà đông, ở thôn Thập Lý Bát cũng coi như có chút danh tiếng, khi Thẩm Gia còn bé cũng học theo bà ngoại được một khoảng thời gian ngắn:
“Ai da, cậu cứ tin tớ đi!”
“Tớ còn có thể hại cậu được sao?”
Thấy tôi không nói lời nào, cô ấy lại hỏi tớ xem có phải mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng làm những hành động kỳ quặc này đều vào ngày có số bảy hay không.
“Thân thể của đối tượng được mượn thọ sẽ dần dần xuất hiện các loại vấn đề.”
“Lúc đầu không đáng chú ý tới nhưng tích tiểu thành đại, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
“Dần dần sẽ chuyển thành mượn thành thọ!”
Tôi nhớ lại ngày mẹ chồng quỳ lạy ở cửa, trong lòng chợt cả kinh.
Không chỉ như thế, Chu Ngôn vốn rất khỏe mạnh, to lớn, dạo gần đây thường xuyên ăn không ngon miệng, rụng tóc nghiêm trọng.
Rõ ràng mỗi ngày anh ăn cơm xong sẽ đi ngủ nhưng quầng thâm mắt vẫn hiện lên màu xanh đen, thoạt nhìn không có chút tinh thần gì.
Tôi còn cho rằng dạo gần đây công việc của anh gặp phải vấn đề gì, có chút lo âu mà thôi…
“Giờ không phải đã rõ rồi sao!”
Thẩm Gia kinh hô, ánh mắt nhìn tôi cũng nhiễm vài phần lo lắng.
Quả thật tôi đã từng nghe qua một ít, trưởng bối quỳ xuống dập đầu trước tiểu bối thì tiểu bối sẽ bị giảm thọ nhưng chưa từng thấy ngoài đời thật.
Thẩm Gia thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, dừng lại một lúc lâu mới tiếp tục hỏi: “Tớ nhớ trước đó cậu nói rằng mẹ chồng cậu không khỏe lắm đúng không.”
“Hiện tại bà ta thế nào rồi?”
Năm năm trước, mẹ chồng Triệu Quế Phương phát hiện căn bệnh ung thư dạ dày, bởi vì lớn tuổi nên vẫn luôn duy trì trị liệu.
Khác với những bệnh nhân ung thư ốm yếu kia, tinh thần bà ta cũng không tệ cho lắm.
Nói chuyện bình thường còn có vài phần khí lực, không có việc gì cũng thường xuyên nhảy nhót cùng mấy bác trai, bác gái trong tiểu khu, buôn chuyện với người ta.
“Nói không chừng cô em chồng kia của cậu cũng bị bà ta mượn thọ đó!”
Thẩm Gia từng thấy ảnh chụp của Chu Mẫn, khi đó cô ấy còn nói Chu Mẫn có phúc lộc song toàn.
Lúc nghe nói đến tang sự của Chu Mẫn, Thẩm Gia còn không thể tin được, tôi còn trêu chắc là cô ấy học chưa đến nơi đến chốn.
Khi đó, em chồng tôi vừa mới tốt nghiệp khoa chính quy chưa được mấy năm, vốn đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, xinh đẹp đáng yêu, tính cách lại cởi mở, là một cô gái khiến người ta yêu thích.
Kết quả không biết có phải bởi vì chuyện thất tình và áp lực công việc hay không, từ ngày hôm đó, Chu Mẫn liền trở nên u ám, mẫn cảm.
Sau đó Chu Mẫn hoảng hốt băng qua đường cái, bị xe chạy qua đụng trúng, người còn chưa đưa đến bệnh viện đã tắt thở.
Khi còn sống, Chu Mẫn cũng thỉnh thoảng oán giận mẹ chồng với tôi. Tôi lại chẳng coi trọng việc đó, chỉ khuyên Chu Mẫn đừng so đo với bệnh nhân.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là rất kỳ lạ.
“Chị dâu, chị không hiểu.”
“Từ khi mẹ phát hiện ra bệnh ung thư, bà ấy bắt đầu cầu thần bái Phật, khiến nhà của em toàn chướng khí mù mịt.”
“Em vừa về đến nhà đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.”
Nhưng Chu Mẫn là con của bà ta cơ mà!
Cho dù bà ta có tin vào bí thuật thì sao một người mẹ lại nhẫn tâm xuống tay với con cái của mình chứ?
“Nhân Âm, cậu đừng nghĩ rằng ai cũng thiện lương.”
Theo như lời Thẩm Gia nói, loại bí thuật này chỉ có tác dụng với huyết mạch chí thân, cho nên tạm thời tôi được an toàn.
Nhưng sinh hoạt cùng người tổn hại âm đức lâu như vậy, dần dần cũng ăn mòn khí vận của tôi.
Lúc tạm biệt Thẩm Gia, cô ấy còn dặn đi dặn lại rằng tôi không được lộ ra sơ hở, đừng để mẹ chồng nhìn ra được tôi đã biết rõ chân tướng, để tránh bị nhắm vào.
“Nhân Âm, tớ khuyên cậu nên sớm tính toán đi.”
Từ khi nghe Thẩm Gia phân tích xong, trong lòng tôi như lắp thêm một quả bom hẹn giờ, mấy ngày liền đều đứng ngồi không yên.
Ôm suy nghĩ thà tin cũng được, không thể tin cũng được, thừa dịp mẹ chồng ra ngoài nhảy ở quảng trường, tôi cầm chìa khóa dự phòng mở phòng ngủ của bà ta ra.
Bày trí trong phòng bà ta vô cùng đơn giản, dựa vào tường là một tủ quần áo lớn bốn cửa, đối diện giường là một tủ chén nhỏ cao nửa người.
Trong lư hương cắm nửa đoạn hương, bên cạnh là mấy đĩa trái cây cùng hai tấm di ảnh đen trắng đặt trên tủ bát.
Rèm cửa sổ được kéo lại một nửa, không có ánh mặt trời chiếu vào.
Có lẽ là do tâm lý, tôi vừa vào cửa đã cảm giác phòng của mẹ chồng có chút âm u khó tả.
Tôi hít sâu vài hơi, ghé sát vào tủ chén, cẩn thận xem xét.
Rõ ràng lư hương này không phải là lư hương mà bà ta cầm buổi tối hôm đó, màu sắc và hoa văn đều không giống nhau.
Nhưng mẹ chồng thường xuyên sử dụng nó như vậy, nhất định thứ này sẽ được giấu ở gần đây, khẳng định là ở chỗ nào đó trong phòng!
Tôi cẩn thận tìm kiếm trong phòng rồi còn phải chú ý động tĩnh bên ngoài.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến tôi sởn cả gai ốc.
Tôi nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ, sửa sang lại tóc tai, đi qua mở cửa.
“Xin chào, chuyển phát nhanh Thuận Phong…”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau khi ký nhận xong, tôi tiếp tục đại nghiệp tìm kiếm to lớn của tôi.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, rốt cục tôi cũng kéo ra được một cái hộp gỗ màu đỏ sậm từ dưới giường mẹ chồng.
Trên hộp gỗ kia có khắc hoa văn phức tạp, tinh xảo lại quỷ dị, phía trên còn có một cái khóa đồng nhỏ.
Tôi mở hộp gỗ ra, bên trong chính là lư hương mẹ chồng cầm ban đêm.
Lư hương này có chút đặc biệt, chất liệu đặc thù, không giống như là kim loại mà giống như loại đồ sứ nào đó, ánh sáng quỷ dị tràn lan khiến người ta cảm giác không quá thoải mái.
Tôi chụp lại toàn bộ những thứ này gửi cho Thẩm Gia, không đến mấy phút đã có hồi âm.
[Không sai, mẹ chồng cậu đang mượn thọ đó!]
[Phải chú ý lư hương kia, lúc đốt lên, bên trong còn trộn lẫn tro cốt, rất nguy hiểm.]
[Sau khi cậu cất xong, nhớ phải tìm lá bưởi ngâm nước rửa tay, tránh gặp xui xẻo.]
Lúc tôi rửa tay sạch sẽ dựa theo lời Thẩm Gia, trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới hình ảnh mẹ chồng lẩm bẩm trong miệng, dập đầu quỳ lạy trước lư hương.
Ai có thể nghĩ tới, bà lão thoạt nhìn vô cùng bình thường này lại cất giấu nhiều bí mật như vậy.
Buổi tối hôm đó, tôi thử thăm dò làm nũng với Chu Ngôn:
“Chồng à, anh có thể bảo mẹ thắp hương ban ngày được không.”
“Đêm hôm khuya khoắt, lúc em ra bắt gặp mẹ thắp hương như vậy, rất dọa người…”
“Nếu trong lòng mẹ chồng không có quỷ, không phải thắp hương ban ngày cũng giống nhau sao? Có lý do gì phải làm chuyện này vào nửa đêm chứ?”
“Lục Nhân Âm, cả ngày em nhàn rỗi không có việc gì làm à mà cứ soi mẹ suốt vậy?”
Chu Ngôn nghe vậy, anh mới ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía tôi:
“Mẹ là bệnh nhân, trong lòng không thoải mái.”
“Cầu xin thần thánh, bái lạy Phật, muốn được an ủi về mặt tâm lý, đây đều là chuyện rất bình thường.”
“Trước kia mẹ ở nhà Mẫn Mẫn cũng là như vậy, Mẫn Mẫn cũng không nói gì cả.”
“Sao em lại không chịu được chứ?”
Từ năm ngoái, Chu Ngôn được thăng chức ở công ty, tính tình cũng càng lúc càng tinh tướng.
Chỉ cần có chuyện không hài lòng, anh sẽ lập tức gạt phăng đi, ngữ khí chê bai người khác.
Mẹ chồng ở phòng khách nghe thấy tiếng cãi vã của chúng tôi, giọng nói đột nhiên truyền vào trong:
“Mẹ đã nói rồi, cưới vợ thì phải cưới người hiền lành hiểu chuyện.”
“Thời của mẹ ấy mà, có phụ nữ nào dám tranh luận với người lớn cơ chứ…”