Sát Ái - Chương 3
5
Tựa như là muốn đền bù thiếu hụt của một năm trước.
Khoảng thời gian này, Châu Tĩnh Xuyên như sói đói bị nhốt lâu ngày, luôn kéo lấy Từ Thanh Dung là chuyện cá nước thân mật, không biết thỏa mãn.
Thân thể Từ Thanh Dung vốn yêu kiều, đêm đêm thừa hoan có phần khó mà chịu nổi, nhưng nàng ta lại ngọt như ăn mật.
Rất nhanh, liền xảy ra chuyện rồi.
Chỉ bởi Từ Thanh Dung đến tháng vẫn không quên ân ái, dẫn đến việc hành kinh mười ngày còn chưa hết, Châu Tĩnh Xuyên đau lòng vô cùng, vốn dĩ muốn thành thật ôm phu nhân ngủ, như bị Từ Thanh Dung cố ý mê hoặc, không ngờ lại dây dưa với nhau.
Hôm sau, hắn phấn chấn tinh thần đi lâm triều rồi, Từ Thanh Dung lại đột nhiên chảy nhiều máu, đau bụng khó chịu.
Dọa cho Lan Tâm nhanh chóng mời đại phu đến khám.
Vẻ mặt Từ Thanh Dung suy nhược nằm trên giường, trên khuôn mặt trắng nõn treo nét đỏ ửng không bình thường, nom cực kỳ thối nát, tươi đẹp.
Đại phu khám xong, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không tiện mở miệng với Từ Thanh Dung, sau khi kê đơn thuốc liền căn dặn Lan Tâm: Không có gì đáng ngại, nhưng phải tiết chế chuyện phòng the.
Sau khi Lam Tâm tiễn đại phu về, muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng vẫn khuyên: “Phu nhân đừng trách nô tỳ lắm mồm, phải khuyên Hầu gia tiết chế, huống chi thể chất của nam nữ đã khác xa nhau.”
Nàng ấy dừng một chút, tựa như có phần xấu hổ mở miệng: “Hầu phủ mà ngay cả phu nhân đến tháng cũng muốn làm chuyện vợ chồng, sao có thể buông thả như vậy, không hề quan tâm đến cơ thể của phu nhân.’”
Lan Tâm và Thanh Đại không giống nhau.
Thanh Đại là nha hoàn mà trước khi Từ Thanh Dung xuất giá, kế phu nhân nhét cho Từ Thanh Dung làm nha hoàn hồi môn.
Còn Lan Tâm từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Từ Thanh Dung, cho dù sau này kế phu nhân vào phủ đối xử khắt khe trăm điều với Từ Thanh Dung, lại dùng lợi lộc ích thu hút Lan Tâm, nàng ấy cũng chưa từng phản bội chủ nhân, từ đầu đến cuối đều móc tim móc phổi đối xử với Từ Thanh Dung.
Có tình cảm như vậy, đương nhiên Từ Thanh Dung không tiện quát mắng Lan Tâm.
Nhưng từ Thanh Dung lại rất không vui khi nghe được lời khuyên như vậy, thế là vẻ mặt nàng ta không lo lắng mà nhìn ta: “Trúc Tâm là y nữ, ngươi có đề nghị gì?”
Nàng ta muốn ta phản bác Lan Tâm.
Hiện nay Châu Tĩnh Xuyên đang si mê nàng ta, nàng ta rất vui vẻ, vốn không cảm thấy có gì không thỏa đáng.
Mẹ ruột của Từ Thanh Dung chết sớm, không ai dạy nàng ta nên làm một chủ mẫu nhà quyền quý như thế nào, cách thức nàng ta suy nghĩ không giống người khác, cảm thấy phu quân ngay cả khi bản thân đến tháng cũng không kiềm chế được hoan ái với nàng ta, vừa hay để chứng minh hắn yêu nàng ta yêu đến phát điên.
Nàng ta hận không thể nói cho toàn thiên hạ biết, hận không thể Châu Tĩnh Xuyên chết trên bụng nàng ta, sao có thể khuyên Châu Tĩnh Xuyên tiết chế?
Ta ngoan ngoãn đáp: “Lan Tâm tỷ tỷ nói có lý, chuyện phòng the hao tổn đến thận, quá mức thường xuyên không tốt cho cơ thể.”
Không ngờ rằng nghe được đáp án của ta, Từ Thanh Dung bỗng không kiềm chế được tính khí, nổi điên, vung tay ném chén thuốc xuống đất.
Đám nha hoang đều canh giữ trong viện, nghe thấy động tĩnh trong phòng, đồng loạt quỳ xuống đất: “Phu nhân bớt giận.”
“Cút! Cút hết cho ta!”
Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại ta và Lan Tâm đang quỳ.
Ánh mắt Từ Thanh Dung lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lan Tâm, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn ta khuyên nhủ như thế nào?”
“Xưa nay Hầu gia trọng dục, ta không hầu hạ, lẽ nào ngươi muốn tự đề cử mình sao?”
Lan Tâm sợ đến mức mặt mỏng như tờ giấy, vội vàng dập đầu: “Nô tỳ không dám.”
Lúc này, ta đứng bên cạnh khẽ lên tiếng: “Phu nhân đừng nóng, tuy rằng chuyện phòng the quá thường xuyên không tốt, nhưng cũng không phải không có cách.”
Ánh mắt Từ Thanh Dung đột ngột sáng lên, nhìn ta: “Cách gì?”
6
Ta hiến cho Từ Thanh Dung một gói thuốc bí mật.
Thuốc này có thể thay đổi thể chất của con gái, thân thể khỏe mạnh, thừa hoan đêm đêm không những sẽ không hao tổn đến nguyên khí, trái lại sẽ bồi bổ cơ thể con gái, khiến cho dung mạo càng thêm phần xinh đẹp.
Từ Thanh Dung vẫn có chút cẩn thận, nàng ta đưa thuốc bí mật cho đại phu trong phủ nhìn xem, sau khi đại phu kiểm tra kỹ càng, phát hiện trong thuốc đều là những vật đại bổ, ăn vào chỉ có trăm lợi chứ không hại, nàng ta mới yên tâm dùng thuốc.
Quả nhiên sau khi dùng thấy có hiệu quả, không chỉ sạch kinh rồi, cơ thể cũng khỏe hơn rất nhiều.
Sau khi Từ Thanh Dung hoan ái không còn cảm thấy đau lưng mỏi eo nữa, trái lại tinh thần sảng khoái, da thịt mát lạnh như tuyết, thanh cao thoát tục, vốn nàng ta đã có dung mạo tuyệt sắc, bây giờ ngày càng diễm lệ, như hoa hải đường nở rộ, không gì sánh bằng.
Châu Tĩnh Xuyên bị nàng ta mê mẩn thần hồn điên đảo, ngày ngày chìm đắm trong lòng mỹ nhân.
Khoảng thời gian đó, trong phủ thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vốn Hầu gia và phu nhân đang nói chuyện bình thường, nói rồi nói rồi, ánh mắt của Hầu gia liền dán lên mặt không nhân không chuyển, lát sau, liền ôm lấy phu nhân đặt lên giường nhỏ, tận tình yêu thương.
Thậm chí còn có, đôi lúc ở hòn non bộ, có lúc bên đình nghỉ mát, có lúc ở trong sân, tóm lại nổi hứng lúc nào sẽ tận hứng tại nơi đó.
Cùng với dục vọng ngày càng tăng vọt, còn có dục chiếm hữu của Từ Thanh Phong.
Có một lần Châu Tĩnh Xuyên nhất thời nổi hứng, ôm lấy Từ Thanh Phong, hai người màn trời chiếu đất điên cuồng trong bụi hoa.
Ta tìm Thanh Đại, nói với cô ta: “Phu nhân gọi cô đến hầu hạ, ở hậu hoa viên.”
Thế là, Thanh Đại liền rất không đúng dịp mà quấy rầy nhã hứng của bọn họ, bị Từ Thanh Dung trói gô cổ lại, ấn trên ghế dài, đánh năm mươi gậy trước.
Nàng ta thờ ơ nói: “Ta từng nói, ta không thích bất kỳ ai động vào đồ của ta, nhìn một cái cũng không được, ta chê bẩn.”
Thanh Đại bị đánh đến mức tấm lưng trầy da tróc thịt, máu tươi đầm đìa, cô ta thoi thóp kêu oan: “Phu nhân, oan uổng quá, là Trúc Tâm hại nô tì, là ả ta nói người tìm nô tì, đều là do Trúc Tâm hại nô tì, phu nhân tha mạng!”
Nhưng những giọt nước mắt đó hoàn toàn không lay động được Từ Thanh Dung, vẻ mặt nàng ta vô tình, hừ lạnh: “Có oan uổng ngươi hay không thì liên quan gì đến ta? Chỉ có ta có thể nhìn Hầu gia, ngươi nhìn rồi thì chỉ có chết. Nhưng mà, niệm tình trước kia ngươi trung thành, trái lại ta có thể giữ mạng lại cho ngươi.”
Vừa dứt lời, nàng ta chọc một dao vào hốc mắt Thanh Đại, móc con ngươi của cô ta ra cho chó ăn.
Vết thương trên lưng và đau đớn trong hốc mắt cùng nhau ập đến, Thanh Đại hoàn toàn ngất xỉu rồi.
Con dao găm đó loang lổ vết rỉ, lưỡi dao quá cùn, thế nên đôi mắt kia không phải bị móc ra ngoài, mà là cạy ra ngoài, cả khung cảnh thảm không nỡ nhìn.
Mà ta thản nhiên đứng nhìn, trong lòng cảm thấy sảng khoái.
Thanh Đại bị móc mất mắt, bị bán cho lầu xanh, Từ Thanh Dung bắt đầu thẩm vấn ta.
Ta nhún nhường quỳ xuống đất: “Phu nhân minh giám, hôm đó nô tì vẫn luôn ở trong dược phòng phối hương an thần cho phu nhân, không ra khỏi phòng dược phòng một bước, Tiểu Thất có thể làm chứng cho nô tỳ.”
“Vốn dĩ Thanh Đại đã ghen tị nô tì có thể làm nha hoàn thân cận của phu nhân, trước khi chết muốn kéo nô tì chết chung, cầu xin phu nhân làm chủ cho nô tì.”
Tiểu Thất chính là nha hoàn bị Từ Thanh Phong đạp gãy ngón tay, nàng ấy đứng ra bẩm báo: “Phu nhân, quả thực hôm nay Trúc Tâm tỷ tỷ luôn ở trong dược phòng.”
Từ Thanh Dung vẫn có chút bán tín bán nghi.
Lúc này, Lan Tâm cũng đứng ra làm chứng cho ta, mới có thể xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ của nàng ta.
Ta nâng mắt nhìn Lan Tâm.
Nàng ấy bình tĩnh nhìn lại ta, sau đó lại rũ mắt nhìn xuống đất.
Lại qua một khoảng thời gian, dục vọng chiếm hữu của Từ Thanh Dung càng ngày càng nghiêm trọng.
Nàng ta không cách nào nhẫn nhịn được có nha hoàn, tì nữ tồn tại bên cạnh Châu Tĩnh Xuyên, cho dù là người có tuổi, tướng mạo xấu xí.
Ta nhân cơ hội góp lời: “Phu nhân và Hầu gia là vợ chồng tình thâm, giữ lại những nha hoàn kia vô dụng, sao phu nhân không thả bọn họ ra khỏi phủ?”
Từ Thanh Dung bèn bán hết những nha hoàn kia đi.
Đó đều là những nha hoàn trước kia mua về dùng để thăm dò Châu Tĩnh Xuyên, nếu như ở lại phủ Lật Dương Hầu chỉ có một con đường chết, bị bán đến những phủ khác làm nha hoàn, dầu gì cũng có thể giữ được mạng sống.
Hạ nhân bên cạnh Châu Tĩnh Xuyên cũng bị đổi hết thành đầy tớ, hiện nay chỉ có trong viện của phu nhân còn có con gái, hơn nữa đều là những người lớn tuổi và dung mạo cực kỳ phổ thông.
Sau một phen đại thanh tẩy này, mới coi như khiến Từ Thanh Dung hài lòng.
Giống trống khua chiêng như vậy, cũng kinh động đến Châu Tĩnh Xuyên, nhưng hắn không hỏi gì hết, trái lại là bản thân Từ Thanh Dung hỏi hắn: “Sao phu quân không hỏi vì sao ta lại đổi đám hạ nhân kia?”
Châu Tĩnh Xuyên dịu dàng cười yếu ớt”: “Chẳng qua là đổi mấy hạ nhân mà thôi, nàng là chủ mẫu, việc nhà trong Hầu phủ hoàn toàn dựa phu nhân làm chủ.”
Lời ngon tiếng ngọt dỗ cho Từ Thanh Dung mặt mày hớn hở, hai người lại ôm lấy nhau.
Sau cuộc mây mưa, Từ Thanh Dung vùi mình trong lòng Châu Tĩnh Xuyên, yêu kiều nũng nịu: “Ngày mai phu quân nghỉ, đúng lúc Quốc công phu nhân mở tiệc, chàng có thể cùng ta đi đến buổi tiệc không, Dung Nhi không muốn rời xa phu quân một khắc nào.”
Khóe miệng Châu Tĩnh Xuyên cong lên: “Nếu đã là yêu cầu của phu nhân, đương nhiên phải đi.”
Thông qua một khoảng thời gian Châu Tĩnh Xuyên bồi bổ, bây giờ Từ Thanh Dung đã đẹp đến mức như một yêu tinh hút dương khí, nàng ta đương lúc được thời đắc ý, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thể hiện tình cảm phu thê ân ái của bọn họ cho người trong thiên hạ.
Trong phủ nhà ai làm tiệc thưởng hoa, tiệc xuân, tiệc thọ, đều có thể nhìn thấy bóng dáng nàng ta, dựa vào vẻ đẹp kinh người, dễ dàng trở thành tiêu điểm tuyệt đối của mọi bữa tiệc.
Ngoại trừ việc thể hiện vẻ xinh đẹp, chính là thể hiện sự yêu chiều của Châu Tĩnh Xuyên đối với nàng ta.
Nếu như là bữa tiệc đàn ông có thể cùng đến, thì có thể nhìn thấy Châu Tĩnh Xuyên không coi ai ra gì đút cho nàng ta ăn, ánh mắt cháy bỏng.
Trong bữa tiệc không thể xuất hiện cùng nhau, Châu Tĩnh Xuyên bèn tự mình đến đón nàng ta, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, leo lên xe ngựa, nghênh ngang mà đi.
Hai người điên loan đảo phượng hai tháng.
Dần dần Châu Tĩnh Xuyên cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Từ một đêm bảy lần biến thành một đêm ba lần, hai lần, một lần, một lần cũng không.
Đếm đó, lại là ta và Lan Tâm canh đêm, âm thanh nam nữ hoan ái trong phòng ngủ vừa vang lên, liền mưa tạnh mây tan.
Bóng đêm như mực, trong không khí tràn ngập một loại tĩnh mịch khó nói.
Một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng của Từ Thanh Dung vang lên: “Chắc chắn là phu quân mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Châu Tĩnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Ta dỗ phu nhân ngủ.”
Hai người bọn họ đều cho rằng nghỉ ngơi liền có thể lấy lại vinh quang, nhưng Châu Tĩnh Xuyên cũng không thể lấy lại vinh quang được nữa.
Mà, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của ta.
Hằng đêm Châu Tĩnh Xuyên chìm đắm trong sắc dục, bởi vì có thuốc bí mật mà thể chất của Từ Thanh Dung thay đổi, mỗi một lần bọn họ giao hợp đều sẽ khiến cho Châu Thanh Xuyên trúng độc nặng hơn, loại độc này rất khó để tìm ra trong sách cổ, cho dù thái y đến cũng không thể điều tra ra.
Ở bên kia, cũng bởi vì thể chất của cơ thể thay đổi, Từ Thanh Dung khổ không thể tả.
Vẻ đẹp tuyệt thế của nàng ta cần phải hoan ái với đàn ông để duy trì, nếu như không kịp thời bồi bổ, bèn sẽ như một đóa hoa sớm nở tối tàn vậy, tính cách cũng sẽ trở nên ngày càng nóng nảy, cho đến khi hoàn toàn mất đi lý trí trở thành đồ ngốc.
Khi Châu Tĩnh Xuyên lại một lần nữa không thể thỏa mãn Từ Thanh Dung, giọng điệu của nàng ta có hơi nóng nảy, nói: “Cơ thể của phu quân khó chịu, theo lý nên mời đại phu đến khám, sao có thể vì thể diện mà giấu bệnh sợ thầy?”
Châu Tĩnh Xuyên bị chọc đúng vào tim, hắn là đàn ông, nếu như vì loại bệnh kín này mà đi tìm đại phu, mặt mũi của hắn biết giấu vào đâu?
Hắn thẹn quá hóa giận: “Chuyện phòng the vốn phải có chừng mực, chính thê nhà ai phóng đãng như nàng, cả ngày lẫn đêm quấn lấy phu quân ân ái? Đúng là lớn lên không có giáo dưỡng, chủ mẫu Hầu phủ lại có điệu bộ như một tiểu thiếp!”
Mẹ ruột chết sớm, bị mẹ kế ngược đãi, cũng là vết thương không thể chạm vào của Từ Thanh Dung, nàng ta lập tức phát điên: “Quấn lấy ta không buông là chàng, ăn tủy biết vị cũng là chàng, bây giờ mắng ta phóng đãng cũng là chàng! Đây chính là khí khái và đảm đương của đàn ông hầu phủ sao? Đúng là nực cười!”
Hai người cãi to một trận, giải tán trong không vui.