Sau Khi Bị Hệ Thống Trói Buộc, Tôi Quyết Định Chạy Trốn - Chương 4
Biệt thự thật trống trải, Tạ Trầm lại không có ở đây, hệ thống này lại kỳ quái như vậy.
Tôi cắn môi: “Tôi không dám.”
Giọng hệ thống thoáng bình thường, rõ ràng không có cảm xúc lên xuống nhưng tôi lại nghe ra sự chế giễu nồng nặc.
“Ở cùng tên điên Tạ Trầm cô không sợ mà bảo cô xuống tầng cô lại không dám.”
“Hắn không phải là người điên.”
Hắn là người yêu tôi nhất thế giới này, ngoại trừ ba mẹ tôi.
Hệ thống nói hắn cũng ở dưới tầng hầm.
Tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm đi xuống.
Đi đến chỗ quẹo ở tầng trệt, tôi nhỏ giọng gọi: “Anh?”
Không có tiếng trả lời, âm thanh của tôi dội vào tường, cả cầu thang vang lên giọng nói của tôi.
Tôi ngừng vài giây, vẫn quyết định tiếp tục đi.
Đi đến cuối cầu thang, tôi phát hiện có một cánh cửa.
Cửa đóng chặt.
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể hỏi hệ thống: “Tôi vào kiểu gì đây?”
Hệ thống cũng không trả lời.
Tôi chỉ còn cách đơn giản nhất – gửi tin nhắn cho Tạ Trầm.
Hy vọng hắn có mang theo điện thoại.
Vừa gửi đi hai giây, tôi nhận được tin nhắn trả lời.
“Tịch Tịch, đi ra phòng khách, anh sẽ đến ngay.”
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa tầng hầm đang đóng kín.
Lời hệ thống nói là, đi cứu Lâm Du.
Lâm Du và Tạ Trầm đều ở tầng hầm.
Bây giờ là giữa đêm khuya.
Hắn giấu tôi.
Tôi cắn môi, cuối cùng vẫn nghe lời quay về phòng khách.
15
Khi tôi đến phòng khách, Tạ Trầm đã đợi sẵn.
Tôi lao vào lòng hắn, không nói gì.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Sao nửa đêm lại tỉnh dậy?”
Tôi lắc đầu, không biết.
Hắn bế tôi lên: “Mới hơn ba giờ, chúng ta về phòng ngủ tiếp.”
Tôi ngẩng đầu hôn hắn.
Trên người hắn có mùi hương hoa nhạt, tôi nhớ rõ mùi này.
Là mùi nước hoa của Lâm Du.
Hắn phối hợp cúi đầu, bước đi về phòng càng nhanh.
Cửa phòng đóng lại, hắn đẩy tôi vào tường, chúng tôi cùng khẽ rên lên.
Tôi cuối cùng cũng im lặng, hắn vén tóc tôi lên: “Gấp như vậy, có phải hệ thống giao nhiệm vụ cho em không?”
Hắn biết lần trước hệ thống phạt tôi như thế nào.
Nhưng lần này không phải.
Tôi ôm cổ hắn, giọng ủ ê: “Anh, trên người anh có mùi nước hoa, là của Lâm Du.”
Hắn cứng người lại: “Anh và cô ấy không có liên quan, anh…”
Tôi ngắt lời hắn: “Còn có mùi máu tanh.”
Hắn dừng lại không động đậy, tôi chủ động nghênh đón.
“Anh, tại sao anh không tin lời cô ấy nói?”
Hắn đỡ lấy tôi, cúi mắt hỏi: “Lời gì?”
Tôi nhìn hắn chăm chú, phát hiện hắn thật sự không hiểu tôi nói gì.
“Cô ấy nói em cũng là người công lược, Lương Hoài Tịch thật sự đã chết rồi.”
Hắn bịt miệng tôi: “Đừng nói những lời này, không may mắn.”
Hắn ôm tôi đi trở lại.
Tôi trả lời ngắt quãng: “Nhưng em thật sự là người công lược mà.”
Hắn nằm, tôi ngồi.
Tạ Trầm chống nửa người lên hôn tôi một cái: “Anh không ngu đến mức không nhận ra vợ mình, không tin em chẳng lẽ tin cô ta sao?”
Trong chốc lát, tôi lại bị hắn ôm chặt.
Tôi hoang mang: “Nhưng em không biết em là tình huống gì.”
Hắn ôm mặt tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Tịch Tịch của chúng ta chỉ nghĩ quá nhiều thôi.”
Hắn bắt đầu nỗ lực.
“Mệt thêm chút nữa thì sẽ không nghĩ lung tung nữa.”
16
Phương pháp khiến tôi ngừng suy nghĩ của Tạ Trầm rất hiệu quả.
Đến cuối cùng, tôi không còn nhớ đến Lâm Du hay công lược, đầu óc chỉ toàn là hắn.
Hắn rất nghiêm túc thực hiện phương pháp này.
Thậm chí cả tiếng khóc và tiếng mắng của tôi cũng không quan tâm.
Phương pháp này hiệu quả đến mức ngày hôm sau tôi cũng chỉ lo mắng hắn.
Hắn chấp nhận mọi lời chỉ trích của tôi, sau đó lại là một trận quần nhau.
Khi sự việc này qua đi đã là một tuần sau.
Một tuần sau, ba mẹ về nhà, thấy chúng tôi không có ở nhà, gọi một cuộc gọi kêu chúng tôi về.
Trước một giây điện thoại kết nối, tôi vẫn đang mắng Tạ Trầm.
Tôi cắn chặt chăn nghe hắn nói với mẹ tôi rằng tôi đã ngủ rồi, ngày mai sẽ về nhà ăn cơm.
Ngủ cái gì!!
Nói xàm!
Nhưng tôi không thể phản bác, chỉ đành tiếp tục ghi sổ tội lên đầu Tạ Trầm.
Ngày hôm sau tôi tựa vào vai hắn ngái ngủ.
Hắn và ba đang đánh cờ, tôi cuộn tròn trên sofa vừa xem phim vừa ngủ.
Mẹ bưng đĩa trái cây đã cắt để lên bàn trà.
Thấy tôi nửa tỉnh nửa mơ hỏi: “Hai đứa tối qua làm gì khuya lắm à?”
Tôi gật đầu: “Ừm, hơn một giờ mới ngủ.”
Hả?
Không đúng.
Tôi quay đầu, đối diện ánh mắt đầy ý cười của mẹ.
“Thanh niên đúng là có sức sống, nhưng đừng có quá độ, hại thân đấy.”
Tai tôi đỏ lên: “Biết rồi, mẹ.”
Mẹ xoa đầu tôi: “Muốn mẹ chọn kiểu đám cưới cùng không?”
“Hả?”
Sớm vậy sao?
Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mẹ không vội vàng: “Chọn trước vài tháng cho tốt, chuẩn bị trước vài tháng không tính là sớm đâu.”
Hai chúng tôi ghé vào nhau xem, Tạ Trầm quay về đặt cằm lên đầu tôi, “Chọn cái đầu tiên.”
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Bình thường hắn không có sở thích gì nhiều.
Sao lần này lại chắc chắn như vậy?
Hắn trả lời: “Thời gian chuẩn bị ít.”
Tôi: “… Từ chối.”
17
Mẹ mỉm cười vui vẻ nhường không gian cho chúng tôi.
Tôi rúc vào lòng hắn, cuối cùng cũng nhớ ra mà hỏi: “Còn Lâm Du đâu?”
Tạ Trầm ngừng lại, tránh trọng tâm mà trả lời: “Cô ta đã quay về Cục Công Lược rồi.”
Câu trả lời này…
Tôi hiểu ý nên không hỏi thêm, mà tò mò chuyển sang câu khác: “Vậy tại sao Cục Công Lược cần phải tồn tại?”
Đáy mắt Tạ Trầm lóe lên một tia lạnh lùng.
“Một đám người không muốn chết, dựa vào việc lừa gạt tình cảm của người khác để sống.”
Tạ Trầm là nhân vật chính, mỗi thế giới đều có một nhân vật chính có khí vận đặc biệt.
Lấy danh nghĩa tình yêu để công lược, lừa gạt, chiếm đoạt khí vận của họ, thu thập vào cái gọi là Cục Công Lược.
Cuối cùng, Cục Công Lược sẽ phân phối khí vận này cho những người công lược.
Ngày này qua ngày khác, họ sẽ xuyên qua các thế giới khác nhau, đạt được sự trường sinh thần ký.
Chỉ có những nhân vật chính bị đoạt khí vận sẽ cô độc sống hết đời trong thế giới đang sụp đổ của mình.
Nghe xong, tôi cảm thấy chua xót.
“Vậy còn em thì sao?”
Tại sao tôi lại có một hệ thống?
Tạ Trầm véo mặt tôi: “Em có à?”
Tôi đương nhiên đáp: “Có chứ!”
Hắn xiên một miếng xoài đưa tôi.
“Còn nhớ người nhảy lầu đó không?”
Tôi vừa cắn được một miếng, chưa kịp cắn miếng thứ hai thì miếng xoài đã bị hắn ăn mất.
“Cơn ác mộng của em cũng là do cô ta gây ra, sau đó cô ta biến mất, hệ thống không kịp tách ra.”
Tôi há miệng, ám chỉ muốn ăn dâu tây.
Kết quả hắn lại hiểu sai ý, đè tôi xuống ghế sofa hôn.
Hắn giống như người máy vậy!
Không qua được bài kiểm tra Turing!
Ánh sáng từ màn hình LCD chiếu lên một bên mặt hắn.
Trong phim, nam nữ chính đang ôm hôn nhau.
Tôi lén nhìn.
Còn không bằng chúng tôi hôn đâu.
Nụ hôn của họ kết thúc, còn của chúng tôi thì vẫn tiếp tục.
Đợi đến khi hắn hài lòng, tôi không vui nói: “Tại sao anh lại là nhân vật chính, ai làm nhân vật chính lại xấu xa như anh chứ, lần sau để em làm đi!”
Hắn dỗ dành tôi: “Tịch Tịch của chúng ta có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tràn ngập tình yêu, họ không thể tìm được điểm yếu.”
Tôi chớp mắt ôm hắn: “Vậy thì anh cũng không được làm nhân vật chính nữa rồi.”
“Sau này em sẽ mãi mãi yêu anh.”
“Anh cũng sẽ được bao bọc bởi tình yêu.”
Tạ Trầm nhướn mày: “Thật không?”
Tôi gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Hắn bế tôi về phòng.
“Bé yêu, để anh trải nghiệm trước đã.”
! ! !
Câu này hoàn toàn không liên quan đến ý đó! !
Đồ khốn!!
18
Đêm lễ cưới, tôi ngáp một cái trong phòng tân hôn.
Tôi không thích nơi đông người, tất cả những lời xã giao đều giao hết cho Tạ Trầm.
Anh ấy vẫn chưa trở lại.
Buồn ngủ quá.
Tôi vừa nhắm mắt lại định chợp mắt một lát.
Đột nhiên trong đầu lại xuất hiện.
[Đang tiến hành kết nối hệ thống…]
[Tên: Lương Hoài Tịch]
[Lỗi hệ thống… Đang quét virus…]
[Quét virus hoàn tất, 360 sẽ tiếp tục bảo vệ bạn]
Đầu tôi bừng tỉnh, vừa lúc Tạ Trầm trở về.
Tôi kéo tay áo hắn: “Xong rồi anh, hệ thống lại trở lại rồi. Nhưng hình như còn có một phần mềm diệt virus?”
Tạ Trầm: “360 diệt virus?”
Tôi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Trước đó anh đã thử nghiệm trên người Lâm Du xem có thể thông qua cô ta kết nối với Cục Công Lược hay không, thời gian không đủ nên anh chỉ tải được phần mềm diệt virus thôi.”
Tôi: ?
Tôi đang định phàn nàn về thiết lập vô lý này.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu.
[Hình nền Chim Nhỏ đã cài đặt xong, đang khởi động…]
Giây tiếp theo, một vài hình nền kỳ quái tràn ngập trong đầu tôi.
Quả nhiên cài đặt 360 sẽ kèm theo phim pỏn chết tiệt!
Lại còn rất chu đáo thay khuôn mặt của nam nữ chính thành tôi và Tạ Trầm.
Tôi: ! ! !
Phần mềm lậu gì thế này! !
Quan trọng là hình như Tạ Trầm cũng có thể nhìn thấy!
Hắn lột váy cưới của tôi ra, chọn một tấm hình không thể xem nổi nhất.
“Bé con, tối nay thử không?”
-HẾT-