Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 3
5
Tôi chuyển ra khỏi nhà Giang Quân, mãi rất lâu cũng không thể hoàn hồn.
Người tôi từng nâng niu như trân bảo, đã khoét chân tình của tôi mà thỏa sức giẫm nát dưới chân.
Không thể ngờ tình cảm của anh ta dành cho tôi trong ba năm đó đều là giả dối.
Những ngày anh ta thức đêm chăm sóc tôi, cẩn thận chuẩn bị quà cho tôi phảng phất như một giấc mộng ảo.
Hóa ra thay lòng đổi dạ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Đến cả chia tay mà anh ta cũng muốn đùa giỡn tôi một phen như thế.
…
Tôi không có bố mẹ, cũng chẳng có bạn thân ở thành phố này.
Cuối cùng tôi phải ra khách sạn ở tạm một tối, chờ hôm sau mới đi tìm phòng.
Tôi tưởng mình sẽ tỉnh táo lại nhanh thôi, nhưng cuộc đời có mấy khi được như ta mong muốn.
Lúc đi tìm phòng, tôi gặp phải lừa đảo, bị lừa mất hai nghìn đồng.
Lúc đi làm, vì tinh thần hoảng hốt không tập trung mà làm mất tài liệu quan trọng, sếp trừ tiền thưởng của tôi.
Thành viên của đội vốn khó chịu với tôi, giờ lại càng ra sức chèn ép tôi.
Không ngờ chỉ một lần thất tình mà lại khiến tôi chật vật đến vậy.
Sau một ngày thảm hại, tôi lượn vòng bạn bè thấy ảnh chụp của Trần Nghiên và Giang Quân.
Giang Quân nấu cơm cho cô ta, mua quà cô ta thích, cưng chiều cô ta như một nàng công chúa nhỏ.
Mà trước đây, những điều này đều thuộc về tôi.
Tôi không hiểu, một gã đàn ông bắt cá hai tay như thế, sao Trần Nghiên còn coi anh ta là bảo vật.
Bởi cái mã ngoài của anh ta ư?
Thế thì bọn họ đúng là xứng đôi vừa lứa đấy.
6
Cuối tháng, tôi bị công ty sa thải.
Có một đồng nghiệp phạm sai lầm ở hạng mục nên dẫn đến thất bại.
Nhưng đồng nghiệp là họ hàng của sếp, nên kẻ phải cuốn gói là tôi.
Tôi biết, dù không có chuyện này thì tôi không ở lại lâu.
Khi tôi ôm hộp đồ ra khỏi công ty thì gặp người quen ở thang máy.
Diệp Phong, bạn của Giang Quân.
Anh ta cũng là một trong những kẻ giúp Giang Quân lừa tôi.
Tôi vốn định mặc kệ anh ta, nhưng anh ta lại chủ động bắt chuyện.
“Tô Vãn, trùng hợp ghê!”
“Nghe bảo cô và Giang Quân chia tay rồi? Có thật không?”
Tôi lạnh lùng gật đầu.
Diệp Phong nhíu mày, như trong dự liệu.
Tôi châm chọc: “Làm như các người thú vị lắm sao?”
Nụ cười trên môi Diệp Phong vụt tắt, anh ta thở dài một tiếng.
“Tôi cũng không muốn như thế, nhưng Giang Quân là anh em tốt của tôi, tôi…”
Thang máy đến, tôi không muốn tiếp tục lải nhải với anh ta nữa, bèn vội vàng ra ngoài.
Anh ta sải bước đuổi theo, đè vai tôi lại.
“Haiz, Tô Vãn, có một chuyện… Thôi tôi nói để cô biết nhé.”
Tôi hất tay anh ta ra, bảo anh ta mau nói.
“Lúc trước Giang Quân theo đuổi cô, thật ra là uống say với chúng tôi rồi đánh cược, phần thưởng là một con xe.”
“Anh em bọn tôi không ngờ cậu ta có thể giả vờ giả vịt chơi với cô ba năm như thế, nên chúng tôi thua tâm phục khẩu phục.”
“Nhưng giờ hai người chia tay cũng tốt, Giang Quân vốn không phù hợp với cô đâu.”
Anh ta như từ bi nói cho tôi chân tướng, thực ra lại đang bóp nghẹt lòng tự ái của tôi thêm lần nữa.
Tôi siết chặt hộp đồ trong tay, đầu ngón tay rung rung.
Hóa ra yêu tôi cũng là giả.
“Tại sao lại phải chọn tôi chứ?”
Tôi gượng hỏi thành câu.
Tôi thật sự không biết mình phải tội bọn họ chỗ nào mà lại đi lừa gạt tôi như vậy.
Diệp Phong trầm tư rồi thở dài:
“Lúc đó hình như cậu ấy có bảo, cô như người vô hình trong câu lạc bộ, cũng ít nói.”
“Cảm thấy loại con gái như cô dễ tán đổ, nên mới…”
Giọng anh ta nhỏ dần, như thể anh ta cũng hiểu được sự ngây thơ và ác liệt của hồi đó.
Một cảm giác phiền chán tích lũy tới cực hạn làm cho người ta buồn nôn.
Tôi lạnh lùng liếc anh ta, rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
7
Sau khi về nhà, tôi ốm nặng một trận.
Cưỡng ép bóc một đoạn ký ức và tình cảm ra khỏi cơ thể hóa ra lại đau đớn đến vậy.
Hệt như cạo xương lóc thịt, máu chảy đầm đìa, mọi thứ nhòe đi.
Tôi mơ màng ngủ trong khách sạn.
Lúc ấy tôi suýt thì cho rằng mình sẽ cứ thế ch//ết đi.
Hồi nhỏ khi còn ở trại trẻ mồ côi, lúc bị xa lánh cô lập thì tôi cũng chưa từng đau lòng đến vậy.
Từ nhỏ tôi đã hướng nội ít nói.
Nhưng có kẻ thường xuyên lấy tính cách tôi ra để công kích tôi, nói tôi bị câm điếc, mắng tôi là kẻ quái thai.
Mãi cho tới khi gặp Giang Quân, tôi coi anh ta là ánh sáng trong sinh mệnh mình.
Nhưng không ngờ lại có một ngày bị chính ánh sáng ấy làm tổn thương.
Anh ta lợi dụng tích cách tôi để thắng cược, chứ không phải thực sự muốn tốt với tôi.
…
Sau khi tôi tỉnh lại, gối đầu đã ướt sũng.
Tôi không muốn khóc nữa.
Anh ta không đáng.
Tôi cho tất cả mọi thứ liên quan tới Giang Quân vào sổ đen.
Tôi học ở Châu Thành, các mối quan hệ bạn bè đều ở đây, đương nhiên không rời đi được rồi.
Giang Quân ở thành tây, vậy tôi tới thành đông tìm việc.
Từ giờ tôi sẽ tránh anh ta thật xa.