Sau Khi Chồng Yêu Bị Mắng - Chương 2
04
Hứa Sâm chỉ xuất hiện trong một buổi tối mà đủ khiến tất cả tin đồn không hay về tôi và anh trong thời gian này đổi chiều gió.
Nhưng không còn drama để hóng nữa, sự quan tâm khán giả dành cho tôi và Hứa Sâm cũng giảm đáng kể.
Thấy lượt xem càng ngày càng thấp, tổ sản xuất lại bắt đầu tung biến cứu vãn rating tệ hại.
Đến tập thứ năm, vị khách mời mà mọi người vô cùng mong đợi đã xuất hiện.
Tuy nhiên, không phải là Từ Vi mà mọi người hằng ngóng trông.
Mà là bạn cùng lớp cấp ba Cố Uyên của tôi, nay đã trở thành ca sĩ hàng đầu.
Tôi không ngờ tổ sản xuất lại biết tôi với Cố Uyên quen nhau.
Thế nên lúc Cố Uyên xuất hiện, thậm chí tôi còn quên mất có máy quay, buột miệng hỏi: “Sao cậu lại đồng ý đến đây?”
Giọng điệu quen thuộc đến mức không chỉ Hứa Sâm phát hiện ra mà ngay cả khán giả cũng nhận thấy.
[Có chuyện gì vậy? Vợ Hứa Sâm có quan hệ rộng thế?]
[Ôi trời, sao anh trai nhà tôi lại xuất hiện ở đây vậy? Lịch trình không hề nhắc đến luôn! Bất ngờ thật đấy!]
[Ủa trọng điểm đây hả, không phải trọng điểm là tại sao Cố Uyên với Phó Dao lại quen nhau hả? Không phải cô ấy chỉ ở nhà nội trợ thôi sao?]
Tôi, người mà mọi người hay gọi là “bà nội trợ”, hiện đang vô cùng đau đầu.
Thực ra tôi cũng có làm việc, công việc của tôi là sáng tác nhạc.
Năm ngoái tôi đã hứa với Cố Uyên sẽ sáng tác cho cậu ta một bài, nhưng vì không có linh cảm nên cứ phải trì hoãn.
Cuối cùng vì cậu ta cứ giục giã mãi, tôi khó chịu quá nên chặn cậu ta luôn.
Bây giờ người vốn trong danh sách đen bỗng xuất hiện trước mặt, tôi khó tránh khỏi lúng túng.
“Sao cậu lại tới đây?”
“À.”
“…” Cái gì vậy trời.
Cố Uyên không để ý đến tôi, mà đi đến trước mặt Hứa Sâm, lễ phép mỉm cười “Thầy Hứa, tôi là fan của thầy, ngưỡng mộ thầy đã lâu. Không biết thầy có thể ký tên cho tôi được không?”
Hứa Sâm nhìn cậu ta rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt rõ vẻ hỏi thăm.
Tôi thở dài, đi vào giữa hai người: “Đây là bạn cấp ba của em, Cố Uyên.”
“Bạn cùng bạn.” Cố Uyên sửa lại.
Hứa Sâm hơi nhíu mày.
Tên lắm lời Cố Uyên này có vẻ không biết giữ miệng mà lời cứ tuôn ra như nước: “Trước đây quan hệ của chúng tôi rất tốt. Hàng ngày cô ấy đều mang bữa sáng cho tôi, cho tôi mượn vở, dạy kèm cho tôi.”
“Gần như là vậy đấy.”
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta đầy “nhắc nhở”.
Nhưng tên Cố Uyên này thù rất dai, rõ ràng là cậu ta đang cố tình gây rắc rối cho tôi.
Tôi chột dạ giải thích với Hứa Sâm: “Hồi cấp ba cậu ta cũng đã có tiếng nên không thường xuyên đến trường, em là bạn cùng bàn của cậu ta, cũng nên giúp đỡ chứ.”
Hứa Sâm vẫn dịu dàng như trước: “Thật sự là bất ngờ quá. Trước giờ anh chưa nghe vợ kể em có một người người bạn như vậy bao giờ.”
Cố Uyên kinh ngạc: “Cái gì, Phó Dao, cậu không kể về tớ cho chồng cậu nghe à? Cậu có thấy chột dạ không? Rõ ràng mấy năm nay chúng mình vẫn liên lạc với nhau mà!”
Tôi: “…”
Hứa Sâm nắm chặt tay tôi.
Tôi miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt.
Nếu không phải bây giờ đang có máy quay, giờ phút này Cố Uyên đã chết vô cùng khó coi rồi.
Mặc dù anh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng người xem trực tiếp đã bùng nổ.
Đám người hóng drama đổ xô tới.
[Tôi ngốc thật đấy, tôi chỉ nghĩ Hứa Sâm có ánh trăng sáng, là tên cặn bã, ngoại tình, nhưng không ngờ vợ cậu ta cũng…]
[Bảo sao hồi trước bôi nhọ Hứa Sâm, hóa ra là để chuẩn bị cho lúc ly hôn không bị ném đá!]
[Nhưng Cố Uyên nói vậy mà không sợ làm mất lòng người hâm mộ sao?]
[Tầng trên nghĩ hơi nhiều rồi á, đây không phải lần đầu tiên Cố Uyên làm tổn thương fan đâu, fan chết lặng hết rồi.]
[Đúng rồi, anh ta có để ý đến người hâm mộ bao giờ.]
[Kể cả không quan tâm đến người hâm mộ thì anh ta cũng phải biết tình tay ba cũng không phù hợp chứ?]
[Thế thì mắng anh ta đi, làm vậy là tệ lắm, đừng ai hâm mộ anh ta nữa nhé.]
[…]
05
Cố Uyên vừa đến mà đi tham quan nhà tôi với Hứa Sâm như quen thuộc lắm vậy.
Trước ống kính, Hứa Sâm tỏ ra rất thân thiện, nhẹ nhàng, lịch sự với Cố Uyên.
Nhưng khi cửa phòng ngủ vừa đóng lại, sắc mặt anh thay đổi ngay tức khắc, anh u ám nhìn tôi.
Ngữ điệu vô cùng u oán: “Ngày nào cũng mang đồ ăn sáng?”
“… Em bán cho cậu ta.”
“Còn dạy kèm?”
“… Thật ra em là lớp phó học tập.”
“Sao anh không biết lớp phó học tập còn có nhiệm vụ này?”
“Hứa Sâm, anh giận à?”
“Không hề.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Rồi lại nghe anh tỏ ra đáng thương: “Anh ghen tị.”
“…”
“Hình như em thật sự chưa kể về cậu ta cho anh nghe bao giờ. Thậm chí anh còn không biết em có một người bạn như thế.”
Tôi định nói từ lúc kết hôn tới giờ, ngày nào anh cũng bận rộn nhiều việc.
Mỗi lần về nhà anh không ngủ thì cũng ôm ấp tôi, làm gì có thời gian nói chuyện với tôi.
Nhưng nhìn ánh mắt thất vọng của anh ấy, tôi lại cảm thấy mình đúng là không phải con người.
Vì thế đành ôm anh dỗ dành: “Em sai rồi, anh muốn biết gì em sẽ nói hết cho anh biết.”
“Thế thì được.” Anh trả lời rất nhanh..
Tôi tưởng anh chỉ hứng thú nhất thời thôi, ai ngờ anh tra hỏi tôi suốt đêm.
Thức đêm không ngủ với người thường xuyên chơi cờ bất kể thời gian như anh là bình thường nhưng với người ngày nào cũng ngủ đúng giờ như tôi là cực hình.
Tôi nói chuyện với anh cả đêm, hôm sau tỉnh dậy, mắt thâm quầng như gấu trúc.
06
Không gian ba người vừa lúng túng vừa chật chội.
Nhưng tổ sản xuất vẫn chưa dừng lại ở đấy, tôi trấn an Hứa Sâm xong, vừa ra khỏi phòng ngủ thì phát hiện vị khách mời thứ hai đã xuất hiện.
Lần này, là Từ Vi mà mọi người vẫn luôn chờ mong.
Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Vi, giác quan thứ sáu của phụ nữ đã mách bảo tôi đây chính là tình địch.
Cô ta thích Hứa Sâm thật.
“Hứa Sâm, đã lâu không gặp.”
Cô ta nhẹ nhàng chào.
Trang phục trông có vẻ đơn giản nhưng từng chi tiết đều lộ vẻ khéo léo tinh tế.
Khác hẳn với quần áo ở nhà của tôi.
Thậm chí lúc tôi đứng cạnh cô ta còn thấy rõ mình như một bà nội trợ luống tuổi.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng không ngừng thổi phồng:
[Hồi trước ai bảo hai người này giống nhau thế hả? Phó Dao căn bản là không thể so với Từ Vi nhé?]
[Từ Vi không hổ là đại minh tinh, đẹp thật đấy!]
[Thế chỉ có tôi tò mò Hứa Sâm thấy Từ Vi xinh đẹp như vậy liệu có hối hận khi đã kết hôn với Phó Dao không nhỉ?]
[Trận này hấp dẫn! Đánh nhau đi!]
Mọi người hóng chuyện chỉ sợ chuyện không đủ lớn, tất cả đều phấn khích đợi tôi gặp rắc rối.
Thế nhưng hành động của Hứa Sâm trước ống kính một lần nữa khiến “con dân hóng drama” chấn động.
Anh nắm tay tôi, giới thiệu Từ Vi với tôi: “Cô ấy chính là bạn cấp ba lần trước anh đã nói với em, Từ Vi. Cô ấy không ngồi cùng bàn, không học cùng lớp. Hồi cấp ba, bọn anh chỉ nói chuyện với nhau vài câu thôi, à cũng không đưa bữa sáng!”
Nụ cười trên mặt Từ Vi cứng ngắc.
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ Hứa Sâm cũng để ý đến tin tức trên mạng.
Anh còn biết những lời đồn không tốt mọi người nói về tôi, đây là anh đang mượn cơ hội này giải thích tôi không phải thế thân.
[Lời giới thiệu này, tôi cảm giác như đang có ẩn ý gì đó?]
[Rõ ràng rồi, so với mấy lời mập mờ của Phó Dao và Cố Uyên lúc Cố Uyên xuất hiện, Hứa Sâm quả là người đàn ông tiêu biểu, không cho ai bất cứ cơ hội hiểu lầm nào.]
[Nếu nói thế thì hóa ra Hứa Sâm với Từ Vi không phải người yêu cũ? Thế cái thích lần trước của Từ Vi là thế nào?]
[Kể cả không là người yêu cũ, nhỡ năm đó Từ Vi nói lời chia tay trước liệu giờ Hứa Sâm có còn nhung nhớ không?]
07
Vì độ hot mà tổ sản xuất mời Cố Uyên và Từ Vi ở lại đêm đó.
Cố Uyên có vẻ là muốn ép tôi viết nhạc cho nên đương nhiên là theo ý của tổ sản xuất.
Còn Từ Vi thì tôi không thể hiểu được cô ta, nhưng tám chín phần là vì Hứa Sâm.
Tôi đang nấu cơm thì bỗng không thấy Hứa Sâm và Từ Vi ở trong nhà.
Ngoài phòng ngủ, nơi duy nhất trong nhà không có máy quay là vườn hoa ở bên ngoài.
Tôi có linh cảm họ đang ở với nhau nên không thể tập trung nấu cơm được.
Mượn cớ ra ngoài lấy đồ, tôi lặng lẽ đi men về phía vườn hoa.
Quả nhiên vừa tới gần là nghe thấy giọng của Từ Vi
“Cô ta thật sự không phải thế thân của tớ sao?”
Khu vườn tràn ngập hoa, dễ dàng che khuất hai người bên trong.
Tôi không nhìn ra vị trí cụ thể của họ, nên cũng không thể thấy biểu cảm của họ.
Nhưng khi nghe đến chủ đề nhạy cảm này, tô vô thức nín thở.
Chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Hứa Sâm vang lên: “Không biết trước đây tôi đã làm gì khiến cậu ảo tưởng là tôi thích cậu đến mức phải tìm thế thân?”
Giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi nhưng lời nói lại sắc bén, tàn nhẫn khiến người ta khó có thể chịu nổi.
Đây là khía cạnh mà tôi chưa từng được chứng kiến.
Từ khi quen Hứa Sâm, lúc nào anh cũng dịu dàng, thỉnh thoảng lại làm nũng.
Ngay cả khi nói chuyện với đối thủ, anh vẫn tỏ ra ôn hòa nhã nhặn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nói chuyện mang tính công kích như vậy, đặc biệt là với phụ nữ.
“Cô ta giống tớ đến thế, chẳng lẽ là trùng hợp thôi? Mỗi ngày cậu đều nhìn mặt cô ta, chẳng lẽ không nhớ tới tớ hay sao?”
“Cô Từ, cô nghĩ nhiều quá rồi. Tôi không hề thấy cô và Dao Dao giống nhau, làm sao tôi nhìn cô ấy mà lại nhớ tới cô được?”
“Không thể nào! Nhất định là cậu đang nói dối! Sao cậu có thể thích cô ta được? Nếu cậu thích cô ta như vậy, vậy tớ thì sao…”
“Cô Từ, xin hãy tự trọng đi.”
Giọng anh lại lạnh lùng hơn một chút.
Giọng Từ Vi khẽ run: “Cậu thích cô ta ở điểm nào?”
“Không liên quan đến cô.”
Tiếng bước chân vừa vang lên, một âm thanh lộn xộn khác truyền đến, có vẻ là Từ Vi ngăn Hứa Sâm lại.
“Những năm qua tớ nỗ lực biến thành đại minh tinh chỉ để hình ảnh của mình xuất hiện ở khắp mọi nơi, để cậu có thể dễ dàng nhìn thấy tớ. Chẳng lẽ cậu không biết sao?”
“Vậy nỗ lực của cô bao gồm cả việc nhấn thích tin vu khống Dao Dao?”
“… Tớ không cố ý. Lúc đấy tớ ấn nhầm, tớ tưởng đang dùng nick phụ nhưng hóa ra là chưa đổi nick.”
“Không cần phải giải thích với tôi, cô nên đi giải thích với mọi người, giải thích với Dao Dao.”
“Sao cậu có thể tàn nhẫn với tớ như thế?!”
“… Cô Từ, tôi là người đã kết hôn rồi. Cô buông tay ra đi.”
“Kết hôn rồi không thể ly hôn được hay sao?”
Nghe đến đây, tôi không thể nghe thêm được nữa.
Công khai đào tường đấy à?
Tôi cố tình tạo tiếng động rồi từ từ bước ra ngoài.
“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”
Hứa Sâm nhìn thấy tôi thì vội vàng hất tay Từ Vi ra, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt: “Dao Dao, anh có thể giải thích…”
“Biến mất lâu quá sẽ khiến mọi người nghi ngờ, đi vào trước đi.”
Nhìn vẻ lo lắng sốt ruột, sợ tôi hiểu lầm của anh khiến tôi càng muốn trêu anh hơn.
Không để anh nói hết liền xoay người vào nhà.
Thức ăn trong bếp vẫn chưa làm xong nữa.