Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 7
17
Một năm sau, Lục Cẩm Niên cầu hôn tôi.
Ở một bãi cỏ dã ngoại cắm trại, trên sân được trang trí rất mộng ảo.
Bạn bè anh ấy đứng bên hoan hô reo hò.
“Đồng ý đi! Cưới anh ấy đi!”
Lục Cẩm Niên quỳ một chân xuống đất, nhìn tôi đầy thâm tình.
Tôi không kìm được hoen đỏ vành mi.
“Vãn Vãn, em có bằng lòng lấy anh không?”
“Em đồng ý!”
Tôi nghẹn ngào gật đầu, anh ấy bế bổng tôi lên.
Với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt hạnh phúc, tôi thoáng thấy được một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Hình như là Giang Quân, anh ấy còn gầy hơn cả lúc trước.
Chờ khi tôi đứng vững, không thấy tung tích anh ta đâu nữa.
Chẳng qua chẳng sao hết, tôi cũng chẳng muốn biết vừa nãy anh ta có thật sự có mặt ở đây không.
Tôi và anh ta đã không còn liên quan.
Trong ánh mắt thâm tình của Lục Cẩm Niên, tôi như thấy được hy vọng mới với cuộc sống.
18
Lục Cẩm Niên mua một căn hộ mới ở trung tâm thành phố.
Chúng tôi tìm nhà thiết kế trang hoàng mọi thứ.
Dạo này anh ấy có vẻ hơi bận, nên khi tan làm xong tôi toàn đi xem trang hoàng tới đâu.
Hôm nay tiết trời âm trầm, mưa lun phun.
Vừa tới cửa khu dân cư thì tôi gặp Trần Nghiên.
Cô ta cười với tôi, sắc mặt tái nhợt.
“Tô Vãn, nghe nói chị sắp kết hôn? Chúc mừng nhé!”
“Cảm ơn!”
Tôi cũng muốn chúc mừng cô ta sắp kết hôn, nhưng lại phát hiện không thấy nhẫn trên tay cô ta đâu.
Cô ta chú ý tới ánh mắt của tôi, bèn thả tay vào trong túi.
“Tôi với Giang Quân chia tay rồi.”
“Ồ.”
Trong lòng tôi không chút gợn sóng, dường như nghe chuyện chẳng quan trọng gì với mình.
Trần Nghiên có vẻ bất mãn với biểu hiện của tôi, nhưng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
“Tô Vãn, tôi rất xin lỗi chị về chuyện lúc trước.”
“Đây coi như quà tôi tặng chị mừng kết hôn, chúc hai người hạnh phúc.”
Cô ta lấy một chiếc hộp màu lam ra khỏi túi, ánh mắt cực kỳ nặng nề.
Tôi đang muốn đẩy lại thì cô ta đã đưa cho tôi rồi qay đầu bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, cảm thấy cô ta là lạ sao đó.
Tôi tới nhà mới nhìn trang hoàng, đã hòm hòm cả rồi.
Lát sau Lục Cẩm Niên cũng tới, còn mang theo món bánh trứng mà tôi thích ăn.
Anh thấy hộp đồ ở trước cửa, bèn hỏi tôi đó là cái gì.
Tôi do dự nghĩ từ để nói thì anh ấy đã tò mò mở nó ra.
Thứ đồ bên trong khiến tôi sửng sốt.
Đó là một con thỏ quý ông, giống con tôi tặng Giang Quân lúc trước y như đúc.
Trần Nghiên cố ý ư?
Cô ta chia tay với Giang Quân rồi, nên đưa thứ này để làm tôi buồn n//ôn à?
“Đáng yêu ghê, giống em phết.” Lục Cẩm Niên cười nói.
“Giống chỗ nào chứ? Em không thích đâu, vứt nó đi.”
“Không phải em mua à?”
“Không phải.”
Thấy sắc mặt tôi không đúng, anh ấy không nói gì thêm, chỉ ném đồ vào thùng rác ngoài cửa.
19
Cuối năm Lục Cẩm Niên trở nên bận bịu hẳn.
Anh ấy thường xuyên phải tăng ca, tới tận khuya mới về.
Tôi làm trợ lý, những gì giúp được anh ấy cũng có hạn.
Nhưng làm vị hôn thê, tôi có thể làm món khuya đưa tới công ty cho anh ấy.
Tôi vừa tới cửa thì thấy Lục Cẩm Niên và một người phụ nữ sóng vai bước ra.
“Anh định khi nào thì kết hôn? Em còn tưởng anh với cô ấy hẹn hò chỉ là vì để làm tức cô chú thôi chứ, không ngờ anh lại nghiêm túc?”
Người phụ nữ kia khẽ người như thể không mấy tin tưởng.
Lục Cẩm Niên gật đầu: “Tới lúc đó anh sẽ gửi thiệp mời cho em.”
“Rốt cuộc cô ấy tốt ở điểm nào chứ? Cô giới thiệu cho anh nhiều người như thế mà không ai xuất sắc bằng cô ấy à?”
“Những đứa con gái khác nhiều ý đồ lắm, cô ấy phù hợp làm vợ hơn.”
“Ý anh là… vợ hiền lo nội trợ?”
“Ừm, anh cần một cô gái kết hôn rồi biết lo chăm sóc gia đình.”
Người phụ nữ kia xùy cười một tiếng, lắc lắc đầu.
“Quả nhiên anh không hề thay đổi chút nào, bảo sao Chu Dĩnh lại chia tay với anh.”
“…”
Người phụ nữ đi tới bên đường khởi động xe lái đi, Lục Cẩm Niên dõi mắt nhìn cô ta rời đi.
Tôi đứng sau bồn hoa. Bây giờ rõ ràng là đang mùa đông, nhưng tôi lại thấy toàn thân lạnh lẽo.
Tôi biết người nhà của Lục Cẩm Niên không thích tôi cho lắm, bởi thân phận tôi rất tầm thường.
Mà anh ấy chọn tôi trong số rất nhiều cô gái môn đăng hộ đối, không phải vì yêu tôi thích tôi, mà chỉ vì tôi phù hợp làm hiền thê lương mẫu?
Đúng là quá buồn cười.
Anh ấy nói Chu Dĩnh thích anh ấy là kết quả của việc cân nhắc lợi hại.
Nhưng giờ xem ra bọn họ vốn cùng một loại người.
Ở trong mắt Lục Cẩm Niên, tôi mồ côi, không nhiều rắc rối phiền toái như những đứa con gái khác, dễ nắm bắt trong tay hơn.
Đây cũng là kết quả sau khi anh ta đã cân nhắc lợi hại xong.
Tôi ngơ ngác đi về, trong đầu rối như tơ vò.
Thảo nào anh ta lại không thích tôi rời khỏi công ty của anh ta như thế, vì cái ghế trợ lý này không có tính khiêu chiến, anh ta có thể đuổi việc tôi bất cứ lúc nào.
Mà thường này tôi không học tập thêm được kỹ năng mới nào, dần lạc lõng sau thành lũy anh ta dựng lên, cuối cùng sẽ đi tới con đường làm bà chủ gia đình chuyên ở nhà nội trợ chăm lo chồng con.
Tôi không muốn bị kẻ khác sắp đặt, anh ta cũng không được.
Tôi cứ ngơ ngác đi lung tung không đích đến, không biết đi được bao lâu, Lục Cẩm Niên gọi điện thoại cho tôi.
Tôi không nhận máy, cứ để điện thoại reo lên hết lần này tới lần khác.
20
Tôi đi tới nơi tôi và Lục Cẩm Niên hẹn hò lần đầu tiên.
Anh ta nói rất yêu thích tôi, sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Khi ấy tôi cứ ngỡ mình đã gặp được tình yêu đích thực rồi.
Gió khuya thổi tới khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.
Hộp giữ ấm đồ ăn bị tôi ném vào trong thùng rác.
Tôi hít vào một hơi, vẫn quyết định về nói cho rõ mọi chuyện.
Tôi về nhà lúc rạng sáng, Lục Cẩm Niên vẫn chưa ngủ.
Anh ta nghe thấy tiếng động, bèn vội vàng chạy ra.
“Vãn Vãn, em đi đâu thế? Anh gọi điện thoại cho em mãi mà không thấy em bắt máy.”
“Sinh nhật bạn, em đi chơi xong quên báo cho anh, xin lỗi nha.”
Tôi cúi đầu, bình tĩnh nói dối.
Xác nhận tôi an toàn, Lục Cẩm Niên mới thở phào một hơi.
“Em không sao là tốt rồi, sao sắc mặt tệ thế, có phải hóng gió bị lạnh rồi không?”
Anh ta cau mày, xoay người đi rót nước ấm cho tôi.
Sống mũi cay cay, tôi cố nén sự chua xót trong lòng.
“Lục Cẩm Niên, tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Đương nhiên là vì yêu em rồi, sao lại đột nhiên hỏi thế?”
Anh ta đưa cốc nước ấm, nhưng tôi không nhận.
“Không có gì, em chỉ cảm thấy kết hôn rồi, mối quan hệ của chúng ta chắc là không giấu nổi ở công ty đâu.”
“Nếu em làm ở công ty không thoải mái thì có thể nghỉ việc, để anh nuôi em.”
Tôi khẽ cười.
Mấy lời này tôi cũng nói được.
Nhưng tôi có lý tưởng và khát vọng của chính mình, mà nguyện vọng của tôi không phải là làm một cô vợ ngoãn ngoãn nghe lời.
“Lục Cẩm Niên, em định tới tập đoàn Thịnh Hoa làm việc, bên đó đang tuyển phiên dịch, lại đúng chuyên ngành của em.”
Anh ta ngây người, nhưng không ủng hộ tôi luôn.
“Đổi công việc? Sao em đột nhiên có ý nghĩ đấy vậy?”
“Em chỉ cảm thấy nên đổi một nơi làm việc mới thôi.”
Anh ta cúi đầu suy nghĩ, rồi nắm bả vai tôi dịu dàng cười.
“Vãn Vãn, có phải dạo này em mệt mỏi lắm phải không?”
“Hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã nhé, chuyện này chờ mai chúng ta bàn lại được không?”
Anh ta không trả lời thẳng câu hỏi của tôi.
Mỗi lần tôi cố tình nói ra, anh ta đều sử dụng chiêu này.
Tiếc là lần này vô dụng.
Tôi bỏ mặc đau nhức ở lồng ngực, khẽ cười với anh ta.
“Em hiểu rồi, Lục Cẩm Niên.”