Sát Phá Lang - Chương 4
11
Mặc dù Bùi Thiếu Dã háo sắc nhưng chính sự không hề lơ là, mỗi ngày đều tự mình huấn luyện binh mã.
Thôi thị ở Thanh Hà phát triển như vũ bão, sắp đánh đến kinh thành, triều đình hoảng loạn, một chiếu chỉ đưa đến Thương Thành.
Phong Bùi Thiếu Dã làm Vương gia khác họ, vào kinh bắt giặc.
Bùi Thiếu Dã ném chiếu chỉ sang một bên, trầm giọng nói:
“Ta nhận được tin đáng tin cậy, tiểu hoàng đế đã bị chết đuối trong giếng nước rồi, chiếu chỉ này tám chín phần do đám hoạn quan giả mạo.”
Thế cục thay đổi khôn lường, kế hoạch phải tùy thời mà hành động.
ta suy nghĩ một chút.
“Tướng quân, chi bằng nhận chiếu chỉ này, Thôi thị ở Thanh Hà ham lợi trước mắt, chắc chắn sẽ trở thành đích ngắm của mọi người.”
“Đến lúc đó, chúng ta mang danh nghĩa Cần vương mà vào kinh, danh chính ngôn thuận.”
Bùi Thiếu Dã vui mừng đồng ý, truyền lệnh chuẩn bị binh mã.
Ai ngờ đến ngày xuất phát, lại xảy ra chuyện.
Bốn vạn quân Tống gia đã nhập vào dưới trướng Bùi thị, nhưng những người này vẫn coi phụ thân ta là thượng cấp.
Nắng màu đông sáng rọi, chiếu lên giáp lấp lánh sáng ngời.
Họ giương cờ hô hào, đòi giết chết ta, kẻ yêu nữ này.
Phụ thân ta nói một hồi đạo lý nghe rất hợp tai:
“Bùi tướng quân đừng trách, quân Tống gia đã quy hàng, tất sẽ trung thành, tuyệt đối không hề hai lòng.”
“Nhưng Tống Kim Đường là kẻ giết mẫu thân, là tội nhân của bốn vạn quân Tống gia, xin Bùi tướng quân xử lý bằng cách lăng trì, lấy máu nàng ta tế cờ.”
Lời nói hay, ngụ ý là, nếu ta không chết, họ sẽ không đi đánh trận.
Bùi Thiếu Dã thoáng ngạc nhiên, đi vài vòng, cuối cùng như đã quyết định, ngồi xuống chiếc ghế phía trước, vắt chân chữ ngũ.
Một bên là bốn vạn quân Tống gia, một bên chỉ có mình ta.
Đối với Bùi Thiếu Dã, nặng nhẹ chẳng cần nghĩ cũng hiểu.
Hắn ta nhìn ta đầy bí ẩn, không biết là biểu cảm gì, hình như đang chờ ta chủ động nói ra lời hi sinh vì nghĩa.
Cảm giác không ai mong mình sống thực sự rất tệ.
Ta đi lên phía trước, đối mặt phụ thân:
“Dù mẫu thân bị ta ép chết, đó là ân oán giữa chúng ta, sao phải kích động bốn vạn tướng sĩ gây khó với ta?”
“Lúc trước nếu không có ta, Thương Thành đã bị diệt dưới tay Phạm Dương Lư thị rồi!”
Phụ thân ta cười mỉa mai:
“Ngươi ra khỏi thành cầu viện là bổn phận, sao lại dùng việc đó bắt ép? Ta là thủ thành, mẫu thân ngươi là chủ mẫu, bà ấy bị ngươi ép chết, nhục là nhục cả Thương Thành.”
Ta cười lạnh: “Thành phá, người chết trước hết phải là chủ tướng, phụ thân đã đầu hàng rồi, cớ gì làm cao?”
“Lão phu đầu hàng là vì dân chúng!”
Phụ thân ta không chịu nghe ai gọi ông ta là hàng quân, nhưng đã hàng rồi, Bùi Thiếu Dã lại ở bên cạnh, ông ta không dám nói lời quá đáng hơn, đành đánh vào tình cảm:
“Thương Thành bị vây, những ngày cuối cùng lương thảo cạn kiệt, tướng sĩ mỗi ngày chỉ có một chút cháo lỏng để chống đói, đói đến mệt nhừ, lại phải sẵn sàng chiến đấu, ta thương họ lắm!”
“Ta Tống Xương dù mang tiếng hàng quân, cũng không nhìn họ sống mòn chết đói, càng không để họ kiệt sức ra chiến trường mà chết vô ích!”
Ông ta nói đầy cảm động, khiến bốn vạn tướng sĩ không khỏi xúc động, càng kiên quyết đồng lòng.
Bùi Thiếu Dã dựa đầu vào tay, nghiêng nhìn cảnh tượng.
Ta cười lạnh:
“Các tướng sĩ mỗi ngày uống một bát cháo lỏng, không một lời oán trách, theo phụ thân xông pha trận mạc.”
“Còn phụ mẫu và muội muội ở nhà ăn thịt cá, thừa thãi thì đem cho chó ăn, không chịu chia sẻ chút nào cho mọi người.”
12
Quân Tống gia dậy sóng.
Họ giơ trường thương chất vấn ta: “Ngươi có chứng cứ gì?”
“Ta lớn lên ở nhà Tống, biết phụ thân ta đã xây dựng một kho lương trong phủ.”
“Hiện tại, lương thảo đều do Bùi tướng quân thống nhất cung ứng, số lượng sử dụng hàng ngày đều có ghi chép, có thể tra cứu.”
“Còn số lương thực thừa trong kho, đều do phụ thân ta tích lũy suốt nhiều năm. Nếu ông ta chịu mang ra, thì nhiều binh sĩ đã không phải chết đói vô ích.”
Mặt phụ thân ta tái mét, đầy chột dạ nhìn họ:
“Làm gì có kho lương nào, đừng nghe yêu nữ nói bậy!”
Ta nhắc nhở: “Chìa khóa chắc chắn ở trên người phụ thân ta, các người có muốn kiểm tra không?”
Chẳng mấy chốc họ tìm thấy chìa khóa từ người ông ta, vội vã kéo đến Tống phủ kiểm chứng.
Bên trong chất đầy thóc, lúa mì, gạo, đủ nuôi dân chúng cả thành ăn một ngày một đêm, món ngon quý hiếm như hạt sen, tổ yến không đếm xuể.
Họ còn tìm thấy trong hầm nhà Tống nhiều rượu ngon cất giữ lâu năm.
Các binh sĩ giận dữ.
“Tống Xương, huynh đệ ta bán mạng cho ngươi, sắp đói chết rồi, ngươi cũng không chịu chia sẻ cho chúng ta!”
“Nhiều món ngon như vậy từ đâu mà có? Ngươi tham bao nhiêu mồ hôi máu thịt của dân?”
Họ ập vào, không chút nương ân tay, đánh đập phụ thân ta.
Ngày ta trở lại sau khi gọi cứu viện, mới biết nhà mình có cái kho lương lớn như vậy.
“Phụ thân, chẳng phải phụ thân nói lương thực sắp hết sao? Tại sao không mở kho phát lương?”
Phụ thân ta ngồi trên ghế bập bênh, nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên:
“Đó đều là tiện dân, chết thì cứ chết.”
Tống Vãn Đồng đút tổ yến thừa cho chó, bên ngoài binh sĩ đói vàng vọt, trong nhà chó lại béo tròn vo.
Chó kén ăn, không ăn tổ yến, lén xớt từ trên bàn một đùi gà, co cẳng chạy ra ngoài.
Ngày hôm đó ta tìm thấy xác chó, thảm không chịu nổi.
Mẫu thân ta bảo người đánh chết.
Bà ta ghét mùi tanh của máu, bịt mũi nói:
“Súc sinh vô dụng, cứ muốn chạy ra ngoài gây chuyện.”
“Nếu để người ngoài biết nhà chúng ta ăn uống tốt như vậy, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.”
Ta buồn vì cái chết của con chó rất lâu, con chó từ nhỏ nuôi đến lớn, tình cảm sâu đậm, làm sao nỡ giết nó?
Rõ ràng là lỗi của người, lại bắt một con chó vô tội gánh chịu hậu quả.
Bà ta nhìn ta, không nhịn được thầm thì:
“Có người giống như súc sinh, không biết liêm sỉ, làm xấu mặt ta khắp nơi.”
Về sau ta mới biết, họ không chỉ dửng dưng tuyệt tình khi giết một con chó.
Khi giết ta, họ cũng dửng dưng tuyệt tình như vậy.
Mãi mới thoát ra khỏi đám đông, phụ thân ta ôm đầu lao đến trước mặt Bùi Thiếu Dã: “Bùi tướng quân, cứu ta!”
Dưới đám đông hô lên từ “trừ khử yêu nữ”, biến thành “trừ khử Tống Xương”.
Bùi Thiếu Dã ghê tởm đá ông ta ra, ra lệnh:
“Trì hoãn đại quân xuất phát, xử theo quân pháp.”
13
Đại quân xuất phát chuyển sang ngày hôm sau.
Hôm đó, ta thấy Tống Vãn Đồng. Khi phụ thân bị kéo đi, nàng ta trốn phía sau doanh trướng không lộ mặt, vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh.
Trước đây, Bùi Thiếu Dã vì muốn lấy lòng quân Tống gia, mới đối xử lễ độ với phụ thân ta, giờ Tống Vãn Đồng đã không còn chỗ dựa.
Đêm ấy, nàng ta đến doanh trướng tìm ta.
“Tỷ tỷ, tiếp theo có phải là đến lượt ta không?”
Ta đánh dấu vài điểm trên bản đồ, không ngẩng đầu lên:
“Ngươi đến làm gì?”
“Muốn nói vài câu với tỷ tỷ.”
Nàng ta tự tiện tìm chỗ ngồi xuống, tự nhiên nói:
“Hôm tỷ ra khỏi thành bị bắt, phụ mẫu đã dự liệu được, với nhan sắc của tỷ chắc chắn sẽ bị quân địch cưỡng hiếp.”
“Ta tưởng họ sẽ phái người đi cứu tỷ, không ngờ…”
Nàng ta cười, gương mặt tươi đẹp đầy mỉa mai:
“Cho tỷ biết một bí mật, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ thực ra không phải nữ nhi của phụ mẫu.”
“Phụ thân ruột của tỷ vốn chỉ là một tên tùy tùng hèn mọn bên cạnh phụ thân ta. Khi đánh trận, ông ta bị phụ thân ta dùng làm khiên sống, chết đứng vì mũi tên xuyên qua tim. Phụ thân ta thương hại tỷ, mới nhận nuôi, cho tỷ làm tiểu thư trên cao.”
“Phụ mẫu nói, thân thế của tỷ bẩn thỉu, tốt nhất chết trong đó, đừng mơ sống mà thoát ra.”
“Họ còn nói, may mà không phải ta đi, ha ha!”
Ta dùng lực ném bút lông sói vào người nàng ta.
Thảo nào, phụ mẫu chưa bao giờ thương ta, gặp chuyện gì cũng đầu tiên nghĩ đến việc lấy ta làm vật hi sinh.
Thì ra là vậy!
Họ lại là kẻ thù giết phụ thân ta.
Nhưng lại giả nhân giả nghĩa nuôi ta lớn, để bù đắp tội lỗi trong lòng.
Biết chuyện này, ta lại không buồn như tưởng tượng.
Nỗi đau lớn nhất là chết tâm.
Những đốm mực trên mặt Tống Vãn Đồng càng nhiều hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ sẽ giết ta chứ?” Nàng ta hỏi.
Ta không trả lời, chỉ nhắc nhở thân thiện: “Quan hệ gian dâm của ngươi và Tiêu Miễn, Bùi Thiếu Dã cũng biết rồi.”
Tống Vãn Đồng sợ hãi tái nhợt.
Nàng ta biết Bùi Thiếu Dã đáng sợ thế nào khi hành hạ nữ nhân.
Nhưng rất nhanh nàng ta lại tỏ vẻ không cam lòng.
“Tại sao tỷ có thể lấy lòng Bùi Thiếu Dã, khiến hắn ta đối đãi khác biệt?”
“Tỷ tỷ, ta nói nhiều với tỷ như vậy, tỷ cũng chỉ cho ta một vài điều, để ta học hỏi, được không?”
Ta cười khẩy:
“Học cách lấy lòng nam nhân có ích gì?”
“Bùi Thiếu Dã thích nữ nhân nhưng khinh thường nữ nhân, ngươi dựa vào nhan sắc và sự yếu đuối ngoan ngoãn lấy lòng hắn ta, thỏa mãn cảm giác ưu việt của hắn ta, càng khiến hắn ta khinh thường nữ nhân, cũng không coi ngươi là người.”
“Ngươi phải mạnh hơn hắn ta.”
Ta vỗ nhẹ mặt nàng ta: “Hiểu chưa?”
Nàng ta ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn ta, đột nhiên nghĩ ra điều gì, giựt lấy bộ y phục treo bên màn rồi như tên trộm chạy ra khỏi trướng.
Lúc đó, ta hoàn toàn không hiểu nàng định làm gì.
Đến khi biết chuyện vào ngày hôm sau, ta hận không thể băm vằm nàng ra.
Đêm trước, nàng mặc y phục của ta, trang điểm giống hệt ta, tiến vào doanh trướng của Bùi Thiếu Dã.
Bùi Thiếu Dã rất hài lòng với “thế thân” này.
Hắn ta cười đầy dâm dục, vô liêm sỉ nói với ta:
“Không có ngươi cũng chẳng sao.”
“Đêm qua hoan lạc với muội muội ngươi, ta tưởng tượng nàng ta là ngươi, càng thêm kích thích, hắc hắc.”
Ta giận điên người.