Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 6
14
Lục Cẩm Niên nói được thì làm được, anh ấy không còn làm mấy chuyện khiến tôi cảm thấy có gánh nặng nữa.
Có đôi khi đưa tôi về nhà, anh ấy còn hỏi ý kiến tôi trước.
Thi thoảng anh ấy lại chuẩn bị chút niềm vui bất ngờ cho tôi.
Nói thật thì tôi có phần không kháng cự được.
Dù sao thì lúc ở bên anh ấy đúng là khiến tôi rất thoải mái.
Tháng 10, Lục Cẩm Niên dẫn tôi đi công tác ở Lâm Thành.
Lúc vào khách sạn chúng tôi gặp phải hai người quen.
Giang Quân và Trần Nghiên đang ăn mặc thoải mái như đi du lịch, khi nhìn thấy tôi thì bọn họ lại rất ngạc nhiên.
Trần Nghiên cười với tôi, đưa mắt quan sát.
“Tô Vãn, chị và bạn trai cũng đến chơi à?”
“Tôi tới làm việc, đây không phải bạn trai tôi.”
“Sao vậy, bám người ta mà không được à?”
Giang Quân nhướng mày, nói lời trào phúng.
Lục Cẩm Niên lấy thẻ phòng xong, đúng lúc nghe thấy câu này.
Anh ấy ôm lấy vai tôi.
“Còn đang giận anh à? Giờ chưa phải bạn trai, nhưng sắp phải rồi, đúng không?”
Lại là ngữ khí vô cùng thân thiết ấy khiến tôi không biết làm sao.
Vẻ mặt Giang Quân và Trần Nghiên trở nên cứng ngắc như cực kỳ khó tin, một anh sếp giàu có sao lại ưng một kẻ bình thường như tôi chứ.
Lục Cẩm Niên nhìn lướt qua bọn họ, mỉm cười.
“Giang Quân đúng không? Cảm ơn anh chăm sóc Vãn Vãn tốt như thế nhé.”
“…”
Sắc mặt Giang Quân lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hệt như nuốt phải ruồi vậy.
Thật là kỳ quái, lời này lúc trước anh ta cũng nói với tôi mà.
Sao giờ người khác nói với anh ta như vậy mà anh ta lại không chấp nhận được?
Lục Cẩm Niên ngăn trở tầm mắt tôi, dẫn tôi vào thang máy lên tầng.
Bước vào thang máy là anh ấy buông tay tôi ra.
“Xin lỗi, vừa nãy anh đã tự quyết định.”
“Ha ha ha, không sao đâu, em còn phải cảm ơn anh ấy chứ.”
Vừa nghĩ tới vẻ mặt của Giang Quân ban nãy, tôi đã cảm thấy buồn cười.
Thấy tôi cười, Lục Cẩm Niên cũng mỉm cười theo.
15
Khi kết thúc công việc thì đã khá muộn, Lục Cẩm Niên được người phụ trách đưa tới quán bar tiêu khiển.
Anh ấy biết tôi không thích mấy vụ này, nên để tôi về khách sạn trước.
Trong đại sảnh khách sạn, một người đứng chờ ở đó trông rất nổi bật, như thể đã chờ cả ngày trời.
Giang Quân nặng nề nhìn chằm chằm tôi như thể muốn ăn tôi luôn.
Tôi sải chân bước nhanh tới thang máy, anh ta lại đi theo.
Tôi cảnh giác trừng anh ta.
“Giang Quân, anh muốn làm gì?”
“Cô với anh ta ngày nào cũng tận đêm khuya mới trở về, có thật là đi công tác không?”
“Liên quan gì tới anh không? Anh có tư cách gì đến chất vấn tôi?”
Nếu đã chia tay rồi thì không thể dứt khoát hơn được ư?
Sao anh ta cứ bám lấy cuộc sống tôi dai như đỉa đói vậy?
Thang máy đến, tôi định chờ anh ta đi rồi mới lên.
Nhưng anh ta giơ tay kéo tôi vào trong.
“Giang Quân, anh làm gì thế? Tôi gọi bảo vệ đấy!”
Tôi giãy dụa, lại bị anh ta ôm chặt vào lòng.
Cửa thang máy đóng lại, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, không khỏi nhíu mày.
“Giang Quân, anh không sợ bị Trần Nghiên nhìn thấy à?”
“Chẳng lẽ anh thích bắt cá hai tay như thế ư? Vụng trộm rất kích thích với anh phải không?”
Tôi càng châm chọc, anh ta càng ôm chặt, tôi bèn cắn vào cổ tay anh ta.
Tôi cắn rất đau, nhưng anh ta không hề buông tay.
Nhìn gần thì tôi mới phát hiện anh ta gầy đi rất nhiều.
Ha, Trần Nghiên không chăm sóc anh ta cho tốt ư?
“Vãn Vãn, anh hối hận rồi.”
Giọng nói khàn khàn có phần nức nở vang lên.
Tôi ngừng cắn, cũng ngừng giãy dụa.
Anh ta siết chặt vòng tay ôm tôi, như thể sợ tôi biến mất.
“Anh nói thật, anh…”
“Câm miệng! Anh hối hận thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không để bản thân bị anh ta đùa cợt nữa.
Anh ta trông rất đau khổ, đôi mắt đỏ bừng.
Nhưng trong mắt tôi, hình ảnh ấy chính là loại bẫy kiểu mới cần phải cảnh giác.
“Giang Quân, anh là kẻ đã bỏ mặc tôi trước, giờ đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
“Không có anh, tôi sống rất ổn.”
Giang Quân khổ sở ôm chặt lấy tôi, đôi tay khẽ rung rung.
“Vậy sao? Ở bên gã đàn ông đó, em rất vui vẻ ư?”
“Đương nhiên, anh ấy không phải anh, làm sao sẽ khiến tôi phải đau khổ chứ?”
Anh ta khựng lại, như có vô vàn lời muốn nói nhưng bị chặn đứng.
“Vãn Vãn, anh thật sự thích anh ta?”
“Đúng thế, nên anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn bị anh ấy nhìn thấy rồi hiểu lầm.”
“…”
Trong sự im lặng, anh ta chầm chậm buông tay ra.
Cửa thang máy mở.
“Được, vậy anh chúc em hạnh phúc.”
16
Mấy ngày công tác tiếp theo, tôi không gặp lại Giang Quân và Trần Nghiên nữa.
Cũng tốt, đỡ khiến tôi phải phiền lòng.
Sau khi kết thúc chuyến công tác, Lục Cẩm Niên dẫn tôi đi ăn đặc sản địa phương.
Sau vài chén rượu, anh ấy dịu dàng nhìn tôi.
“Tô Vãn, làm việc với em thật sự rất vui.”
“Em cũng vậy.”
“Vậy có muốn thử hẹn hò với anh không, có khi về mặt sinh hoạt chúng ta cũng hợp nhau đấy.”
Tôi nhìn đôi mắt ngời sáng của anh, đáp gần như không chút do dự.
“Vâng.”
Lục Cẩm Niên thực sự là một người không tệ.
Tự hạn chế, độc đoán.
Tôi cũng bị anh ấy thu hút.
Chuyện chúng tôi hẹn hò, không ai hay biết.
Lúc làm việc, anh ấy sẽ lén lút nắm tay tôi mỗi khi ở chỗ khuất không ai nhìn thấy.
Vừa ngọt ngào vừa kích thích.
Lục Cẩm Niên nói không sai, trong sinh hoạt chúng tôi cực kỳ hợp nhau, mà lại còn rất ít khi cãi cọ.
Có một lần cãi nhau dữ dội nhất là tôi muốn xin nghỉ việc đi thử công việc khác.
Anh ấy sợ tôi hành động tùy tiện sẽ gặp thất bại, nói không muốn tôi bị tổn thương, nên hai chúng tôi cãi cọ hồi lâu, cuối cùng anh ấy dịu dàng thuyết phục tôi.
Nói tóm lại, sự chung sống của người trưởng thành thư thái và vui vẻ như vậy.
Dần dà Giang Quân hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.
Trong mắt tôi chỉ còn lại một mình Lục Cẩm Niên.