Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 2
3
Tôi không xem nghi thức cầu hôn của bọn họ.
Nhưng Trần Nghiên đăng ảnh lên weibo, bọn họ mười ngón nắm chặt, đeo nhẫn đôi.
Dòng chữ vui sướng đó như cây gai đâm vào mắt tôi đầy đau đớn.
Tôi không hiểu, sao một người lại vì mất trí nhớ mà thay lòng nhanh đến thế.
Tại sao anh ta lại tin tưởng Trần Nghiên đến vậy?
Bởi vì cô ta là người đầu tiên xuất hiện sau khi Giang Quân bị tai nạn giao thông ư?
Tôi về dọn đồ đạc, nhưng không cách nào mang đi hết chỉ sau một đêm.
Sáng hôm sau, tôi lại bắt gặp Giang Quân và Trần Nghiên tay trong tay về nhà.
Bọn họ vẫn mặc quần áo của hôm qua.
Không cần nghĩ cũng biết sau khi cầu hôn xong bọn họ làm gì.
Trong lòng tôi chợt dấy lên cơn buồn nôn.
Sao Giang Quân có thể đối xử với tôi như thế chứ?
Chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, anh ta từng nói sẽ luôn chung thủy với tôi.
“Sao cô còn ở đây vậy?” Giang Quân lạnh lùng chất vấn.
Vừa thấy tôi là anh ta như thấy được thứ gì đó bẩn thỉu, tránh không kịp.
Trần Nghiên đứng bên xem trò hay, còn nói với anh ta là phòng này nên trang trí thế nào.
Giang Quân đồng ý hết, còn cưng chiều vuốt mũi cô ta.
Tôi ép mình phải dời mắt, kéo số hành lý cồng kềnh kia ra ngoài.
“Chờ lát nữa tôi gọi xe chuyển đồ tới, trong phòng còn ít đồ linh tinh, tôi lấy xong sẽ đi.”
Trong phòng chỉ còn lại đồ của anh ta, trông có vẻ trống trải.
Tôi lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngăn tủ, do dự xem nên mang đi hay vứt.
Giang Quân tới giục tôi mau rời đi, anh ta nói Trần Nghiên không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lát.
Tôi biết bọn họ chỉ không muốn tôi ở lại làm chướng mắt họ mà tôi.
“Tôi sẽ đi ngay, chiếc nhẫn này anh tặng tôi khi tốt nghiệp đại học.”
“Anh còn nói mấy năm nữa sẽ đổi cái khác cho tôi đeo, không ngờ là đổi cho người khác.”
Giang Quân nhìn chằm chằm cái hộp, ánh mắt như ngưng lại.
Tôi ném thẳng nó vào thùng rác.
“Giang Quân, anh không nhớ rõ tôi cũng không sao.”
“Dù sao tôi cũng không cần anh nữa rồi.”
“…”
Kỳ lạ là Giang Quân không châm chọc gì tôi, chỉ im lặng đứng yên ở đó.
Tôi đẩy ngăn kéo lại, đi lướt qua người anh ta, lại nghe anh ta lạnh lùng nói:
“Trong phòng khách còn một số đồ cô tặng tôi, mang vứt hết đi, tránh làm người ta gai mắt.”
Tôi trừng anh ta một cái, rồi gạt toàn bộ mấy thứ kia vào trong thùng rác.
Một cặp thỏ trang trí, là quà tôi tặng vào ngày lễ tình nhân năm trước.
Động tác tôi hơi thô lỗ nên làm nó bị rơi xuống vỡ tan tành, chỉ còn một con cô đơn đứng trên ngăn tủ.
Tôi ngồi xuống nhặt mạnh nhỏ, lại khiến ngón tay bị cắt rách.
Tôi ngây người một giây, thoáng liếc thấy bước chân vội vã đi tới.
Tôi ngẩng đầu, vẻ hoảng loạn của Giang Quân lập tức vụt biến, trở lại thành vẻ lạnh lùng như trước.
Tôi im lặng quét sạch sàn nhà.
Khi bê hộp đồ ra ngoài, tôi đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông phía sau.
“Giang Quân, anh không mất trí nhớ, phải không?”
Không thì sao anh ta lại biết những thứ ở phòng khách là đồ tôi tặng?
4
Giang Quân ngây người ra đó, trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi híp mắt lại, đột nhiên thấy buồn cười.
Chỉ một câu thuận miệng thôi mà không ngờ tôi lại đoán trúng?
“Không ngờ cô nhận ra nhanh như vậy, đúng là vô vị.”
Trần Nghiên cười nhạo, ném tất cả chậu hoa tôi trồng vào thùng rác.
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, gần như không thể tin tưởng nổi.
“Giang Quân, rốt cuộc anh có ý gì?”
Trần Nghiên bước tới khoác tay Giang Quân.
“Anh Quân, nếu cô ta đã biết rồi, thế thì nói chân tướng cho cô ta đi.”
Giang Quân nhìn cô ta, rũ mắt cười thành tiếng.
Anh ta cười trông cực kỳ xấu xa, cực kỳ du côn, hệt như vừa thực hiện thành công một trò đùa dai, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ lịch thiệp dịu dàng ngày trước.
“Tô Vãn, tôi còn định diễn thêm vài ngày nhìn cô khóc lóc cầu xin tôi, không ngờ cô quay đi quyết đoán như thế, đúng là vô vị.”
“Thôi, nói thật cho cô biết nhé, tôi đã sớm hẹn hò với Trần Nghiên từ lâu rồi.”
Đến lượt tôi ngây ngẩn, như cọc gỗ đứng im tại chỗ.
“Vậy tại sao, anh lại phải lừa tôi nói là mình mất trí nhớ?”
“Vui chứ sao, Nghiên Nghiên cảm thấy làm thế vui lắm. Canh cá ngày đó là cô ấy muốn ăn, không ngờ cô mang tới thật.”
Hai người bọn họ cười vang, hệt như đang xem một tên hề.
Tôi siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể lao lên xé rách nụ cười kia.
Nhưng lý trí nói cho tôi biết tôi hoàn toàn không đánh lại bọn họ.
Hóa ra anh ta đã bắt cá hai tay từ lâu.
Trước khi bị tai nạn, anh ta còn lo lắng cho tôi, nhắc nhở tôi những gì cần chú ý khi đến kỳ.
Nhưng trên thực tế sự dịu dàng săn sóc của anh ta lại chia cho cả hai cô gái.
Tôi không cam lòng, cuối cùng lại hỏi ra câu ngu ngốc kia.
“Nên là, Giang Quân, anh không thích tôi, phải không?”
Giang Quân như vừa nghe thấy một câu hỏi buồn cười nào đó.
“Cô không có dáng người đẹp như Nghiên Nghiên, có gì để tôi luôn thích cô chứ?”
“Nhưng cảm ơn cô nhé Tô Vãn, từng ấy thời gian cô chăm sóc tôi vô cùng tốt.”
Dạ dày tôi như sôi trào, cảm giác chua xót ùa lên trong lòng.
Rốt cuộc trong ba năm yêu đương đó, anh ta coi tôi là gì?
Lúc anh ta bị tai nạn giao thông, thấy tôi vội vàng từ ngoài kia trở về, hẳn là bọn họ đã cười nhạo sau lưng tôi bao nhiêu lần?
Thảo nào lúc tôi tìm bạn bè Giang Quân nhờ bọn họ giải thích giúp, bọn họ lại đều im lặng.
Ghê tởm.
Đúng là quá buồn nôn.