Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 8
21
Vài ngày sau, tôi để lại trong văn phòng Lục Cẩm Niên một phòng thư xin nghỉ việc và một chiếc nhẫn.
Trong thư xin nghỉ chỉ có một câu:
“Em không phù hợp với quý công ty, cũng không phù hợp quanh quẩn chăm chồng chăm con cho anh.”
Tôi từng nghĩ Lục Cẩm Niên sẽ là một nửa định mệnh của mình.
Kết quả đó chỉ là ảo tưởng của tôi.
Trùng hợp là lần nghỉ việc này, tôi lại gặp Diệp Phong.
Tôi đứng bên đường chờ xe, Diệp Phong ngừng xe trước mặt tôi.
Anh ta không cợt nhả như lúc trước, mà chỉ nhìn tôi với khuôn mặt mệt mỏi.
“Tô Vãn, lên xe đi, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Tôi không có gì để nói với anh hết.”
“Là về Giang Quân, tôi cảm thấy cô cần phải biết…”
Anh ta còn chưa nói xong thì xe taxi đến.
Tôi bèn vòng qua xe anh ta ngồi lên xe taxi rời đi.
Giang Quân xảy ra chuyện gì không liên quan tới tôi.
Tôi cũng chẳng muốn biết quá khứ hay tương lai của bọn họ.
…
Tổng công ty của Thịnh Hoa không ở Châu Thành, mà tôi cũng đang có ý định rời khỏi thành phố này.
May là tôi vẫn chưa quên hết kỹ năng chuyên nghành, thi viết hay phỏng vấn tôi đều thuận lợi vợt qua.
Tôi chuyển tới Thịnh Hoa làm việc, cuối tháng sẽ báo danh.
Lúc chuyển nhà, Lục Cẩm Niên từ nơi khác vội vã trở về.
Có lẽ tôi không thèm nghe cuộc gọi của anh ta nên anh ta sốt ruột lắm.
Lục Cẩm Niên kéo tôi sang một bên, mặc dù rất vội rất nóng nảy, nhưng ngữ khí của anh ta vẫn rất nhẹ nhàng.
“Vãn Vãn, em đang làm gì vậy?”
“Không phải rất rõ ràng sao? Tôi không muốn kết hôn với anh, tôi muốn rời đi.”
“Sao lại không kết hôn, em nói cho rõ được không? Có phải anh làm chưa đủ tốt không?”
“Anh thật sự không rõ ràng sao Lục Cẩm Niên?”
Tôi thản nhiên nhìn anh ta.
Lục Cẩm Niên như nhớ tới điều gì đó, giọng khàn đi.
“Tối hôm đó, có phải em đã nghe thấy không?”
“Đúng.”
“Vãn Vãn, chuyện này chúng ta có thể thương lượng được mà, em đừng đi, chúng ta nói chuyện cho rõ được không?”
Anh ta đè lại thùng của tôi, môi khẽ mím như thể sắp hao hết kiên nhẫn.
Tôi lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Nếu thật sự có thể thương lượng được, tại sao tối hôm đó anh ta không trả lời thẳng luôn?
Mà sau hôm đó, anh ta cũng không nhắc tới chuyện tôi nhảy việc, rõ ràng là đang trốn tránh mà.
“Lục Cẩm Niên, anh là người có quy hoạch rõ ràng, tiếc rằng tôi không muốn nằm trong quy hoạch của anh, tôi có quy hoạch của cuộc đời mình.”
“Cứ thế đi, chia tay thôi.”
Nhìn ánh mắt kiên định của tôi, anh ta đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tôi mang hành lý đi, lúc rời đi lồng ngực vẫn còn nhói đau.
Có lẽ là có lần thất tình đầu tiên, nên lần này cũng không phải là không chấp nhận nổi.
Ban đầu tôi có chờ mong với cuộc sống mới.
Nhưng sự thật luôn khiến tôi thua thảm hại.
22
Sau khi tìm được nhà gần công ty Thịnh Hoa, tôi thu dọn hành lý định đi du lịch vài ngày.
Lục Cẩm Niên thì an phận vài ngày, không biết là quá bận công việc hay đang đi xem xét tìm một người khác hợp làm vợ hơn.
Tôi đeo kính râm ngồi trong phòng chờ bay.
Khi bình tĩnh lại, đầu óc trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống của tôi, nếu nó không xuất hiện, tôi cũng chẳng phải cưỡng cầu làm gì.
Giang Quân cũng được, Lục Cẩm Niên cũng thế.
Không ai có thể trở thành một phần trong sinh mệnh tôi.
Trước khi lên máy bay, màn hình điện thoại lúc sáng lúc tối.
Lục Cẩm Niên: Vãn Vãn, em đang ở đâu? Để ý anh với được không?
Lục Cẩm Niên: Anh đồng ý với em, không bắt em phải ở nhà nội trợ, em muốn làm gì thì làm, được không?
Lục Cẩm Niên: Trở về đi Vãn Vãn, anh nhớ em lắm, anh không thể không có em!
…
Tôi tắt điện thoại, mỉm cười nhìn ánh nắng bên ngoài.
Hồi nhỏ không ai yêu thương tôi.
Trưởng thành cũng chẳng có ai yêu tôi.
Từ thành tây chuyển tới thành đông, vẫn không ai thật lòng yêu tôi.
Vậy sau này tôi sẽ tự yêu lấy chính bản thân mình.
= Hoàn chính truyện =
Ngoại truyện: Bức di thư không ai biết
Vãn Vãn yêu dấu, anh là Giang Quân đây.
Có lẽ em sẽ không nhìn thấy bức thư này đâu.
Vậy cứ coi như là lời thú tội của anh đi.
Anh mắc un//g thư tuyến tụy, nhưng anh không thể nói cho em biết được.
Anh biết em sẽ khóc cả đêm, khóc tới mức hai mắt sưng vu mất.
Ngày trước anh đã hứa với em là sẽ bên em trọn đời.
E là anh phải nuốt lời rồi.
Cân nặng của anh bắt đầu giảm, không muốn ăn uống mấy.
Anh lừa em nói anh đi công tác, thực ra anh ở bệnh viện.
Lúc nhận được phiếu chuẩn đoán, anh đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Những thứ anh nghĩ tới nhiều nhất chính là khuôn mặt của em.
Anh từng hỏi giỡn em rằng, nếu có một ngày anh ch//ết, vậy em sẽ ra sao?
Em nói em sẽ ch//ết cùng anh, bởi vì em chỉ có một mình anh thôi.
Rõ là câu nói đùa, nhưng lúc em nói lời ấy lại nghiêm túc cực kỳ.
Mãi đến một lần động đất, em mạo hiểm mạng sống tới tìm anh.
Khi đó anh vừa cảm động lại vừa sợ.
Anh biết từ nhỏ em sống ở trại trẻ mồ côi, cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Em coi anh thành toàn bộ sinh mệnh.
Anh hiểu sự chấp nhất của em, anh sợ em thật sự ch//ết theo anh.
Anh không muốn khiến em thấy anh dần trở nên xấu trai, dần suy yếu rồi ch//ết.
Anh muốn em nhớ kỹ dáng vẻ đẹp trai nhất của anh.
Thế là anh có một kế hoạch.
Anh biết em ghét mấy tay lăng nhăng, hận nhất mấy trò phản bội.
Nên anh tìm Trần Nghiên và đám bạn bè, nhờ bọn họ diễn với anh.
Bọn họ khóc nói không muốn, nhưng thời gian của anh đã không còn nhiều rồi.
Anh giả vờ mất trí nhớ hòng đuổi em đi, nhưng không ngờ lại lộ chân tướng.
Thấy em khóc, anh cũng muốn khóc.
Nhưng anh vẫn nhịn xuống.
Anh cố ý xây dựng hình tượng trai đểu như thế rồi, không thể thất bại trong gang tấc được.
Anh còn bảo Diệp Phong nói dối để lừa em, cậu ấy bảo em đau khổ lắm.
Xin lỗi.
Nghe nói em đi thật xa thật xa tìm việc, chắc chắn là không muốn gặp anh.
Anh gầy đi nhiều, toàn thân mệt mỏi không còn chút sức lực nào.
Cơ thể càng lúc càng đau.
Mỗi lần đau quá tỉnh dậy giữa đêm, anh đều mang hình em ra ngắm.
Anh từ bỏ nằm viện, lén lút đi tìm em.
Lén lút nhấm nháp mấy bánh ngọt em thích, lén lút tham quan nơi em làm.
Sếp của em rất tốt với em, thậm chí anh ta còn chủ động bảo vệ em.
Ánh mắt em nhìn anh càng lúc càng lạnh nhạt, anh lại thấy hoảng hốt.
Anh lén uống rượu sau lưng bạn bè, cố gom dũng khí đi tìm em.
Anh hối hận rồi.
Anh muốn nói cho em biết chân tướng, muốn em nhìn anh nhiều hơn.
Nhưng trong lòng em đã không có anh nữa rồi.
Em đã thật sự thích người khác.
Anh vừa đau khổ vừa vui mừng.
Được rồi, thực ra anh đau khổ nhiều hơn.
Nghe nói em đính hôn, tay anh run rẩy.
Anh nghĩ em và anh ta sẽ cùng nhau đi ngắm biển, leo núi, thăm thú những cảnh đẹp mà anh không nhìn thấy.
Quãng thời gian cuối cùng ở trong bệnh viện, anh viết bức thư này.
Anh bỏ thư vào trong con thỏ bông quý ông mà em thích.
Lúc nằm viện, ngày nào anh cũng ôm nó, hệt như em vẫn còn bên.
Chỉ mong anh có thể hóa thành ngôi sao trên bầu trời lặng lẽ bảo vệ em.
Vãn Vãn của anh, chúc em hạnh phúc.
= Hết =