Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 4
8
Công việc mới là làm trợ lý thiết kế cho một phòng làm việc.
Cấp trên của tôi tên là Lục Cẩm Niên, là một người khá cao xa lạnh lùng.
Có lẽ vì hơn tôi ba tuổi nên anh ấy có góc nhìn rất trưởng thành với nhiều thứ.
Tôi rất thích làm việc cùng anh ấy.
Bởi vì phần lớn thời gian anh ấy đều rất yên tĩnh, khiến sự im lặng của tôi không quá khác người.
Hôm nay, anh ấy đột nhiên muốn nhờ tôi đi trung tâm thương mại để mua quà cho bố mẹ anh ấy sau khi tan làm.
Làm nhân viên quèn, tôi không muốn tăng ca.
Nhưng anh ấy tăng gấp đôi phí tăng ca cho tôi.
Tôi vui vẻ liệt kê một loạt quà cho anh ấy.
“Mua khăn lụa hoặc trang sức cho mẹ đi, mấy thứ này chắc chắn không sai bao giờ.”
“Vậy em thấy cái nào trông được nhất?”
Anh ấy vừa xem email vừa tùy ý hỏi.
Tôi nhìn hàng trên tủ mà hoa cả mắt, rồi chọn một dây đeo tay và dây chuyền loại kinh điển cho anh ấy xem.
Anh ấy nhìn lướt qua, rồi chọn đóng gói cả hai thứ lại.
Sau khi mua xong, Lục Cẩm Niên nói muốn đưa tôi về.
Tôi vừa ngẩng đầu thì thấy bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.
Giang Quân xách một túi đồ ngọt to đứng cách chỗ chúng tôi không xa.
Đồ ngọt đó đều là loại tôi thích ăn nhất.
Anh ta nhìn thẳng mắt tôi, ánh mắt như nặng trĩu.
Trái tim tôi như thắt lại, cảm giác đau đớn lan ra khắp người.
Tôi đang định kéo Lục Cẩm Niên đi tới thang máy khác thì Giang Quân lập tức bước tới.
“Trùng hợp vậy?”
Anh ta cười cực kỳ ngổ ngáo, hoàn toàn khác hẳn vẻ lịch thiệp khi xưa.
Có lẽ không cần diễn trước mặt tôi nữa nên cứ để lộ bản chất chăng.
“Tôi và anh không quen, không cần phải chào hỏi chứ?”
Tôi cười lạnh, những gì Diệp Phong nói lúc trước tôi hãy còn nhớ như in.
Nụ cười trên mặt Giang Quân như cứng ngắc, anh ta đưa mắt quan sát Lục Cẩm Niên.
Khi tầm mắt đảo qua chiếc đồng hồ đắt đỏ và túi mua sắm hàng xa xỉ của Lục Cẩm Niên, anh ta khẽ cười một tiếng.
“Tô Vãn, cô đúng là có bản lĩnh thật, chưa gì đã có đối tượng mập mờ mới nhanh như vậy à?”
Ha, hóa ra trong mắt anh ta, tôi là kẻ xấu xa cỡ nào?
Lục Cẩm Niên nhíu mày, cảm thấy khó chịu trước những gì anh ta nói.
Nhưng anh ấy không giải thích mối quan hệ của chúng tôi, mà chỉ nhướng mày cười hỏi:
“Vãn Vãn, bạn của em à?”
Tôi sửng sốt trước xưng hô vô cùng thân thiết của anh ấy, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
“Vâng, không quen lắm ạ.”
“Vậy không thì anh vào xe chờ em trước nhé?”
“Không cần đâu, để em đi với anh.”
Tôi vội vàng tới bên người Lục Cẩm Niên chứ không muốn ở chung một chỗ với Giang Quân.
Giang Quân nheo mắt lại, ánh mắt như thể rất khó chịu.
“Sao lại vội vã thế, không ở lại ôn chuyện chút ư? Lúc trước không phải cô khóc lóc đòi gặp tôi suốt sao?”
Dường như anh ta đang cố ý khiến tôi xấu mặt.
Tôi siết chặt nắm tay, lập tức đáp trả:
“Trước kia tôi mắt mù, nếu biết anh là loại đểu cáng như thế này, cho dù có phải cô độc sống quãng đời còn lại thì tôi cũng chẳng buồn liếc nhìn anh cái nào đâu.”
“Đương nhiên tôi còn phải cảm ơn anh, để tôi thấy rõ bộ mặt thật của anh, và rồi mới gặp được người đàn ông tốt hơn anh rất nhiều.”
Dứt lời, tôi cố ý kéo tay áo Lục Cẩm Niên.
Không nắm tay, chỉ là một động tác nhỏ mang tính mập mờ.
Giang Quân nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng tôi có chút sung sướng, tôi liếc nhìn đồ ngọt trong tay anh ta, chạy thật xa tới đây để mua, đúng là kỳ quặc.
Giang Quân chú ý tới ánh mắt của tôi, bèn xùy cười:
“Làm sao? Chẳng lẽ cô tưởng tôi còn nhớ mãi cô không quên được?”
“…”
Đương nhiên tôi không đần tới mức đó.
Ngay sau đó Trần Nghiên đi ra từ toilet.
Thấy tôi, cô ta nhanh chóng thân thiết khoác tay Giang Quân như để dằn mặt.
“Nghiên Nghiên, anh mua cho em này.” Giang Quân đưa bánh ngọt cho cô ta.
Trần Nghiên sửng sốt, rồi nhanh chóng cong mắt cười.
“Em chỉ thuận miệng nói mà không ngờ anh vẫn nhớ rõ cơ.”
“Đương nhiên rồi, em là bảo bối của anh mà! Chỉ là em đang chuẩn bị mang thai, ăn ít mấy đồ này thôi.”
“Vâng, em nghe anh hết.”
Trần Nghiên hạnh phúc ra mặt.
Tiến triển nhanh thật, xem ra bọn họ định kết hôn rồi.
Tôi quay mắt đi, nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Cẩm Niên.
“Chúng ta đi thôi.”
9
Dọc đường về, tôi thất thần.
Lục Cẩm Niên nổ máy xe, khẽ hỏi tôi:
“Bạn trai cũ của em à?”
“Vâng, xin lỗi anh chuyện vừa rồi ạ.”
“Chuyện nhỏ mà.”
Anh ấy vẫn rất điềm tĩnh, tựa như không hề để ý chuyện tôi lợi dụng anh ấy ban nãy chút nào.
Tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài, không kìm được thấy lòng sa sút.
“Sếp ơi, có phải anh cũng thấy mắt nhìn người của em rất tệ không?”
Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một lát.
“Không đâu, con người rồi sẽ thay đổi.”
“Đây là vấn đề của anh ta, đừng làm khó bản thân nữa.”
Rất có lý.
Tôi nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, đường cong tuyệt mỹ đẹp như sản phẩm mà anh ấy thiết kế ra.
Một người lý trí như vậy không phải cũng khó quên được người xưa ư?
Tôi từng nghe cô em lễ tân kể chuyện, nói Lục Cẩm Niên chia tay rồi mới về nước.
Người yêu cũ của anh ấy là một cô gái rất tài giỏi.
10
Tiết Trung thu, tôi nhận được quà của Lục Cẩm Niên.
Tôi tưởng công ty phát bánh trung thu.
Kết quả phía dưới bánh chính là chiếc dây chuyền tôi chọn khi trước.
Xem ra anh ấy đưa vòng tay cho mẹ.
Nhưng tại sao anh ấy lại tặng tôi thứ quý giá như thế này chứ?
Tôi nhắn tin hỏi thẳng trên wechat.
Nếu gặp mặt thì có khi tôi không thể hỏi ra miệng được.
Tới tối anh ấy mới trả lời.
Lục Cẩm Niên: Rất hợp với em.
Chỉ bốn từ thôi mà tôi gần như không đoán được hàm nghĩa sau đó.
Tôi mím môi, cố nén sự khác thường trong lòng.
Thôi, có lẽ sếp thấy mình làm việc vất vả nên an ủi chút xíu mà thôi.
Dù sao lúc trước tôi luôn tăng ca với anh ấy mà.
Sau Trung thu, công ty nhận một hạng mục lớn.
Người đứng đầu lại là Chu Dĩnh, bạn gái cũ của Lục Cẩm Niên.
Thảo nào dạo gần đây tôi tới công ty thì cảm thấy bầu không khí cứ là lạ.
Tôi đưa tài liệu vào phòng, trong phòng họp chỉ có hai người bọn họ, không khí cũng như lạnh lẽo theo.
Sau khi rót cà phê xong, tôi định ra ngoài.
“Trợ lý Tô, cô ở lại tra tư liệu giúp tôi.”
Ngữ khí của Lục Cẩm Niên vẫn như mọi khi, nhưng tôi cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Tôi nơm nớp lo sợ ngồi xuống, cố gắng vùi đầu vào công việc.
Chu Dĩnh liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt như đang xem kỹ.