Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 5
11
Sau này, cứ chỗ nào có Chu Dĩnh là y rằng có tôi.
Nhiều lần Chu Dĩnh muốn đẩy tôi đi đều không thành công.
Dần dần ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng thay đổi.
Có lẽ là tôi đã phá hỏng kế hoạch làm hòa của cô ấy rồi.
Nhưng trông Lục Cẩm Niên thì dường như không có ý định đó, từ đầu tới cuối anh ấy chỉ bàn chuyện công việc.
Người công cụ là tôi xen giữa hai người đó như thế này đúng là khó chịu ghê.
Tối thứ Sáu, công ty bị cúp điện.
Chu Dĩnh bảo tôi tan làm sớm, và nói cô ấy muốn cùng Lục Cẩm Niên đi gặp người phụ trách.
Tôi ra khỏi công ty, phát hiện cả khu này đều mất điện.
Có người đang gọi điện thoại trách móc, bảo mau cho người tới sửa điện ngay.
Tôi guồng chân đi tới bến tàu điện ngầm, lại cảm thấy như có người đang theo đuôi mình.
Tôi siết chặt túi xách trong tay, lòng hoảng sợ.
Nhân lúc có người đi bộ đi ngang qua, tôi vờ quay đầu thì thấy một bóng dáng màu đen.
Người đó đội mũ, trông khá gầy gò.
Mặc dù anh ta ăn vận kín mít, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta rất giống Giang Quân.
Nhưng một giây sau tôi tự bóp tắt ý nghĩ đấy.
Nơi đây cách xa chỗ Giang Quân ở, anh rảnh rỗi tới đây làm gì, lại mua bánh ngọt cho Trần Nghiên?
Tôi tự giễu, cắm đầu bước đi.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai tôi.
“Á!”
Tôi sợ tới mức thét lên, vừa quay đầu nhìn thì thấy Lục Cẩm Niên đang thở hổn hển.
“S… Sếp?”
“Em đi nhanh như thế làm gì? Gọi điện thoại cũng chẳng thấy nghe máy.”
Lục Cẩm Niên xoa vầng trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Tôi về nhà ạ, điện thoại thì để im lặng từ lúc họp. Anh tìm tôi có chuyện gì? Tài liệu có vấn đề gì ạ?”
“Không, anh tới đưa em về nhà.”
Anh ấy nhìn tôi đầy nghiêm túc, như thể sắp mở một hội nghị học thuật tới nơi.
Tôi cố cho mình vài giây hòa hoãn.
“Dạ? À không cần đâu, em có thể tự về được.”
“Xung quanh đây đang mất điện, một cô gái trẻ như em về nhà một mình không an toàn, đi thôi.”
Mặc kệ sự phản đối của tôi, anh đi thẳng tới bãi đỗ xe.
12
Khi ngồi trên xe anh rồi, tôi còn có chút khó hiểu.
Anh ấy là sếp của tôi, đang yên đang lành lại đòi đưa tôi về nhà là sao?
Mặc dù mất điện, nhưng đâu chỉ có mình tôi ở lại công ty tăng ca chứ.
Tôi nghĩ tới chiếc dây chuyền kia, không kìm được suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng Lục Cẩm Niên là người rất đứng đắn, tôi lại không dám phỏng đoán gì nhiều.
Tôi hắng giọng một cái, nói lời bóng gió.
“Sếp ạ, không phải quản lý Chu nói còn công việc ạ? Anh đi thế này liệu có phải không ổn lắm không?”
“Công việc thì mai có thể làm tiếp.”
“Nhưng mà…” Tôi nhìn anh ấy, nói thẳng luôn lời mình nghĩ.
“Bạn gái cũ bảo anh ở lại chắc chắn là có lý do, anh không hiểu ư?”
Trong mắt tôi anh ấy không phải trai thẳng.
Chí ít khi có một số cô gái tiếp cận anh ấy với ý đồ riêng, anh ấy luôn từ chối khéo léo đầy thông minh.
Lục Cẩm Niên liếc tôi một cái, khẽ nói.
“Cô ấy chỉ là người hợp tác, không phải bạn gái cũ của anh.”
Tôi gật đầu, hiểu là anh đang vạch rõ ranh giới.
Khi tới dưới lầu tòa nhà tôi ở, tôi nói lời cảm ơn anh ấy.
Lúc chuẩn bị xuống xe, anh ấy đột nhiên hỏi:
“Tô Vãn, em không cảm giác được ư?”
“Được gì ạ?”
“Anh đang theo đuổi em.”
“…”
Tôi ngạc nhiên tới sững người, quên luôn mình đã xuống xe thế nào.
Lục Cẩm Niên không ép tôi phải trả lời, chỉ mỉm cười nói chúc tôi ngủ ngon.
Lúc này tôi mới nhận ra.
Những trà bánh vào bữa trưa, chăn lúc nghỉ ngơi, lời cổ vũ khi tăng ca không phải là phúc lợi của sếp tặng cho nhân viên, mà là…
Thường ngày tôi coi anh ấy là sếp, lại mới thoát khỏi một đoạn tình cảm thất bại, nên hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện này.
Tôi cũng không dám đáp lại Lục Cẩm Niên dễ dãi như thế, tôi sợ đây lại là một cái bẫy khác.
Buổi tối tôi mất ngủ, bèn lướt vòng bạn bè.
Nhớ tới bóng dáng mặc đồ đen hôm nay, tôi bèn lần sang weibo của Trần Nghiên.
Cả một ngày, Giang Quân và Trần Nghiên đều đang chơi ở hải đảo.
Xem ra không phải là anh ta.
Có điều lúc này trong lòng tôi không còn chút cảm giác buồn bã mất mát nào, chỉ xác định sự thật này.
Cũng tốt, tôi cũng nên chào đón cuộc sống mới thôi.
13
Sáng sớm ngày kế, Lục Cẩm Niên tới đón tôi đi làm, còn mua bữa sáng tôi thích ăn.
Tôi ngơ ngác đứng đó, cảm thấy không biết nên làm sao.
“Sếp ạ, anh làm như thế khiến em cảm thấy có gánh nặng đấy.”
Nếu như để đồng nghiệp trong công ty biết, tôi sẽ bị nhìn với ánh mắt khác thường ngay.
Lục Cẩm Niên mím môi, suy nghĩ.
“Xin lỗi, anh không cân nhắc chu toàn.”
“Hôm nay để anh đưa em đi làm nhé, sau này khi nào được em cho phép thì anh mới làm.”
Mỗi một lời nói câu chữ đều vừa đúng, hoàn toàn không khiến người ta chán ghét.
Tôi ngồi trên xe ăn sáng, cảm nhận được ánh mắt thi thoảng liếc tới của anh ấy.
Tôi luôn tự biết mình là ai, hiểu rõ mình chỉ là một cô gái rất bình thường.
Cho nên tôi thấy rất lạ, rốt cuộc anh ấy ưng tôi ở điểm nào?
Nhân lúc chờ đèn đỏ, tôi hỏi.
“Lục Cẩm Niên, tại sao anh lại muốn theo đuổi em?”
“Bởi vì em… Em rất thu hút anh.”
Anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, trông có vẻ khá hồi hộp lo lắng.
Tôi mỉm cười, chưa từng thấy anh như thế khi đàm phán công việc bao giờ.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như em rất nghiêm túc trong công việc, kể cả cuộc sống cũng như thế. Bình thường em không buôn chuyện sau lưng người khác, cho dù bị bắt nạt khi làm việc cũng không tìm anh để tố cáo, mà dùng cách của chính mình để đáp trả.”
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi: “Anh thích con gái nghiêm túc, giống như em vậy.”
Trái tim tôi đập thình thịch, vội nghiêng mặt sang một bên.
“Chu Dĩnh cũng rất chân thành, sao hai người không làm hòa với nhau?”
“Chuyện cô ấy thích anh là kết quả của việc cân nhắc lợi hại.”
Tôi nhíu mày, phức tạp vậy ư?
Trong mắt tôi, Chu Dĩnh là một cô gái rất ưu tú, độc lập và quyết đoán.
“Tô Vãn, em không phải cảm thấy áp lực gì đâu, nếu có bất cứ điểm nào khiến em không thích, em cứ thoải mái nói với anh.”
Lúc nói, Lục Cẩm Niên cực kỳ kiên định, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.
Đèn xanh, xe tiếp tục chạy đi.
Lo lắng cho cảm nhận của tôi, anh không dừng ở cửa công ty, mà tới khúc quanh thì thả tôi xuống.