Sau Khi Bỏ Bùa Yêu Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 4
Lục Yến thản nhiên chơi game.
“Vội gì chứ?”
“Cậu còn kiêu ngạo cái gì nữa, chờ đến lúc chị ấy thích người khác rồi cậu đừng có hối hận đấy.”
Tôi đứng bên ngoài, lá thư tỏ tình đã dùng cả trái tim viết ra, mãi vẫn không thể gửi đi được.
Thì ra hắn thích Tần Thi Thi.
Điều này cũng không có gì lạ. Tôi cũng hay thấy hai người họ cùng tham gia các cuộc thi.
Đó mới là tình yêu giữa những người cùng tầng mây.
Nghĩ đến đây, tôi xóa tin nhắn đã gõ, rồi chỉnh lại.
Tất cả giờ còn ý nghĩa gì nữa.
“Chia tay đi.”
Sau khi gửi tin nhắn, tôi tắt máy, chui vào chăn dần thiếp đi.
Nửa đêm tôi gặp ác mộng, giật mình tỉnh dậy.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã là ba giờ sáng.
Tôi mơ thấy những cảnh tượng trong nhà ma hôm trước.
Cảm giác như có bóng ma đứng ngoài cửa sổ luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bước đến bên cửa sổ, định kéo rèm lại, thì phát hiện bên dưới có một người đang đứng.
Là Lục Yến.
Sao hắn lại ở đây?
Tôi mở điện thoại, thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều từ Lục Yến.
WeChat cũng đầy tin nhắn của hắn.
“Sao thế bảo bảo, sao lại muốn chia tay?”
“Có phải em đang không vui không?”
“Em đang đùa với anh đúng không?”
“Chờ anh, anh đến ngay.”
“Hạ Hạ, em ngủ chưa? Anh đang ở dưới nhà em.”
“Nhìn thấy thì trả lời anh nhé.”
“Hạ Hạ, em trêu anh thôi đúng không, tại sao lại muốn chia tay đột ngột như vậy, là anh làm gì khiến em giận à?”
“Chúng ta nói chuyện trực tiếp có được không?”
“Đừng chia tay, xin em đừng chia tay, anh cầu xin em đấy.”
“Anh sai rồi, em trả lời anh đi mà.”
“…”
Nhìn những dòng tin nhắn đó, tôi nhận ra, có lẽ vừa nhìn thấy tin nhắn chia tay của tôi, hắn đã chạy đến đây ngay lập tức.
Hắn đã đứng đó hơn năm tiếng.
Đã vào thu rồi, ban đêm rất lạnh, rất dễ bị ốm.
Tôi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy xuống dưới nhà.
Xuống đến nơi, tôi mới nhận ra rằng Lục Yến ăn mặc rất mỏng manh, hắn vội vã đến đây, trên người chỉ khoác một chiếc áo hoodie mỏng.
Đôi môi hắn lạnh lẽo đến mức hơi tái đi.
Thấy tôi bước xuống, đôi mắt hắn ngay lập tức sáng bừng lên, nhưng sau đó lại cau mày.
“Em có biết ngoài này lạnh lắm không, mặc ít thế này mà ra ngoài, dễ cảm lắm đấy.”
Hắn vừa nói vừa đẩy tôi trở lại lên nhà, nhưng tôi chạm vào tay hắn, lạnh ngắt.
Tôi mắng:
“Anh còn biết lạnh nữa à? Sao anh không mặc thêm áo vào, đứng như dưới nhà em cứ như đứa ngốc ấy.”
Trên người hắn còn vương chút mùi rượu, hòa lẫn với hương thơm lành lạnh trên cơ thể.
Hắn siết chặt tay tôi, giọng điệu có chút uất ức.
“Em nói muốn chia tay, anh đâu còn thời gian để lo những thứ khác.”
Vừa vào đến nhà, hắn đã đẩy tôi dựa vào cửa.
“Đừng chia tay có được không?”
Lúc này, tôi mới nhận ra đôi mắt hắn đã đỏ lên tự lúc nào.
Giống như một đứa trẻ bị oan ức.
“Anh biết anh sai rồi, anh không nên giả vờ biến thành một kẻ chỉ biết yêu đương để tiếp cận em.”
“Cái, cái gì?”
Tôi không kịp phản ứng.
Hắn mím môi: “Chẳng có viên thuốc bùa yêu nào cả, anh lừa em thôi.”
Tôi đứng ngây người.
Lục Yến làm sao lại biết được về viên thuốc “bùa yêu đó”?
Hắn sợ tôi giận, quan sát biểu cảm của tôi, thận trọng nói:
“Chủ cửa hàng bán thuốc là chị họ anh, chính chị ấy đã bày kế này để anh có thể tiếp cận em. Hoàn toàn không có thuốc bùa yêu nào cả, chỉ là mấy viên kẹo bình thường thôi.”
Tôi trợn to mắt.
Chả trách hôm đó quảng cáo về viên thuốc cuồng yêu tự nhiên xuất hiện.
Hóa ra là dành riêng cho tôi.
Tôi còn định trêu chọc Lục Yến, còn lo lắng thuốc hết hiệu lực nữa chứ.
Đi vòng đi vo, hóa ra tôi mới là kẻ ngốc nghếch.
Đúng vậy, trên đời làm gì có viên thuốc nào thần kỳ như vậy chứ.
Tôi đẩy hắn ra: “Tại sao lại đùa giỡn tôi?”
“Anh không đùa giỡn em,” giọng hắn khàn khàn, lại ôm chặt tôi, “là vì anh muốn đến gần em, nhưng em lại luôn kháng cự lại sự tiếp cận của anh. Anh chỉ còn cách dùng phương pháp hèn hạ này. Em giận là đúng, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần đừng chia tay.”
“Anh thích em, lại càng sợ mất em.”
Lục Yến thích tôi.
Nghe câu trả lời này, tâm trạng tôi trở nên rối bời.
“Anh không phải đã có người mình thích rồi sao?”
“Chỉ có em thôi.”
“Còn chị Tần thì sao?”
“Chị ấy là chị họ xa của anh,” Hắn thận trọng nhìn tôi một cái, sợ tôi nổi giận, “chính chị ấy là người bán viên thuốc, và cũng chính chị ấy là người bày kế cho anh. Xin lỗi, anh sợ em ghét anh nên không dám thẳng thắn với em.”
“……”
Tôi tức quá hóa cười.
Nghe xong, tôi mới biết, hóa ra lúc Lục Yến và bạn nói chuyện theo đuổi là đang nói về tôi. Còn nhắc đến chị Tần là vì chị ấy đã đánh cược với Lục Yến rằng sau kỳ thi đại học, hắn sẽ không dám tỏ tình với tôi.
Và đúng là như vậy.
Tôi nói: “Sao anh không nói sớm hơn!”
Hắn ngạc nhiên ngây người “Anh sợ em không thích anh. Em… không giận à?”
“Đương nhiên là giận, giận vì anh không nói với em sớm hơn. Anh có biết em đã cảm thấy tội lỗi vì viên thuốc đó đến mức nào không, em còn lo sẽ làm anh trở nên ngốc nghếch nữa.”
“Anh thích em, sao không nói thẳng ra?”
Hắn đáp: “Em luôn tránh mặt anh mà.”
Tôi im lặng.
Bởi vì tôi không biết chị Tần là chị họ xa của hắn, tôi nghĩ đó là người hắn thích.
Nên trong lòng luôn kháng cự lại.
Ai ngờ người hắn thầm thích lại là tôi.
Và tôi cũng thầm thích hắn.
Hai kẻ ngốc thầm thích nhau nhiều năm như vậy, nếu không phải vì viên thuốc bùa yêu, có lẽ sẽ cứ thầm thích cho đến khi lỡ mất nhau mất.
Nghĩ đến đó, tôi không giận chị Tần đã lừa mình, mà ngược lại còn phải cảm ơn chị ấy.
Lục Yến lại tưởng rằng tôi chỉ đang dỗ dành hắn, đợi hắn đi rồi sẽ trở mặt.
Hắn bật khóc.
“Không thể chia tay.”
“Không chia tay cũng được, nhưng anh phải hứa với em một điều.”
Mắt hắn lại lóe lên hy vọng: “Điều gì?”
“Không được tự ti, nếu muốn yêu thì phải mạnh dạn thể hiện. Nếu không có chị Tần, có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi.”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, trông rất dễ bị bắt nạt: “Anh đồng ý.”
Tôi véo má hắn: “Bạn trai của em khóc trông cũng thật đẹp.”
Hắn nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình có chút trẻ con, yếu đuối, “Em ghét bỏ anh à?”
“Em vừa mới nói gì? Anh phải tự tin.”
“Nhưng hồi cấp hai em nắm tay nam sinh khác, còn không chịu nắm tay anh.”
“… Bởi vì hồi đó anh thật sự rất phiền, quản hết cái này đến cái kia, lại còn thường xuyên mách mẹ em.”
“Quả nhiên em ghét anh rồi.”
“…”
Nhìn hắn sắp khóc đến nơi, tôi vội vàng dỗ: “Không, không, anh là người bạn trai tuyệt vời nhất trên đời.”
Lục Yến uống rượu, so với thường ngày còn trẻ con, bám người hơn.
Hắn nhìn tôi khóc nức nở.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra hắn đã thích tôi từ khi còn rất nhỏ.
Chỉ là không biết cách bày tỏ tình cảm của mình.
Để được tôi chú ý đến, hắn đã cố gắng trở nên xuất sắc, nhưng tôi lại càng ngày càng xa cách.
Càng ngày hắn càng tự ti.
Nghe đến đây, tôi chỉ muốn cho hắn một cái tát.
Tự ti cái mọe gì chứ!
Người đáng ra phải tự ti phải là tôi mới đúng!
Vì hắn quá xuất sắc nên tôi mới không dám đến gần.
Hắn vùi mặt vào hõm cổ tôi, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
“Xin lỗi, đã để em phải chờ lâu như vậy.”
Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại:
“Em cũng vậy.”
Chúng tôi đều đã không đủ dũng cảm.
Nên mới khiến đối phương phải chờ đợi lâu như vậy.
Nhưng may mắn là, cũng không phải quá lâu.
Tương lai vẫn còn rất dài.
…
Một ngày trời trong xanh.
Tôi và Lục Yến đang nắm tay đi dạo thì nhận được cuộc gọi từ nhỏ bạn thân.
“Hứa Hạ! Cái viên thuốc cuồng yêu mà mày nói đúng là lừa đảo, tao cho nam thần của tao uống rồi mà không có tác dụng gì cả. Thế là tao lao vào ôm chầm lấy anh ấy. Mày có biết ánh mắt anh ấy nhìn tao lúc đó thế nào không? Cái hình tượng tiểu thư duyên dáng mà tao dày công xây dựng trước mặt anh ấy hoàn toàn sụp đổ rồi!”
Nghe tiếng than khóc của nhỏ.
Tôi không chút lương tâm mà bật cười.
Một thời gian sau.
Tôi nhận được tin nhỏ bạn thân đã hẹn hò với nam thần của nó.
Nhỏ vui vẻ khoe: “Nam thần của tao nói chưa từng gặp ai nhiệt tình, chân thành như tao. Anh ấy đã thích tao rồi.”
Nghe giọng điệu đầy tự hào của con bé, thật khó để liên tưởng đến sự thất vọng mấy hôm trước.
Tôi không nhịn được mà cười: “Nhớ đánh giá 5 sao cho cửa hàng nhé.”
Thời tiết trong lành, tôi không khỏi nghĩ:
Viên thuốc bùa yêu có lẽ nên đổi tên thành viên thuốc dũng cảm, giúp người ta có thêm dũng khí theo đuổi tình cảm của bản thân.
Nhờ có nó, đối thủ một mất một còn của tôi nay đã trở thành người yêu.
Nó cũng giúp tôi hiểu ra một điều.
Con người, nhất định phải can đảm theo đuổi tình yêu.
Hãy dũng cảm tiến lại gần cộng hưởng cùng trái tim chung nhịp đập.
Bởi vì, trái tim đó có lẽ cũng đang chờ đợi bạn.
– Hết –