Sát Ái - Chương 2
3
Mảnh vỡ của gốm sứ cắm vào đầu gối, máu tươi tràn ra ngoài, Từ Thanh Dung vẫn không có ý định để ta đứng lên.
Thanh Đại đứng bên cạnh cười lạnh, dáng vẻ ác độc, u ám kia giống y hệt Từ Thanh Dung.
Lúc này, Lan Tâm từ bên ngoài phòng đi vào, cung kính bẩm báo với nàng ta: “Phu nhân, nha hoàn hoàn nay đưa đến phòng Hầu gia đã được khiêng ra ngoài rồi, thi thể đặt ở Tây viện, sáng sớm mai sẽ đưa về cho cha mẹ nàng ta. “
Từ Thanh Dung nghe vậy đột nhiên đứng lên, khuôn mặt vốn kết thành sương giá, chỉ trong một thoáng băng tuyết tan ra, lộ ra nụ cười tuyệt mĩ.
Nàng ta cười tủm tỉm nhìn về phía ta và Lan Tâm: “Các ngươi cùng ta đi đến viện của Hầu gia.”
Ta và Lan Tâm cúi đầu đáp vâng.
Hình như biết Từ Thanh Dung sẽ tới, Châu Tĩnh Xuyên đang đứng ở cửa viện đợi nàng ta.
Ánh trăng màu bạc đổ xuống người Châu Tĩnh Xuyên, tôn lên dung mạo khôi ngô vô song như thiên thần của hắn.
Gò má Từ Thanh Dung ửng đỏ, mềm mại nhào vào lòng Châu Tĩnh Xuyên, mắt long lanh nước ngẩng đầu nhìn hắn, yêu kiều nói: “Phu quân, chàng còn trách ta không?”
Giọng nói của nàng ta khe khẽ, có chút nghẹn ngào, như một con mèo nhỏ chịu vô số tủi thân, khiến người ta yêu thương vô hạn.
Châu Tĩnh Xuyên than nhẹ: “Hôm nay người phu nhân đưa đến, ta đã cho một kiếm giết chết rồi, vẫn chưa đủ để chứng minh thành tâm của ta sao?”
Từ Thanh Dung cảm động đến mức khóc như mưa, ôm chặt lấy Hầu gia, quyến luyến cọ tới cọ lui ở trong lòng hắn.
Châu Tĩnh Xuyên bị nàng ta cọ đến mức dục vọng đốt người, rũ mắt liền có thể nhìn thấy mảnh lớn cảnh xuân lộ ra trước ngực của phu nhân nhà mình, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm và nóng bỏng, đột nhiên bế ngang nàng ta lên, sải bước bé nàng ta vào trong phòng.
Ta và Lan Tâm canh ở bên ngoài.
Một lát sau, trong phòng bèn truyền đến tiếng thở dốc khó nhịn của đàn ông và âm thanh nũng nịu của phụ nữ.
Từ Thanh Dung không ngừng nỉ non, lẩm bẩm hỏi: “Phu quân, chàng có thật lòng yêu ta?”
Hầu gia vừa va chạm mạnh mẽ, vừa khàn giọng đáp: “Trời xanh có thể làm chứng.”
Hai người liều chết triền miên.
Bọn ta vào trong phòng đưa nước mấy lần.
Thường thường vừa nghỉ được một lát, rất nhanh sẽ vang lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Ngày hôm sau Châu Tĩnh Xuyên đi tảo triều rồi, Từ Thanh Dung không thể xuống được giường.
Nàng ta yểu điệu dựa vào đầu giường, trên khuôn mặt trắng nõn toàn là được người ta yêu thương qua, qua loa dặn dò ta: “Trúc Tâm, nha đầu chết tối hôm qua, đưa sang cho cha mẹ nó năm mươi lượng bạc.”
Xem ra tối qua sau khi hóa giải tâm sự với Châu Tĩnh Xuyên, tâm trạng của nàng ta rất tốt.
Trước kia nha hoàn trong Hầu phủ chết nhiều như vậy, đều chỉ có hai mươi lượng bạc, vậy mà lần này cho đến năm mươi lượng, cũng không biết Liên Kiều ở dưới suối vàng biết được, liệu có cảm thấy cái chết của bản thân vẫn coi như đáng giá?
Liên Kiều chính là nha hoàn bị giết tối qua.
Một tiểu cô nương mới mười sáu, xinh đẹp thanh tú, trông có hơi ngày yếu nhưng khuôn mặt kia lại xinh đẹp tuyệt trần, khi nàng ta được chọn, Từ Thanh Dung giả vờ giả vịt nói nếu không đồng ý, có thể từ chối.
Nhưng Liên Kiều không hề từ chối.
Từ Thanh Dung nghe vậy đột nhiên nổi giận, một cước đá vào ngực nàng ta: “Đồ hạ tiện đáng chết, ngươi cũng muốn nói theo ca nữ hạ tiện kia, vọng tưởng muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng đúng không?!”
“Ta rất không thích người khác chạm vào đồ của ta, nếu như ngươi dám có tâm tư quyến rũ Hầu gia, kết cục của ngươi sẽ chỉ thảm hơn ca nữ kia!”
Liên Kiều bị đạp đến mặt mũi trắng bệch, quỳ xuống đất liên tục xin tha: “Nô tì tuyệt đối không dám quyến rũ Hầu gia, chỉ là trong nhà có đệ đệ bị bệnh, khám đại phu bốc thuốc phải tốn mười lượng bạc, mà cái mạng này có nô tì vừa hay đổi được mười lượng bạc rồi.”
Nàng ta đã chuẩn bị xong tâm lý phải chết rồi.
Giải thích một phen như vậy, mới coi như khiến Từ Thanh Dung hài lòng.
Trong mắt của người trên, mạng người như cỏ rác, mười lượng bạc đã là ban ơn, không ai sẽ để ý đến sống chết của con kiến.
Nhưng bờ kè ngàn dặm cũng sập vì hang kiến.
Từ Thanh Dung sẽ không biết, ta và trong phủ Lật Dương hầu chỉ có một việc.
Báo thù cho tỷ tỷ.
4
Nếu như không có tỷ tỷ, có lẽ ta đã chết từ lâu rồi.
Khi đó, ta vừa từ hố ma trốn ra ngoài, lưu lạc đầu đường trở thành một đứa ăn xin, liên tục mấy này không có gì nhét vào bụng, ta thực sự đói đến mức không chịu nổi, trộm một cái màn thầu bị ông chủ cửa hàng bánh bao đuổi theo ba dặm.
Khi suýt chút nữa ta bị ông chủ đánh chết, tỷ tỷ giống như một tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Tỷ ấy chắn trước mặt ta, thay ta đền nửa lượng bạc, đưa ta về Phong Xuân Lâu.
Ta ở Phong Xuân Lâu ăn một bữa no nê, quét sạch sành sanh một bàn đầy ắp thức ăn, khi đó, ta rất không có tiền đồ mà nghĩ rằng, cho dù ăn xong bữa này bảo ta lập tức đi chết, cũng đáng giá rồi.
Tỷ tỷ không hề kinh động bởi tướng ăn như Thao Thiết của ta, mà ngồi ở bên cạnh không ngừng đưa nước cho ta, dịu dàng căn dặn: “Ăn chậm chút, đừng để bị nghẹn.”
Sau đó, ta được tỷ tỷ giữa lại, làm nha hoàn thân cận của tỷ tỷ.
Tỷ ấy là ca nữ đứng đầu của Xuân Phong Lâu, bán nghệ không bán thân, mỹ mạo lại tài tình, không chỉ có giọng ca hay như chim sơn ca, tay nghề đánh đàn tranh cũng chấn động bốn phương, nổi tiếng kinh thành.
Nguyện vọng lớn nhất của tỷ ấy chính là góp đủ tiền để chuộc thân cho mình, dẫn ta đến Giang Nam sinh sống, bọn ta sẽ mua một căn nhà nhỏ, lại buôn bán nhỏ, bình đạm qua hết đời này.
Ta không nói với tỷ tỷ, sư phụ của ta là độc y đệ nhất thiên hạ, ta làm lang trung vân du bốn phương, cũng có thể nuôi được tỷ ấy.
Hôm đó, tỷ tỷ nhận được lời mời đến phủ Lật Dương hầu biểu diễn, đúng lúc độc trong người ta phát tác, không thể đi cùng.
Trước khi xuất phát tỷ ấy đến thăm ta, ánh mắt sáng như sao trời: “Ngoan ngoãn đợi tỷ tỷ trở về, rất nhanh thôi chúng ta có thể tích đủ tiền đi Giang Nam rồi.”
Nhưng ta không thể đợi được tỷ ấy quay lại.
Bởi vì trong buổi tiệc Châu Tĩnh Xuyên nhìn thấy tỷ tỷ mà thất thần một lúc, bị Từ Thanh Dung nhạy bén để ý tới, nàng ta đánh thuốc mê tỷ tỷ, đưa tỷ ấy lên giường của Châu Tĩnh Xuyên.
Kẻ xưa nay chính trực, coi hồng nhan như xương khô như Lật Dương hầu Châu Tĩnh Xuyên, lần đó, vậy mà không đếm xỉa đến tiếng kêu khóc xé gan xé phổ và giãy giụa của tỷ tỷ, cưỡng ép chiếm lấy tỷ ấy.
Từ Thanh Dung biết được thì nổi cơn điên, nàng ta ghen tuông giận giữa không buông tha cho tỷ tỷ, mà cởi sạch quần áo của tỷ ấy, treo ngược lên, tùy ý làm nhục.
“Tiện nhân đáng chết, dám quyến rũ phu quân của ta.”
“Phụ nữ trong lầu xanh chính là hạ tiện, hôm nay ta sẽ hủy gương mặt này của ngươi, xem người còn quyến rũ đàn ông như thế nào!”
Nàng ta căm ghét tỷ tỷ có chất giọng hay, bèn ép tỷ ấy nuốt than đỏ rực.
Nàng ta căm ghét khuôn mặt của tỷ tỷ, bèn từng dao từng dao rạch nát mặt tỷ ấy.
Nàng ta căm ghét tỷ tỷ có thể đàn một khúc nhạc hay, bèn cứng rắn bẻ gãy mười ngón tay của tỷ ấy.
Tỷ tỷ của ta, là bị Từ Thanh Dùng dùng mọi thủ đoạn, sống sờ sờ bị hành hạ đến chết.
Sau khi Châu Tĩnh Xuyên biết được, trầm mặc hồi lâu, bèn nói: “Là ta có lỗi với phu nhân, chỉ cần nàng ấy có thể bớt giận, thế nào cũng được.”
Khi ta đội cơn mưa như trút nước, tìm thấy thi thể bị hành hạ đến mức không còn nguyên vẹn ở trong bãi tha ma.
Ta không rơi một giọt nước mắt.
Trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ.
Giết chết bọn chúng, ta nhất định phải giết chết bọn chúng.