Sát Ái - Chương 4
7
Chiến tranh lạnh nửa tháng, Từ Thanh Dung ngày ngày đau khổ, đầu óc cũng càng ngày càng vô tri vô giác.
Hôm đó, ta và Lan Tâm cùng Từ Thanh Dung đi dạo trong hoa viên, nghe thấy Tiểu Thất và nha hoàn ở hoa viên nói chuyện phiếm.
“Ngày hội hoa năm nay, nghe nói Tam công chúa là Hoa thần đó, Tam công chúa tài mạo song toàn, là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cũng là công chúa bệ hạ sủng ái nhất đó.”
“Vẻ đẹp của Tam công chúa như tiên nữ hạ phàm.” Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không người, mới hạ thấp âm lượng, nói: “Nghe nói người Hầu gia chúng ta yêu nhất vốn không phải là phu nhân, người trong lòng ngài ấy là Tam công chúa, còn nhớ ca nữ năm ngoái kia không? Chính là nàng ta có mấy phần giống Tam công chúa, Hầu gia mới sủng hạnh nàng ta.”
“Chẳng trách. Phu nhân đưa đến cho Hâu gia nhiều nha hoàn như vậy, Hầu gia đều coi thường, vì sao chỉ sủng hạnh mỗi ca nữ đó, như vậy xem ra mọi thứ đều có thể nói thông rồi.”
Hai người đang trò chuyện sôi nổi, Lan Tâm quát một tiếng: “Hỗn láo, lại dám vụng trộm bàn tán chủ tử, quỳ xuống hết cho ta!”
Hai tiểu nha hoàn giật mình, quay đầu liền nhìn thấy ba người bọn ta đứng sau lưng.
Vẻ mặt của Từ Thanh Dung đã trở nên xanh mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Thất: “Điều ngươi nói khi nãy có thật hay không?”
Tiểu Thất quỳ trên mặt đất, sợ đến mức run rẩy: “Nô tì không dám nói bừa.”
Nàng ta hét khàn cả giọng: “Hỏi ngươi có thật hay không, còn không mau trả lời! Nếu như nói dối, lập tức kéo ra ngoài đánh chết!” Tiểu Thiết vội vàng lạy: “Nô tì thực sự không dám lừa gạt phu nhân!”
“Quả thực người trong lòng Hầu gia là Tam công chúa, nếu như phu nhân không tiên, có thể phái người đi điều tra, tra một cái là biết.”
Hai mắt Từ Thanh Dung đỏ bừng, đáy mắt hiện đầy tơ máu, thần thái vặn vẹo đến đáng sợ, lẩm bẩm nói: “Vậy mà người phu quân yêu nhất không phải ta? Tuyệt đối không thể nào! Chàng từng nói, đời này kiếp này chỉ yêu một mình ta, chàng từng nói rồi!”
“Làm thế nào đây, ta giết không nổi Tam công chúa, ta không phải người phu quân yêu nhất…”
Ta vội vàng đưa ra chủ ý cho nàng ta: “Phu nhân, thực ra Tam công chúa không xinh đẹp bằng một nửa của người, nếu như có thể để người trong toàn thiên hạ biết, người là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chắc chắn Hầu gia sẽ quên Tam công chúa, mãi mãi yêu người.”
Từ Thanh Dung nghe vậy, vui mừng khôn xiết, lập tức điên cuồng nói: “Ngươi nói đúng!”
“Ta muốn cướp lại danh tiếng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, để trong mắt trong tim phu quân chỉ có ta!”
9
Rất nhanh Ngày hội hoa đã đến.
Hoa thần diễu hành, dân chúng xếp hàng hai bên, cung nghênh Hoa thần.
Từ Thanh Dung đeo khăn che mặt màu đỏ, ăn mặc như Hải Đường hoa thần, một mình một ngựa xông vào đội ngũ của Hoa thần, đợi sau khi thu hút được ánh mắt của mọi người, đúng lúc khăn che mặt màu đỏ rơi xuống, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành dưới lớp khăn che.
Trong nháy mắt dân chúng toàn thành ngừng hít thở, phố lớn huyên náo trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Không biết là ai hét một câu: “Đây mới là Hoa thần đó, đây mới là Hải Đường hoa thần,đó!”
Dân chúng rối rít quỳ lạy, đồng loạt hoan hô: “Cung nghênh Hải Đường hoa thần!”
Từ Thanh Dung lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, xa xa nhìn nhau với Châu Tĩnh Xuyên đứng ở tầng hai quán trà.
Trong mắt Châu Tĩnh Xuyên lúc này không còn ai khác, ánh mắt tràn đây kinh ngạc.
Vẻ đẹp của Từ Thanh Dung truyền khắp triều Đại Thịnh, thay thế Tam công chúa, trở thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Hai người lại một lần nữa xóa bỏ hiềm khích.
Châu Tĩnh Xuyên thử vui vẻ với nàng ta một lần, nhưng cơ thể vẫn không biết điều như xưa.
Lần này Từ Thanh Dung chín chắn rồi, nàng ta không có bất kỳ oán hận nào, mà dịu dàng ôm lấy Châu Tĩnh Xuyên, nói: “Cho dù thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh phu quân.”
Nàng ta nói thì êm tai, nhưng trong lòng rất khó chịu với bệnh kín này của Châu Tĩnh Xuyên.
Lan Tâm đề nghị với nàng ta: “Phu nhân, sao không để cho Trúc Tâm thử xem chứ?”
Từ Thanh Dung rũ mắt đánh giá ta hồi lâu, cắn răng nói: “Quả thực bệnh này của Hầu gia không tiện gióng trống khua chiêng mời đại phu, nhưng ngươi là người của ta, cũng không có gì đáng tị hiềm.”
Dưới mấy lần châm cứu điều trị, quả thực Châu Tĩnh Xuyên hồi phục một chút, nhưng vẫn phải từ từ điều dưỡng, không thể hành sự.
Điều hắn không biết đó là, là ta cố ý trêu đùa Châu Tĩnh Xuyên, cho hắn ảo giác có thể chữa khỏi.
Từ Thanh Dung cười nói với ta: “Trúc Tâm có công, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi hẳn cho Hầu gia, ta ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”
Ta hết sức lo sợ: “Dốc sức vì phu nhân là phúc phận của nô tì, nô tì không dám tranh công.”
Nàng ta phất tay, bảo ta đến chăm sóc tốt cho Hầu hia.
Đi ra khỏi phòng, bèn nghe thấy Từ Thanh Dung thờ ơ nói với Lan Tâm: “Đợi Hầu gia khỏi bệnh rồi thì giết Trúc Tâm đi, nó chạm vào đồ của ta, không thể giữ lại.”
Lan Tâm thấp giọng nói: “Nô tì tuân mệnh.”
Ta không ngừng cười lạnh, xoay người rời đi.
Ta nhanh chóng sắp xếp một vở kịch trong các gánh kịch lớn của kinh thành, âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu thư nhà quan đột nhiên mắc bệnh lạ, đi khắp nơi tìm thần y nhưng không có tiến triển, một lần người mẹ lên núi cầu Phật, lại chết oan uổng, bệnh tình của tiểu thư đột nhiên chuyển biến tốt, thực ra là Hải Đường hoa yêu lấy tính mạng của người mẹ, dán lên người tiểu thư.
Sau khi tiểu thư trưởng thành gả cho Hầu tước, ngày ngày hút dương khí của Hầu tước, hút càng nhiều thì càng xinh đẹp động lòng người, cuối cùng Hầu tức sẽ bị hoa yêu hút khô mà chết…
Vở kịch này chỉ thiếu điều chỉ đích danh, dân chúng rất đương nhiên mà nghĩ đến Hải Đường hoa thần của Ngày hội hoa, Lật Dương Hầu phu nhân.
Thực ra đây là một vở kịch rất xưa rồi, quái lực loạn thần, hoa yêu chuyển kiếp.
Nhưng không cản được người có lòng hóng chuyện, người người đều có lòng.
Đặc biệt là trận bệnh năm Từ Thanh Dung bốn tuổi, mắc bệnh kỳ lạ, khỏi bệnh cũng kỳ lạ, khi đó trong kinh thành có lời đồn là nàng ta được yêu quái dính số mạng của mẹ mình lên người nên mới sống tiếp được.
Ngày nay chuyện cũ nhắc lại, trái lại trở thành một chứng cứ không thể chối cãi.
Trong một tối, Hoa thần biến thành hoa yêu hút tinh khí của con người, người người đòi đánh.
Trong khoảng thời gian đó, sổ con vạch tội Châu Tĩnh Xuyên sắp đè vỡ cả bàn của Hoàng đế.
Hoàng đế cũng giận tím mặt, ngài ấy rất yêu thương Tam công chúa, đang làm Hoa thần hẳn hoi, bị người ta cướp mất thì không nói, thể diện của công chúa còn bị người ta hung hăng nghiền nát dưới chân.
Ngài ấy bãi chức quan của Châu Tĩnh Xuyên, Châu Tĩnh Xuyên đứt đường làm quan, bệnh kín trên người cũng chưa khỏi hẳn, hoàn toàn sụp đổ rồi.
Từ Thanh Dung nghe thấy lời đồn, tức đến mức đập vỡ mười mấy bình hoa cổ trong phủ, mấy bộ trà cụ quý giá.
Điều khiến nàng ta bận tâm nhất chính là, hình như Châu Tĩnh Xuyên cũng tin lời đồn kia, cảm thấy Từ Thanh Dung hút tinh khí của hắn, mới dẫn đến hắn không thể ngóc được, nàng ta bị Châu Tĩnh Xuyên cấm túc trong viện, không thể ra ngoài nửa bước.
Khi trong phủ ồn ào đến mức gà bay chó sủa, ý chỉ của Thái hoàng thái hậu đến rồi, bà ấy thưởng mấy cung nữ làm thiếp cho Lật Dương hầu, mong bọn họ khai chi tán dịp cho Hầu phủ.
Chỉ ý này của Thái hậu là trừng trị Từ Thanh Dung, đánh vào mặt nàng ta, chỉ là nàng ta bị cấm túc rồi, tạm thời vẫn chưa biết chuyện này.
Tối đó, Châu Tĩnh Xuyên liền lâm hạnh một cung nữ.
Không có kết quả.
Bệnh kín của hắn ta trở nên càng nghiêm trọng hơn rồi, chỗ kia gần như thối rữa, còn bốc lên khí đen, ngửi vào cảm thấy hôi thối buồn nôn, làm cho cung nữ mà Thái hậu thưởng cũng nôn cả ra.
Châu Tĩnh Xuyên nổi trận lôi đình, nhưng chung quy kia là người Thái hậu ban cho, hắn cũng không thể làm thế nào.
Vào trong giây phút quan trọng này, ta lại cho hắn ăn thuốc hoàn, châm cứu cho hắn mấy lần, mắt thường trông thấy thịt chỗ kia tốt lên một chút , Châu Tĩnh Xuyên bắt lấy tay của ta giống như tóm được cọng rơm cứu mạng vậy: “Trúc Tâm, cầu xin người cứu ta, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho ta, ta cưới ngươi có được không? Ta bỏ Từ Thanh Dung, cứu ngươi làm vợ cả?”
Ta giả vờ cảm kích rơi nước mắt, nhưng ngậm miệng không nói về bệnh kín của Châu Tĩnh Xuyên, cố ý làm ra vẻ ấp a ấp úng.
Hắn thấy ta che giấu, càng thêm sốt ruột: “Thế nào? Còn có thể chữa khỏi không?”
Ta nói: “Chữa thì có thể chữa khỏi, trước kia nô tì đi theo sư phụ học y thuật, từng gặp một đại sư đạo gia, thế nên đối với việc hàng yêu trừ ma cũng biết đôi chút, Hầu gia, thực ra người không có bệnh, là bị yêu tinh hút tính khí dẫn đến.”
Châu Tĩnh Xuyên bị ta đánh thức, quả thực là sau khi hắn thuyền xuyên làm chuyện phòng the với Từ Thanh Dung mới biến thành dáng vẻ hiện tại, cộng thêm những lời đồn trong kinh thành, bỗng tin tám chín phần.
Đại sư kia được mời đến phủ, gã kiểm tra một lượt chỗ ở của Châu Tĩnh Xuyên, vừa là vẽ bùa vừa là hất máu chó, cuối cùng nhấc kiếm gỗ đào lên nói: “Bần đạo giúp Hầu gia loại bỏ yêu khí ở nơi này, nhưng nếu muốn khôi phục như ban đầu, vẫn phải xử lý sạch sẽ nguồn căn tai họa.”
Châu Tĩnh Xuyên vội vàng, hoảng sợ nói: “Nguồn căn tai học bị ta nhốt trong phủ, đại sư, ta phải làm thế nào?”
Đại sư cho hắn một cây kiếm gỗ đào: “Thứ nhất, cần ngài đích thân dùng cây kiếm này đâm vào tim nàng ta, rút sạch máu trong ngực nàng ta. Thứ hai, cần phải dỗ đối phương cam tâm tình nguyện chết vì ngài, không thể dùng vũ lực. Thứ ba, dùng chỗ máu trong ngực kia, mỗi ngày bôi vào chỗ bị bệnh một lần, không đến một tháng liền có thể hoàn hảo như ban đầu!”
Châu Tĩnh Xuyên vui mừng ra mặt: “Được! Cảm ơn đại sư!”
Hắn trái ôm phải ấp hai cung nữ, cười nói: “Đợi ta giết được mối họa kia, lại đến sủng hạng hai người các nàng.”
Điều hắn không biết là.
Tất cả mọi việc đều bị Từ Thanh Dung ở trong mật đạo nghe trộm được rồi.
10
Đếm đó, ánh lửa trong phủ Lật Dương hầu xông lên tận trời.
Rất nhiều người dân trong thành đều đến giúp cứu hỏa.
Những người đẩy cửa viện của Hầu phu nhân, mãi mãi cũng không thể quên nổi cảnh tượng đó.
Từ Thanh Dung giống như một yêu tinh hút máu người vậy, hút khô máu của Châu Tĩnh Xuyên, khắp miệng đều là vết máu sền sệt đỏ tươi, nàng ta cứng rắn cắn đứt cổ của hắn, ôm vào trong lòng, vuốt ve vô cùng yêu thương.
Cuối cùng, ôm đầu lâu của Châu Tĩnh Xuyên nhảy múa trong lửa, điên điên khùng khùng ca hát:
[Chàng ta ta chàng, tình yêu nồng nhiệt, tình nhiều chỗ, nóng như lửa.
Lấy một cục bùn, nặn một chàng, đắp một ta,
Đánh vỡ cả hai chúng ta, dùng nước điều hòa,
Lại nặn một chàng, đắp một ta, trong bùn của ta có chàng, trong bùn của chàng có ta.
Cùng chàng sống trong một cái chăn, chết cùng một cái quách.]
Không biết là ai hét lên một câu: “Yêu quá, giết nàng ta!”
Vô số người cầm gậy gỗ, cuốc xẻng, trường kiếm, nhao nhao đâm về phía Từ Thanh Dung.
Không tới chốc lát, nàng ta bị đập xuống đất, hơi thở thoi thóp, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Xuyên lang à, Xuyên lang, nặn một chàng, đắp một ta, trong bùn của ta có chàng, trong bùn của chàng có ta.”
Ta cười lạnh một tiếng, nhấp chân đá cái đầu của Châu Tĩnh Xuyên ra khỏi lòng nàng ta.
Đầu lâu rơi vào đám lửa không xa, nháy mắt bị đốt thành tro bụi, Từ Thanh Dung phát ra tiếng gào thét chói tai, muốn bò qua nhặt lấy, bị đạo sĩ đạp một đạp vào lưng, không thể cử động.
Đạo sĩ nói: “Mọi người lùi ra sau, bổn đạo đến hàng yêu!”
Mọi người giật mình, lùi ra xa mấy trượng.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn con mắt của Từ Thanh Dung: “Lý Tiểu Châu muội muội của Lan Tâm, Trần Tú Vân thanh mai của đạo sĩ, Tăng Đồng Nhi tỷ tỷ của Tiểu Thất, với cả tỷ tỷ của ta, ca nữ đáng thương Tô Sư Sư kia…ngươi giết nhiều người như vậy, biết bản thân sẽ có ngày hôm nay không?”
Từ Thanh Dung phát điên kêu lên: “Ta toàn giết nha hoàn, nha hoàn thì tính gì là người? Con kiến tính gì là người?!”
Ta đạp một cước, thi thể của Châu Tĩnh Xuyên cũng bay vào trong đống lửa, trong nháy mắt hắn bị thiêu cháy rồi.
Lạnh giọng nói với Từ Thanh Dung: “Nhưng bây giờ ta là dao thớt, ngươi là con kiến, ta khiến ngươi và tình lang của ngươi đời đời kiếp kiếp không được gặp gỡ!”
Đạo sĩ móc mắt của Từ Thanh Dung, ném cho chó hoang ăn.
Còn Từ Thanh Dung vẫn còn lại hơi thở cuối cùng, sống sờ sợ bị bọn ta đánh thành thịt nát.
Cho đến giây phút cuối cùng của cái chết, hốc mắt trống rỗng của nàng ta, vẫn nhìn về phía Châu Tĩnh Xuyên bị thiếu đốt.
11
Phủ Lật Dương hầu lừng lẫy một thời không còn rồi.
Ta và Lan Tâm, Tiểu Thất và đạo sĩ tiễn nhau lên đường, cuối cùng từ biệt lẫn nhau ở ngôi miếu đổ nát vùng ngoại ô.
Ánh nắng ban mai xé tan màn đêm.
Ánh mặt trời lấp lánh chiếu trên kim thân của Phật tổ.
Phật tổ ngồi trên đài Phật, cười híp mắt nhìn nhân gian.
[Hoàn thành]